AI DÙNG GƯƠM...
(Bài suy gẫm của Đức Giám Mục F.X. Nguyễn Văn Sang – GM GP Thái Bình)

Câu Kinh Thánh được trích trong TM theo Thánh Mathêu 26, 50-54: “ Bấy giờ họ tiến đến, tra tay bắt Đức Giêsu. Một trong những kẻ theo Đức Giêsu liền vung tay tuốt gươm ra, chém phải tên đầy tớ của thượng tế, làm nó đứt tai. Đức Giêsu bảo người ấy: “Hãy xỏ gươm vào vỏ, vì tất cả những ai cầm gươm sẽ chết vì gươm. Hay anh không tưởng là Thầy không thể kêu cứu với Cha Thầy sao? Người sẽ cấp ngay cho Thầy hơn mười hai đạo binh thiên thần! Nhưng như thế, thì lời Kinh Thánh ứng nghiệm sao được?”

Dĩ nhiên cũng có lúc chúng ta phải cầm gươm chiến đấu để bảo vệ sinh mạng, quyền lợi chính đáng, nhất là bảo vệ nền tự do độc lập của đất nước thân yêu. Ví dụ trong bức thư trên mạng Sina, Trung quốc sẽ dùng kế hoạch A để chiếm đất Việt Nam trong 31 ngày thì hết thảy công dân Việt Nam sẽ dùng gươm..., và kẻ hèn này đã 78 tuổi nếu không có gươm, cũng sẽ dùng dao thái thịt dưới bếp để bảo vệ non sông tươi đẹp của ta. Nhưng việc sử dụng gươm chống đối người dân bình thường vô tội thì thật là điều đáng trách và sẽ bị dư luận trên toàn thế giới lên án, nghiêm trọng nhất là bị lương tâm cắn rứt cho đến muôn đời. Nhất là khi họ đến gặp những người có trách nhiệm để trình bày oan ức một cách hoà bình trong lời ca tiếng hát “Đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hoà vào nơi tranh chấp, đem chân lý vào nơi lỗi lầm...” (Kinh Hoà Bình của Thánh Phanxicô Assisi)

Lối dùng gươm kiểu đó dư luận quốc tế trong nhiều nước từ bây giờ và cho đến muôn đời thường chống đối và kết án: có thể một thời gian nào điều đó chưa được phát hiện nhưng “Cái kim trong bọc ắt có ngày được lôi ra”, ánh sáng mặt trời sẽ soi chiếu và sức nóng bỏng sẽ làm tan đi những băng giá bao phủ sự thật. Lịch sử khách quan là một quan toà công minh chính trực sẽ phán xét những sự việc xảy ra mà không gì có thể giấu diếm được. Sự gian dối và tàn ác không thể ngồi trên ngai vàng mãi mài được. Xưa nay những nhân vật độc tài gian ác đứng đầu những hệ thống chính trị xã hội xấu xa cũng không thọ được trên dưới 100 năm và hiện nguyên hình dưới con mắt lịch sử cho mọi người xem tỏ rõ ràng.

Toà án của lương tâm còn sáng suốt, công minh và chính trực hơn nhiều vì toà án đã dựa nền trên chính Thiên Chúa là Quan Toà chí công vô đối, chỉ những ai chúng ta gọi là “Táng tận lương tâm” mới có thể ngoảnh mặt với sự thực, nhưng cũng không thể kéo dài vì có lúc (ngắn hạn) cũng phải đối đầu với những sự thật, với những lời kết án đanh thép, với lương tâm và nhất là với chính Thiên Chúa. Chúng ta đã học nhiều trong chuyện Cain và Aben nơi sách Sáng Thế và đã được văn hào Victo Huygô tả vẽ một cách sinh động trong bài thơ “Con mắt...”. Đúng thế, con mắt của lương tâm sẽ theo chúng ta lên trời, xuống đất, biển cả mênh mông hay nơi núi non trùng điệp, trú trong lều đá hay túp lều da đều có tiếng nói của lương tâm hay máu của Aben vang vọng khiến cho con người tàn ác không sao sống nổi, chưa cần đến hình phạt của Đấng Chí Công Vô Đối.

