Nhớ Bàn Thờ
Trong đời tôi, tôi chưa từng, và chắc sẽ chẳng bao giờ, có dịp dự một thánh lễ Chúa Nhật cảm động như thánh lễ Chúa Nhật ngày 1 tháng 6 vừa qua.
Chuông reo, linh mục tân quản nhiệm cùng các phụ viên từ cuối nhà thờ tiến lên cung thánh. Khi linh mục quản nhiệm bước lên cung thánh cùng với hai em giúp lễ thì cũng vừa lúc linh mục cựu quản nhiệm Nguyễn Tiến Huân chậm chạp từ sau cung thánh bước ra. Mọi người vừa ngạc nhiên, vừa mừng, vừa thương. Tôi tin rằng tất cả chúng tôi đều có cùng câu hỏi: “Bệnh tình của ngài đang thuyên giảm chăng?” Ngài đứng cùng với LM/QN và sau khi ngài cố gắng lấy hơi để nói lên “Trở về… thật là ấm cúng…” thì tiếng vỗ tay vang dội.
Từ ngày vợ chồng tôi đặt chân tới đất nước này và định cư tại miền đất Cincinnati, bang Ohio khá lạnh giá này, chúng tôi đã có dịp dâng lời cầu nguyện đặc biệt cho Lm quản nhiệm Nguyễn Tiến Huân qua hai lần giải phẫu lớn của ngài, thận rồi tim. Trước giải phẫu, tôi thường điện thoại hỏi thăm và ‘động viên’ ngài, ngài trả lời “Mình chỉ biết phó dâng”. Ngài chỉ biết phó dâng, và rồi gần đây, bệnh ngài trở chướng và ngài đã có những lúc hôn mê. Tôi chắc rằng nhiều người trong chúng tôi không cầm được nước mắt khi vào thăm ngài ở bệnh viện trong tình trạng ngài đang hôn mê hoặc lơ mơ như đang bước gần về Thiên Đàng. Và lời cầu nguyện của mọi người chắc sẽ là “Xin Chúa cho ngài khỏi bệnh hoặc cất ngài về sớm để chóng thoát khỏi cơn đau thể xác mà ngài đang phải chịu đựng”.
Lần nào vào thăm, tôi cũng thấy ngài đang trong giấc ngủ vì hiệu quả của thuốc giảm đau. Tôi đứng đấy, lâm râm vài kinh và dâng vài lời cầu nguyện. Mới ngày nào… Tôi không đủ can đảm để mô tả thân hình tiều tụy của ngài, vị chăn chiên của Cộng đoàn chúng tôi kể từ khi thành lập Cộng đoàn này cách đây hơn 30 năm. Trong đầu tôi bỗng liên tưởng đến một bài hát và tôi ‘biến thể’ một câu của nó “Cha ơi! Cha đi sắp tới Thiên Đàng để giành trọn tình thương yêu của Cộng đoàn bé nhỏ này”. Tôi yên lặng, kiên nhẫn đứng đó cho tới lúc ngài hé mắt, mệt mỏi nhìn quanh. Tôi từ từ bước lại, khẽ nắm tay ngài, hay nhẹ sờ trán ngài: “Kỳ đây, Cha”. Ngài thều thào: “Bác Kỳ đấy à?”
Buổi lễ tiếp tục. LM/QN ra dấu cho ngài ngồi xuống. Nhưng đến phần làm phép Thánh thể thì ngài lại chậm chạp bước lên bàn thờ, cùng với LM/QN, thều thào dâng lời dâng lời cầu nguyện. Lễ tan, sau khi LM/QN phát biểu vài lời nói lên phần nào công lao xây dựng Cộng đoàn của ngài kể từ ngày Cộng đoàn được thành lập tại địa phương này thì tiếng vỗ tay như không dứt. Tôi không ngoa ngôn khi so sánh tràng vỗ tay này như một bài hát trầm bổng, hay như những đợt sóng biển. Quả vậy, nó ào ào, rồi chìm dần, rồi lại ào ào… Nó dào dạt, chứa đựng những tình cảm, chung có, riêng tư có, của từng giáo dân, của từng em thiếu nhi.
Linh mục Quản nhiệm và các phụ viên bước về cuối nhà thờ, kết thúc Thánh lễ. Tôi dõi nhìn theo vị cựu quản nhiệm chậm chạp, yếu đuối khuất dần sau cung thánh.
Chắc ngài nhớ bàn thờ lắm.
Lạy Chúa! Xin cho tôi tớ Chúa, hoặc các tôi tớ Chúa bớt nhớ bàn thờ.
