NHỮNG KẺ SỐNG BẰNG NGHỀ LỪA ĐẢO GIAN MANH
Mấy tuần qua nghe chuyện các cây xăng làm ăn gian dối, đong không đủ lít cho người tiêu dùng, tiếp đến là bột ngọt Vedan và mới đây nạn sữa độc ở bên Trung Quốc đã ảnh hưởng nặng nề tới các doanh nghiệp kinh doanh sữa trong nước (riêng tôi, ngày nào cũng làm một hai cữ ly cà phê sữa - với sữa đặc có đường, cho tới giờ này trông ngóng Ông Thọ loan tin rằng sữa của ổng hổng có chứa cái “mê-la-minh” để yên tâm vì cả năm nay tui toàn chơi “sữa ông thọ”) lòng mình lại thêm khắc khoải ưu tư dù chuyện Thái Hà và Tòa Khâm Sứ (với Nhà nước CS Hà Nội) “nghỉ giữa hiệp” lâu quá, coi như là… “thua” rồi.
Hôm Chúa Nhật 28-9 nghe bài giảng Phúc Âm: người cha sai hai người con làm vườn nho. Người em nói “vâng” nhưng không làm. Còn người anh từ chối nhưng sau đó hối lỗi đi làm vườn. Đó là câu chuyện dụ ngôn của hai ngàn năm trước. Nhưng ứng vào thời buổi hiện tại, phải chăng chúng ta đang sống trong môi trường: “nghe nói một đằng thấy làm một nẻo”.
Ngày trước trong thời nội chiến, nghe kể lại, một số người hay cầu nguyện: xin cho đất nước chúng con mau chóng hòa bình và hết nạn cộng sản.
Hòa bình đã ba mươi mấy năm, và cộng sản vẫn tồn tại trên đất nước này và một số nơi khác. Ngay cả các nước tiến bộ văn minh vẫn cho phép thành lập hội Cộng Sản kia mà.
Trong ưu tư suy nghĩ, sau lời kinh nguyện hằng ngày, tôi cầu xin Chúa cho mỗi người dân nước Việt Nam và mọi người trên khắp thế giới được nhìn thấy rõ hành vi ác độc dã man của những kẻ lắm tiền bạc và đương nắm quyền lực sinh sát trong tay; những kẻ đạo đức trá hình dưới các tên gọi đoàn thể chính nghĩa, để người dân biết đường tránh không rơi vào bẫy gian tà nguy hiểm đến nỗi buộc phải đánh mất linh hồn.
Chỉ có Chúa hiếu thấu cõi tâm sâu thẳm lòng người và biết rõ ưu tư của riêng mỗi người con đất Việt.
Bởi những lời nói dối dù lừa quá ba lần (bất quá tam) người ta phần đông vẫn cứ cả tin nhẹ dạ, ngay khi lên tới lần thứ mười. Và bởi ở nơi đây cuộc sống còn quá nhiều nỗi lo toan chưa được bảo hiểm, cái nghèo - bịnh tật vẫn cứ đeo bám như một thứ “ma ám quỷ hành”, khiến cho người ta dễ tin vào những lời nói dối “ngọt ngào và man trá” (tên một bộ phim đã chiếu ở trên truyền hình) để cố gắng sống tốt lành và hy vọng- mơ ước đất nước này sẽ mau hóa rồng cho bằng mười bằng anh “sánh vai với cường quốc năm châu”, con cái làm cho cha mẹ được nở mày nở mặt. Nhưng chờ đã quá lâu rồi dù biết đối với Chúa thời gian không là gì cả. Người dân mình vẫn cứ giỏi chịu đựng và hiền hòa- nhẫn nại chẳng nơi đâu bằng.
Không biết cái “ông Sing-ga-por” kia dựa vào đâu mà tuyên đoán: phải mất 137 năm nữa đất nước Việt Nam mới đuổi kịp sự văn minh trật tự giàu sang bằng nước ổng. Hay là vì ông đã nhìn thấy được những cái bị nhiễm độc ăn tận vào trong xương tủy và ý thức hệ nhiều đời nên cần phải mất hơn trăm năm nữa phá hủy cả chục ngàn héc ta rừng và chuyên canh chỉ lo “trồng người” (chứ không phải là trồng cây cao su ở Gia Lai). Ai đó hát “cho đi lại từ đầu” (lời một bản nhạc của Phạm Duy) còn lạc quan trong từng giai điệu, liệu 137 năm nữa lại hát “cho đi lại từ đầu” với sự não nùng và ân hận muộn màng vì cứ để cho lòng tin mù quáng vào những lời nói dối man trá ung dung ngạo nghễ tồn tại.