Trong vụ tranh chấp ở Thái Hà, chúng ta tự xét lương tâm để đừng tra tay vào gươm mà dùng nó cách tai hại và vô ích, nhất là với những người tín hữu chỉ biết đọc kinh cầu nguyện.

Sau đây tôi cũng xin kể lại câu chuyện có thật mà tôi là người chứng kiến để thấy rõ trong xã hội chúng ta cũng có người theo tiếng lương tâm mà hành xử, chúng ta không nên thất vọng và phải tin tưởng sẽ không có chuyện dùng gươm mà hại vì gươm.

Số là trong cuộc xáo động cách đây mấy chục năm về viễn tượng Giáo Hội Công Giáo Rôma sẽ phong 117 Á Thánh Tử Đạo Việt Nam lên hàng Hiển Thánh, các cuộc hội họp diễn ra khắp nơi trong đất nước, lời qua tiếng lại khen chê đủ kiểu. Chúng tôi – Hội Đồng Giám Mục Việt Nam (lúc đó tôi đang làm tổng thư ký) được triệu tập ra cơ quan để nghe một vị có trách nhiệm thuyết trình. Vị đó nói rất hùng hồn và lôi cuốn, nhưng đa số những lời đó là để chỉ trích bôi nhọ các Thánh Tử đạo Việt Nam là những người bán nước, đầu trộm, gian thương, xấu nết...

Đột nhiên tôi thấy Đức Hồng Y Giuse Maria Trịnh Văn Căn quỳ xuống ôm mặt khóc ầm lên và lớn tiếng kêu: “Xin thôi, xin thôi! Ông không có quyền thoá mạ, bôi nhọ cha ông chúng tôi là những người chúng tôi yêu mến và kính trọng”. Nói đoạn, ngài lại lớn tiếng khóc hu hu...!

Các Giám Mục thấy sự việc như vậy, yên lặng rút lui ra khỏi căn phòng, và cuộc họp tự động được kết thúc không kèn không trống. Hôm sau, nghe tin người diễn thuyết hôm đó bị cấp trên “Chỉnh” rằng: “Nếu để cho Hồng Y Căn hôm qua ngã xuống mà chết thì không phải Toà Thánh Vatican chỉ phong chức cho 117 vị Thánh Tử đạo mà sẽ phong cho cả Hồng Y Căn vào số danh sách là 118 vị Tử Đạo Việt Nam”.

Thiết tưởng trong lịch sử thế giới đã có nhiều người dùng gươm và đã bị trừng trị thích đáng. Trong lịch sử danh sách đó đã dài, chúng ta không nên thêm vào nữa để cũng thêm nhiều người phải chết vì gươm trong công cuộc chiến đấu chống giặc ngoại xâm trên đất nước chúng ta cũng hàng hàng lớp lớp trên các nghĩa trang của mảnh đất thân yêu này. Xin cũng đừng nối dài danh sách những kẻ đã chết vì gươm trong những cuộc tụ họp cầu nguyện bình an – yêu thương – thân ái như anh chị em trong giáo xứ Thái Hà ngày nay thì đau thương lắm thay.

Tôi lại ước mong có một vị có trách nhiệm gìn giữ an ninh đất nước kịp ra lệnh cho các phần tử cấp dưới mình đừng thi hành giờ “G” như trong vụ tranh chấp đất đai ở Toà Khâm Sứ cũ cách đây mấy tháng, và tôi đã lên tiếng ngợi khen tính quả cảm và nhân ái của vị đó. Ngày hôm nay chớ gì cũng được như vậy. Và nhất là vụ tranh chấp ở Thái Hà giữa đôi bên có thể ngồi lại với nhau trình bày lý lẽ thuận – nghịch mà tìm ra hướng giải quyết, đừng đổ thêm dầu, tra thêm củi vào lửa để cho tình hình thêm căng thẳng, kẻo Lời Chúa phán “Ai dùng gươm sẽ bị hại...”

Tôi xin chắp tay nguyện cầu Mẹ Hằng Cứu Giúp mau chóng ban cho mảnh đất đền thờ Thái Hà trở về hoà thuận yêu thương để mọi người an vui thờ phượng Chúa, sống yêu thương và hạnh phúc.

Thái Bình, ngày 10 thnág 9 năm 2008
Giám Mục GP Thái Bình