Bài thương ca vườn Cây Dầu

Bài thương ca vườn Cây Dầu


Trời đã tối. Kinh thành Giêrusalem nhắm mắt chìm sâu vào giấc ngủ sau những ồn ào náo nhiệt và tấp nập bận rộn của một ngày thứ Năm trong tuần. Tối nay là một tối của ngày 13 tháng Nisan Âm Lịch, nhưng vầng trăng rằm dịu hiền đã biến mất trên vòm trời nặng nề dầy đặc mây đen. Xa xa, trời cao lay động tia chớp, mây đen ầm ỳ dội vang tiếng sấm. Chớp gọi sấm! Sấm ồn ào cất giọng lên tiếng đáp trả. Chớp sấm gặp nhau, cả hai nhỏ dần, nhỏ dần, rồi chầm chậm tan loãng biến mất vào trong bầu trời tĩnh mịch của vùng đất thánh vào lúc nửa đêm về sáng.

Trời đã quá nửa đêm. Mặt trăng tiếp tục dấu mình sau những tầng mây dầy cộm nhấp nhô vẩy cá. Màu đen của đêm đen tiếp tục tô đậm bầu trời xám xịt của kinh thành, êm đềm khoác lên những thân cây Ôliu sần sùi trong Vườn Cây Dầu mảnh áo đen kịt, yên lặng đồng lõa với những đôi mắt cú mèo sáng quắc đang chăm chú dõi nhìn một người đàn ông dáng vẻ cô độc bên một gốc cây dầu. Nhờ những tia chớp thoáng ẩn thoáng hiện, chim đêm trong Vườn Cây Dầu nhìn thấy những giọt mồ hôi loang lổ mầu đỏ điểm chấm khuôn mặt muộn phiền của người đàn ông.

Nhìn lên trời cao, đôi môi thầm thì vọng hướng thiên đàng, người đàn ông thất vọng nhận ra không gian tiếp tục lặng câm ngoại trừ tiếng sấm ầm ù ngân vang âm vọng thương ca. Liếc nhìn chung quanh, người đàn ông nhận ra Vườn Cây Dầu xào xạc lay động tiếng gió. Trong bóng đêm dầy đặc của khu vườn, người đàn ông nhíu mày dõi nhìn nơi xa xa những tia lửa chập chờn thoáng hiện thoáng mất. Ngẩng mặt lên nhìn một lần nữa, người đàn ông hoảng hốt nhận ra ánh lửa lung linh đe dọa dần dần rõ từng nét cong, đậm đỏ màu lửa. Nhìn về hướng tay trái, người đàn ông muộn phiền nhận ra ba người đệ tử vẫn còn miệt mài chìm sâu trong giấc điệp. Hồi hộp nhìn về hướng của những ngọn lửa một lần nữa, người đàn ông kinh hãi nhận ra ánh đuốc bập bùng soi rõ những khuôn mặt với áo giáp và gươm đao. Nhìn chung quanh, người đàn ông nhận ra Vườn Cây Dầu bất chợt bừng sáng với những cây đuốc chói lòa ánh lửa. Tiếng gươm sắc khua vang tiếng xích xiềng. Tiếng lửa đỏ bập bùng tiếng sương đêm. Tiếng chân người rộn ràng tiếng đá sỏi. Ngàn vạn âm thanh trong khu Vườn cộng lại mở bừng những đôi mắt ngái ngủ của ba người đệ tử. Người đàn ông đứng dậy, hốt hoảng nhận ra Vườn Cây Dầu trùng trùng lớp lớp những người lính La Mã với gươm dáo trong tay, tay kia giơ cao những cây đuốc cháy rực lửa đỏ soi sáng cả một vùng trời của Vườn Cây Dầu. Người đàn ông đứng yên, nhìn thẳng vào đám đông, chờ đợi. Từ hướng đối diện, một người thanh niên trong đám đông bước thẳng tới, hôn nhẹ lên đôi má của người đàn ông.

Ngay khi đôi môi của người thanh niên chạm nhẹ lên bờ má của người đàn ông, một trong ba người đệ tử ngồi bật dậy, mở miệng hét to, "Giuđa!". Tiếng hét giận dữ vang dội lay động một góc trời. Những cánh chim đêm hốt hoảng đập cánh bay vút lên cao. Những đôi mắt cú mèo nhíu mày nhắm chặt đóng lại. Sấm chớp trên cao tiếp tục khua động đệm nhịp cho bài thương ca của Vườn Cây Dầu. Bây giờ là mùa thương khó. Bây giờ là mùa thương ca.

Lạy Chúa, xin cho chúng con những giọt mồ hôi trộn lẫn máu đỏ để chúng con thống hối cho những lỗi lầm và tội lỗi của chúng con. Xin cho chúng con lòng can đảm uống cạn chén đắng như Chúa đã từng uống cạn chén đắng của Ngài năm xưa trong Vườn Cây Dầu. Lạy Chúa, những lúc chúng con cô độc và muộn phiền với đời sống, xin mang chúng con tới Vườn Cây Dầu để chúng con lần tìm theo những dấu vết của Chúa năm xưa, để chúng con thôi không còn than phiền với cuộc sống, nhưng hiệp thông với cuộc thương khó của Ngài.

www.nguyentrungtay.com/cdau.html