Nếu chỉ vì yêu nhau “những lời nói dối của anh ngọt như kẹo bòn bon chô-cô-la, bao năm xa cách nghe lại những lời nói dối ngọt ngào, lòng em vẫn cứ xúc động…” (nội dung một bản nhạc tình ca Pháp “Parle”) thì cô nàng đó đã yêu đến cuồng si đánh mất cả lý trí. Còn nếu chỉ vì tham tiền bạc và quyền uy, “các anh đầy tớ” nhà mình đã phải dùng sự lừa dối bịp bợm, “cắn xén một phần sự thật” tham gia vào một thứ kinh doanh có chứng từ hẳn hoi đàng hoàng thì chỉ mong sao mọi người nhận ra sự độc ác bất nhân của bọn họ qua từng hành vi cử chỉ … may ra tránh được những bị kịch đau thương về sau.
Những dấu hiệu đã bắt đầu thấy được rõ ràng (dù chưa là một “MPU” thứ hai chỉ tên đích danh mấy ông lớn nhưng vẫn làm cho người ta liên tưởng tới hình ảnh của ông quan tham nào đó đã vào vai “kẻ khuất mặt khuất mày” liên kết, bao che dung túng cho hành vi độc ác): từ chuyện bán xăng gian lận, sữa có chứa chất độc, cho đến chuyện bột ngọt Vedan và các vụ hợp đồng dự án làm ăn với nhau khiến những dòng sông uốn lượn quanh hòn ngọc Viễn Đông đang chết ngắc ngởm như cái xác phơi giữa ban ngày ban mặt, bốc mùi hôi thối mà bà con mình vẫn cam chịu sống cho qua ngày đoạn tháng. Nguyên nhân vẫn là cứ tại đâu đâu ở trên trời: “khí hậu nóng lên toàn cầu”, lũ lụt tràn về mỗi năm gây ra bao cái chết tang thương không phải do nạn phá rừng. Những lời nói dối vẫn đi kèm theo biện minh cho những tai nạn kinh khủng, tàn phá mùa màng hết năm này qua năm kia.
Đã đến lúc cho những ai “trẻ người non dạ” nhận ra sự dã tâm thờ ơ vô trách nhiệm với những hành vi ác nhân thất đức tác động tai hại tới cuộc sống, nồi cơm hằng ngày của họ và cả những bi kịch đau thương - cũng nên nhắc tới cả triệu thai nhi bị giết hàng năm và con số mười mấy ngàn người chết trong tai nạn giao thông đưa hơn cả triệu gia đình rơi vào bi kịch như một dấu ấn khắc sâu trong não trạng “đời đời ghi ơn -suốt đời tưởng nhớ”.
Người ta ước tính một ngày các cây xăng buôn bán gian lận lời hơn cả trăm triệu thì thử nhẫm xem ba mươi mấy năm trời, một số kẻ “buôn quyền bán thánh” bằng sự lừa dối ngọt ngào như một nghề “danh chính ngôn thuận”, số tài sản bọn họ đã kiếm chác được trong những hợp đồng gọi là bí mật (cấm không được loan truyền đăng tải trên 600 tờ báo trong nước) phải “khẳm” như thế nào, dư sức cho dòng tộc ba đời ăn xài tiêu pha phung phí.
Đối với những kẻ ác mang bộ mặt đầy tớ có dã tâm ví như “phường vô đạo, chúng lên tiếng vẫy tay mời thần chết” (Sách Khôn Ngoan 2,16, tiểu tựa: Lối sống của phường vô đạo) đã bán linh hồn cho loài quỷ dữ thì còn cách nào cầu nguyện cho bọn họ được nữa.
Chỉ còn cầu nguyện cho những kẽ vô tình đã và đang hợp tác làm ăn trong thời buổi kinh tế thị trường, bảo kê hành vi ác như một thứ ô dù “con ông cháu cha”. Cứ “vô tư” -ngỡ là tạo công ăn việc làm ngoài giờ như một “mô hình thử nghiệm”, nào có ngờ đâu phải sa đà từ anh đầy tớ phục vụ hy sinh quên mình (tận hiến vì lý tưởng cao đẹp), lấn sang kinh doanh bán đất (tới chuyện bán nước mấy hồi) trở thành một nghề gian manh lừa đảo "đẳng cấp prồ”. Ân hận vào lúc này cũng muộn. Đến khi nào lòng trí họ đủ can đảm nói lên sự thật và binh vực cho triệu triệu gia đình đang rơi vào bi kịch đau thương bởi nạn tham nhũng bạo quyền, cỗ vũ lối sống giàu sang hưởng thụ, còn lâu lắm phải không? Vì họ đang đau đớn trong im lặng.
