THÁI BÌNH, Việt Nam – Các linh mục, tu sĩ, giáo dân, y bác sĩ và nhiều người khác ở một giáo phận miền bắc Việt Nam chưa bao giờ tận mắt chứng kiến hai sinh mạng xấu số và đầy thương tâm vừa mới được đón rước về Thái Bình sau gần 10 năm trời sống với bệnh tật và đói nghèo trên rừng thiêng nước độc.

Qua sự phát hiện và giới thiệu của một nữ tu dòng Đaminh Thái Bình, Linh mục Giuse Maria Mai Trần Huynh cùng với cộng sự viên của ngài là Thầy Giuse Bùi Văn Phương ở giáo xứ Trà Vy, giáo phận Thái Bình, đã quyết định đón nhận hai em nhỏ từ trên rừng về để cưu mang, chữa chạy và nuôi dạy.

Tôi đến trại phong cùi Vân Môn vào một buổi sáng sớm ngày 10-3, các nữ tu cho tôi biết hai “thiên thần” nhỏ đã được Dì Bính và em Thảo của dòng nữ Đaminh Thái Bình trực tiếp dẫn đưa về và bàn giao cho Cha Huynh và Thầy Phương. Hai em nhỏ song sinh là An và Khánh thoạt đầu được nghi là mắc bệnh phong, nhưng sau khi các bác sĩ của bệnh viện Phong-Da Liễu Vân Môn xác định thì đây là một loại bệnh đặc biệt, da toàn thân bị nhiễm độc, đã và đang huỷ hoại dần cho đến khi teo tóp, kiệt lực rồi chết, nếu không cứu chữa kịp thời.

Hiện đang tìm hiểu nguồn gốc và nguyên nhân gây bệnh, trong khi chờ đợi kết quả lâm sàng, một số người cho rằng có thể là do môi trường tác động trực tiếp khi các em mới được sinh ra, cũng có thể do đột biến gen vì một trong bố hoặc mẹ bị nhiễm chất độc màu da cam cũng từ môi trường trong cuộc sống của họ ở rừng núi.

Hai “thiên thần” cùng lên 9 tuổi nhưng thân hình chỉ bằng đứa trẻ lên 2 tuổi vì bị suy dinh dưỡng nặng. Ai cho cái gì cũng ăn, và các em còn nói chưa được ăn hoặc uống thứ đó bao giờ. An là chị gái thì lanh lợi hơn nên có trả lời và nói chuyện cách đơn sơ và hồn nhiên với mọi người, Khánh là em trai ít nói hơn và nhỏ hơn chị một chút nhưng cũng đáng thương hơn vì một mắt của Khánh bị lồi ra ngoài và gần như sắp nổ con ngươi mắt trái. Tình trạng của cả hai em đều bị như nhau cả về da toàn thân, đôi mắt, chân tay, đầu và tai…

Tôi gọi An và Khánh là “thiên thần song sinh” bởi sự hồn nhiên, đơn sơ, vui vẻ và rất trẻ thơ của hai em sinh đôi này. Một sức sống mạnh mẽ toát ra từ lời ăn, tiếng nói, từ phong cách, bước đi lại đến điệu múa và nụ cười trên môi. Tuy nhiên cuộc đời của các em đang bị căn bệnh ngoài da lạ kỳ chi phối và huỷ hoại thân xác đến tiều tụy chưa từng thấy.

Ai ai cũng mủi lòng thương và thậm chí rơi lệ khi tận mắt nhìn hai “thiên thần” của Chúa, hiện thân của Đức Kitô khổ nạn và là anh chị em của chúng ta. Với thân xác như thế, thoạt đầu tôi hơi kinh sợ, sau dần dân quen, gần gũi hơn và thương nhiều hơn, tôi đã không cầm được nước mắt vì nghẹn lòng xúc động. Tôi lắng lòng niệm suy rằng An và Khánh cũng là một con người, cũng có trí khôn nguyện vẹn và linh hồn như tôi, cũng có đầy đủ mọi quyền lợi của một con người sống sung mãn trước sự quan phòng của Thiên Chúa. Có lẽ đây là một trong những đề tài suy niệm của tôi trong những ngày cuối Mùa Chay cũng như Tuần Thánh.

Tôi xúc động vì có những kiếp người như thế, gặp gỡ nhiều kiếp người bạc mệnh khác từ bắc-trung-nam, nhưng chưa bao giờ “ấn tượng” như khi gặp “thiên thần song sinh” này. Thật khó hiểu khi có những người vô tình hay hữu ý bỏ quên hai sinh mệnh bé nhỏ này từng ấy năm trời. Tôi lại nghẹn lòng xúc động vì nhờ lời thỉnh nguyện của Cha Huynh và Thầy Phương mà Ban Giám đốc Bệnh viện Phong-Da Liễu Vân Môn đã chấp thuận dành cho hai “thiên thần” một nơi ổn định để điều trị tại bệnh viện này.