Trong đời tôi, tôi chưa từng, và chắc sẽ chẳng bao giờ, có dịp dự một thánh lễ Chúa Nhật cảm động như thánh lễ Chúa Nhật ngày 1 tháng 6 vừa qua.
Chuông reo, linh mục tân quản nhiệm cùng các phụ viên từ cuối nhà thờ tiến lên cung thánh. Khi linh mục quản nhiệm bước lên cung thánh cùng với hai em giúp lễ thì cũng vừa lúc linh mục cựu quản nhiệm Nguyễn Tiến Huân chậm chạp từ sau cung thánh bước ra. Mọi người vừa ngạc nhiên, vừa mừng, vừa thương. Tôi tin rằng tất cả chúng tôi đều có cùng câu hỏi: “Bệnh tình của ngài đang thuyên giảm chăng?” Ngài đứng cùng với LM/QN và sau khi ngài cố gắng lấy hơi để nói lên “Trở về… thật là ấm cúng…” thì tiếng vỗ tay vang dội.
Từ ngày vợ chồng tôi đặt chân tới đất nước này và định cư tại miền đất Cincinnati, bang Ohio khá lạnh giá này, chúng tôi đã có dịp dâng lời cầu nguyện đặc biệt cho Lm quản nhiệm Nguyễn Tiến Huân qua hai lần giải phẫu lớn của ngài, thận rồi tim. Trước giải phẫu, tôi thường điện thoại hỏi thăm và ‘động viên’ ngài, ngài trả lời “Mình chỉ biết phó dâng”. Ngài chỉ biết phó dâng, và rồi gần đây, bệnh ngài trở chướng và ngài đã có những lúc hôn mê. Tôi chắc rằng nhiều người trong chúng tôi không cầm được nước mắt khi vào thăm ngài ở bệnh viện trong tình trạng ngài đang hôn mê hoặc lơ mơ như đang bước gần về Thiên Đàng. Và lời cầu nguyện của mọi người chắc sẽ là “Xin Chúa cho ngài khỏi bệnh hoặc cất ngài về sớm để chóng thoát khỏi cơn đau thể xác mà ngài đang phải chịu đựng”.
Lần nào vào thăm, tôi cũng thấy ngài đang trong giấc ngủ vì hiệu quả của thuốc giảm đau. Tôi đứng đấy, lâm râm vài kinh và dâng vài lời cầu nguyện. Mới ngày nào… Tôi không đủ can đảm để mô tả thân hình tiều tụy của ngài, vị chăn chiên của Cộng đoàn chúng tôi kể từ khi thành lập Cộng đoàn này cách đây hơn 30 năm. Trong đầu tôi bỗng liên tưởng đến một bài hát và tôi ‘biến thể’ một câu của nó “Cha ơi! Cha đi sắp tới Thiên Đàng để giành trọn tình thương yêu của Cộng đoàn bé nhỏ này”. Tôi yên lặng, kiên nhẫn đứng đó cho tới lúc ngài hé mắt, mệt mỏi nhìn quanh. Tôi từ từ bước lại, khẽ nắm tay ngài, hay nhẹ sờ trán ngài: “Kỳ đây, Cha”. Ngài thều thào: “Bác Kỳ đấy à?”
Buổi lễ tiếp tục. LM/QN ra dấu cho ngài ngồi xuống. Nhưng đến phần làm phép Thánh thể thì ngài lại chậm chạp bước lên bàn thờ, cùng với LM/QN, thều thào dâng lời dâng lời cầu nguyện. Lễ tan, sau khi LM/QN phát biểu vài lời nói lên phần nào công lao xây dựng Cộng đoàn của ngài kể từ ngày Cộng đoàn được thành lập tại địa phương này thì tiếng vỗ tay như không dứt. Tôi không ngoa ngôn khi so sánh tràng vỗ tay này như một bài hát trầm bổng, hay như những đợt sóng biển. Quả vậy, nó ào ào, rồi chìm dần, rồi lại ào ào… Nó dào dạt, chứa đựng những tình cảm, chung có, riêng tư có, của từng giáo dân, của từng em thiếu nhi.
Linh mục Quản nhiệm và các phụ viên bước về cuối nhà thờ, kết thúc Thánh lễ. Tôi dõi nhìn theo vị cựu quản nhiệm chậm chạp, yếu đuối khuất dần sau cung thánh.
Chắc ngài nhớ bàn thờ lắm.
Lạy Chúa! Xin cho tôi tớ Chúa, hoặc các tôi tớ Chúa bớt nhớ bàn thờ.