Làm sao cầm lòng được khi thấy con cái nhà bên cạnh uống sữa ngoại, loại đắt tiền trong khi con mình vì sự thanh bạch và liêm khiết phải đi uống nước cháo? Con người ta có đồ chơi đẹp, búp bê Bê-bi, con mình chỉ chơi với búp bê bằng thứ vải tám rẻ tiền. Chỉ cần một cái búng tay là nhà ông có đầy sữa ngoại cho con. Một cái búng tay tiếp theo, nhà ông lên lầu, trở thành biệt thự, nhà mặt tiền. Câu nói “hy sinh đời cha củng cố đời con” trên cửa miệng chỉ là tự ru mình làm ngơ với chuyện quà biếu-hối lộ. Riết rồi quen. Riết rồi quên luôn mục đích cao thượng của “người hùng Cộng sản”. Mặc cho ai đó cứ tuyên truyền giả dối, chấp nhận (miễn cưỡng) đời cha “khát vì nước” để cho thằng con đỗ bác sĩ - tiến sĩ, có chứng chỉ du học nước ngoài. Cho đến bây giờ rừng vàng biển bạc bị chia năm xẻ mười, đất đai và sông ngòi đang phơi thây giữa trời cho mọi người thấy rõ sự quản lý bất tài và đầy dẫy bất công của “những anh dầy tớ” nắm quyền sinh sát trong tay.
Hóa ra đất nước này vẫn chưa có được một “hòa bình- thống nhất” trọn vẹn đúng nghĩa.
Đau đớn nhưng không đủ can đảm để lên tiếng. Vì nói ra là mất trắng. Mất từ cái biệt thự, hợp đồng buôn bán đất béo bở của một số tổng biên tập, cho tới cái uy danh lừng lẫy bốn phương với chiến công hiển hách.Trước bàn thờ tiên tổ chỉ dám cúi đầu im lặng nói chi đến chuyện ra trước công chúng xin niệm tình tha thứ thay cho lời tuyên truyền cái chủ nghĩa đã bị khai tử. Chỉ còn gắng đến ngượng mồm kêu gọi toàn dân học tập và noi gương đạo đức vị lãnh tụ đáng kính yêu.
Lại thấy “nói một đằng làm một nẻo”.
Ngày xưa đương thời nắm mọi quyền hành trong tay, người vẫn “bàn đá chông chênh dịch sử đảng- một đời thanh bạch chẳng vàng son”(Tố Hữu). Vậy mà hôm nay, cứ đến xem, nhà cửa của “mấy ông đảng” tự nhận mình là học trò của vị lãng tụ kính yêu kia, có ông nào là không lên lầu. Có mấy ai thật sự thanh bạch – một đời chẳng vàng son. Phải chăng sự thanh bạch liêm sỉ kia chẳng hề có trong danh sách đạo đức cần phải học tập hay nó không nằm trong “top ten” cái đạo đức mà “mấy ông đảng” đang rêu rao phải noi gương. Rồi còn tổ chức thi đua “kể chuyện Bác” phát động trên toàn quốc. Thấy loan tin trên “đài truyền hình” là số lượng người tham gia lên đến hơn 2 triệu (không biết có bị cắt xén –chắc thêm mấy con số không nữa thì có. Xin được nói thêm là chính cái anh nhà đài này hồi năm ngoái đã cổ vũ tuyên truyền cho giới trẻ tập đóng kịch làm kẻ nói dối qua trò chơi “đi tìm người bí ẩn”. Những người tham gia trò chơi phải trổ tài nói dối lừa gạt nhau và cả khán giả. Cuối cùng vào chung kết, ai nói dối và đóng kịch khéo, lừa được khán giả sẽ thắng cuộc, trở thành “người bí ẩn”. Phần thưởng dành cho kẻ nói dối là 5 hay 6 triệu DVN gì đó. Thiệt “hết biếc”). Mỗi ngày ở đây cứ nghe tuyên truyền miết, tự dưng tâm trí mường tượng ra một điều khác, chẳng ăn nhập gì tới chuyện noi gương và học tập: xác ướp “ân cơ hồ” chỉ là một ma-nơ-canh đang bỏ trong hòm kính ở vương phủ Ba Đình.