Và ai lại không nghẹn lòng xúc động và cảm phục khi chứng kiến các nữ tu đun nước lá thuốc để tắm rửa, bôi thuốc trên thân xác đầy kinh rợn của các em. Các nữ tu của dòng Mân Côi và dòng Đaminh Thái Bình ân cần chăm sóc vỗ về và thường trực thay phiên nhau. Hai thiên thần được ở tại trại phong Vân Môn, nghiễm nhiên các nữ tu như những người mẹ hiền luôn luôn trực tiếp chăm sóc và phục vụ các em, yêu thương các em hết mình.

Cũng đương nhiên, Cha Huynh và Thầy Phương phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống mới của các em ở nơi đây. Từ thủ tục giấy tờ về mặt hành chính với xã hội, với bệnh viện, với người mẹ tội nghiệp của hai em và sự thoả thuận với các nữ tu tình nguyện phục vụ, đến tất cả các chi phí để hy vọng các em sớm lành bệnh, được học hành và có một cuộc sống ổn định.

Tôi ở lại cho đến chiều để cùng với 3 nữ tu chở 2 em đi bệnh viện mắt ở thành phố Thái Bình. Theo sự điều động của các bác sĩ ở Vân Môn, hai “thiên thần” phải được khám và chữa trị đôi mắt trước, và họ đã viết giấy cũng như gọi điện giới thiệu tới bác sĩ phó giám đốc bệnh viện mắt. Ở viện mắt, bác sĩ Tuý đã khám và xác định mắt các em bị tổn thương nặng, bị loét đỏ, hở mí mắt và luôn chảy nước, là do bộ phận da của các em gây nên. Chính vì thế mà không thể chữa mắt được nếu chưa chữa được da. Tôi cảm phục bác sĩ Tuý vì đã tận tình và cấp thuốc nhân đạo cũng như cho tiền động viên và an ủi các em.

Chúng tôi lại đưa các em về Vân Môn với hơn 10 kilômét bằng xe máy. An và Khánh rất thích khi được đưa đi như vậy. Các em đòi mua bút chì để về tập viết. Chỉ sau một ngày về môi trường mới An và Khánh đã có các bạn đến chơi cùng, đó là những đứa trẻ con của các bệnh nhân phong, những người bạn mà theo như An nói chưa bao giờ có bạn nào đến chơi với mình khi còn ở nơi ở cũ.

Các nữ tu đã mua sắm nhiều thứ cho hai em, ngày ngày luôn có một nữ tu trực bên các em, đến bữa thì cho các em ăn, cho các em uống thuốc, bôi thuốc, thay quần áo và ngủ tại phòng bệnh nhân cùng với các em.

Theo lời các bác sĩ ở Vân Môn thì phải rất cẩn thận khi chăm sóc các em này, có những đồ ăn thức uống chưa bao giờ các em được thưởng thức, nếu không cẩn thận thì các em sẽ bị tiêu chảy, và với thân xác tiều tụy đó thì không thể cấp cứu được. Cũng sẽ tốn phí nhiều thời gian và tiền thuốc để điều trị cũng như chăm sóc, và đặc biệt phải có những tấm lòng nhân ái và hy sinh chăm lo hết mình của Quý Cha, Thầy và Nữ Tu thì mới có hy vọng cứu chữa thành công.

Theo những thông tin chưa được xác minh, mẹ của hai “thiên thần” năm nay khoảng 50 tuổi, có một người anh trai đã xây dựng gia đình nhưng lại nghiện ma tuý, mấy mẹ con ở trong một mái nhà đất, hai “thiên thần” quanh quẩn ở nhà với chị dâu và cháu nhỏ, ăn uống không đủ chất, thuốc men không có để điều trị bệnh, mẹ và chị dâu suốt ngày đi làm thuê để kiếm tiền nuôi nhau bằng củ khoai củ sắn. Được biết Cha Huynh và Thầy Phương sẽ cho đón cả người mẹ về Thái Bình để trực tiếp nuôi và chăm sóc “thiên thần song sinh” là con của mình.

Chúng tôi sẽ cập nhật những thông tin tiếp theo về hai “thiên thần” tội nghiệp này đến quý vị độc giả. Xin chân thành cám ơn.

(Đàm Nguyên email: damnguyensc@gmail.com)