Sẽ ra sao nếu đồng loạt 600 tờ báo đăng tít như thế. Hoặc cái xác ướp ấy là người… nước Liên Xô.
Nếu ai đã từng “vào lăng viếng bác”, sẽ thấy hòm kính có chiều dài hơn cả hai sải tay (khoảng 3m), trừ đi các khoảng cách từ đầu hòm tới đỉnh đầu xác ướp và từ đuôi hòm tới gót chân xác ướp sẽ ướm chừng: cái xác ướp này phải dài 1m 80! Bác của bọn họ làm gì cao thế, chắc tụi nó trong lúc ướp xác đã kéo giãn xương ổng ra rồi. Chưa kể là “cái mặt Bác” bự tổ trảng. Nhưng phải nói là nét mặt hiền hậu chứ không khô đét, trơ xương như trong đoạn phim tư liệu lúc “bác” vừa mới chết. Điều đó càng thán phục tài nghệ của anh em Xô - Việt, nghề hóa trang không thua kém mấy tay anh chị ở phim trường Hollywood.
Trở về vấn đề đã nêu lúc đầu, cái nghề sống thọ bằng sự lừa dối gian manh từ đâu mà đến và đang hoành hành nơi đây nếu không phải xuất phát từ quỷ Satan truyền dạy cho lũ người vô thần sẵn sàng bán nốt linh hồn mình cùng những linh hồn do lừa dối bịp bợm mà có.
Hỡi ôi, sẽ còn tiếp nối những căm phẫn hận thù và bi kịch đau thương không phải từ phía bên kia đại dương hay ơ trên đỉnh đầu phương Bắc mà đang nằm trong lòng dải đất cong cong hình chữ “S”. Như đang có một thứ ma ám quỷ hành chạy dài suốt từ đỉnh bắc cho tới cuối nam.
Sẽ đến một ngày, khi một vài sự thật được công bố, những ai kính yêu nhiều, tin tưởng hy sinh phấn đấu cả cuộc đời “vì đảng và vì người”, sẽ trở nên căm phẫn uất hận nhiều bấy nhiêu. Có khi quá đau đớn và cay cú, đứng tim hộc máu chết. Hổng chừng họ còn ngẩng cao đầu cất cao tiếng hát: “Tổ quốc ơi, ta yêu người mãi mãi-từ trận thắng hôm nay ta xây lại bằng mười – từ trận thắng hôm nay ta xây lai đẹp hơn.” (Bản nhạc Tình đất đỏ miền Đông) với tất cả sự u mê dù đã bị lừa tới lần thứ mười: “Những ngày tôi sống đây là những ngày đẹp nhất- Dù mai sai đời muôn vạn lần hơn.”(Chế Lan Viên)
Đứng trước những kẻ sống bằng nghề lừa dối gian manh, có ba cách để cho bọn họ chịu nói ra sự thật: thứ nhất là cho uống rượu say. Thứ hai là chọc cho họ tức giận. Thứ ba là trước khi chết. Cách thứ nhất thì khó. Vì bọn họ đã thuộc lòng câu nói: rượu vào lời ra. Cách thứ hai đang xảy ra. Nhưng cách thứ ba thì chưa chắc. Bởi những kẻ đã từng sống và làm việc bằng “nghề lửa đảo, nói dối” suốt mấy chục năm trời, có khi đã trở thành “nghề gia truyền” thì đến lúc sắp tắt thở, biết đâu họ sẽ cố thốt ra lời nói dối cuối cùng như là thói bịnh nghề nghiệp.
Từ bao năm nay “những anh đầy tớ” đã quá quen nề nếp phục tùng và người dân phải chịu ơn mình, nay thấy “ông chủ” bỗng dưng không còn “ngoan ngoãn khép nép đi bên lề phải” làm bọn họ lúng túng, vai diễn anh đầy tớ mấy chục năm, quay ngoắc ngư biến ra thành tên vua cai trị độc ác và bạo ngược.
Thân phận đi xin đất như Tòa Khâm Sứ, đã cho ba miếng đất lựa chọn, cách xa “trung tâm não bộ” (điều khiển cả 80 triệu mạng sống con người)- không chịu ngoan dùm cho mỗ, mặc dù từ trước tới giờ Tòa Khâm Sứ luôn được chiếu cố cưng chiều- cứ khăng khăng là “đòi” – không chịu cái tiếng “đi xin” đất. Thế là tức. Là chửi tục. Và lộ ra cái dã man ác độc và bẩn thỉu của một kẻ đầy uy quyền, luôn miệng nói đến chuyện quản lý. Cứ ra đường nhìn xem xe cộ chen chúc, môi trường bụi bặm ô nhiễm, những dòng sông đang chết và còn nhiều nữa. Ai có quyền đuổi cái anh đấy tớ đã quản lý bất tài –bất lực và lòng dạ tham lam, độc ác ra khỏi nhà mình. Từ đó mà nhận ra cái “đầy tớ” nói nhẹ đi cho từ “cai trị” và nhiều từ khác, như tiếng rao bán hàng, một trong những chiến lược-chính sách kinh doanh của cái nghề lừa dối thiên hạ.
Kẻ nào đó tham mưu và ra lệnh cho anh “nhà đài” kia cắt xén lời nói của Đức Cha, biến Đức Cha thành “kẻ lăng mạ dân tộc” để sau này dễ bề ra tay trừng trị (hoặc đổ thừa) vì “cái tội”: không đi bên lề phải, chắc phải dính chùm ít nhiều tới chuyện cướp đất trắng trợn bằng câu phán xanh rờn của kẻ nắm quyền sinh sát trong tay: “không giải quyết các trường hợp kiện tụng sở hữu đất đai từ năm 1991 trở về trước” thay vì phải quản lý cho tốt, phán xử công bằng phải đạo.
Những ai đã từng đến đại Sứ quán của các nước Châu Âu, Mỹ hay Úc đóng tại Hà Nội và Sài Gòn, xin thủ tục visa du lịch, thăm bà con họ hàng, có thể nhận ra rằng: họ rất sợ dân Việt mình qua bên đó rồi tìm cách ở lại luôn, trở thành “dân cư ngụ bất hợp pháp” nên phải chứng minh được với người ở Đại sứ quán: tui đi rồi tui sẽ quay về Việt Nam bằng giấy bảo đảm của người thân bên kia hoặc bằng số tài sản kếch sù ở VN…v..v… và phải mua vé máy bay khứ hồi đúng như hạn định trong thủ tục khai báo.
Đến khi đi được, có qua các nước văn minh tiến bộ, thấy cái hộ chiếu “made in Viet Nam” là họ dè chừng, không nhiệt tình “welcome”, có nước không cho vào thăm danh lam thắng cảnh vì nỗi sợ “làn sóng dân ngụ cư bất hợp pháp”- không riêng gì công dân VN mà cả những người có trong danh sách “nước nghèo-kém phát triển”. Rồi cũng bị “công an chìm” của nước họ kiểm tra hạch hỏi giấy tờ.
Mỗi người cầm tấm hộ chiếu VN trên tay và đi ra nước ngoài, nhận được “cái nhục” tùy cách riêng xúc cảm mỗi người.
Con xin được phép chia sẻ và đóng đinh cùng Đức Cha Kiệt với nỗi nhục này.
Vả lại “nhục” không phải là cụm từ mang tính “tội ác” như cái nghề “sống bằng sự lừa đảo gian manh”.
Ngày xưa cũng như bây giờ, các học sinh sinh viên xuất sắc trong các kỳ thi, học rất giỏi chẳng phải đa số là các em nghèo có hoàn cảnh rất khó khăn. Thua kém bạn bè nhiều mặt. Tủi hổ và thấy nhục vì biết mình không bằng chị bằng em về nhiều phương diện. Chỉ còn cách lấy lại niềm tự hào của giá trị một con người là phải học cho thiệt giỏi. Dù chưa hình dung ra hết tương lai về sau. Nhưng học giỏi hơn các bạn nhà giàu là điều khả năng thực hiện được trong tầm tay.
Nếu vì thấy nhục mà buông xuôi mọi thứ – phải nói dối và sống hèn mới là điều đáng trách cứ lên án.
Làm như những người đã từng bị nghèo từ lúc mới sinh ra, hiếu thấu “cái nhục” và luôn tín trung tín thành với Sự Thật thì trái tim họ dễ dàng cảm thông với những người bất hạnh có hoàn cảnh không may, muốn làm một điều gì đó để lấy lại sự công bằng cho những kẻ thấp cổ bé miệng.
Có thể giờ này Đức Cha đã mất hết những cái ưu tiên và sự ưu ái. Bọn họ chẳng còn ngượng ngùng khi cởi bỏ lớp mặt nạ “quan tâm chăm sóc của anh đầy tớ” để cho Đức Cha thấy rõ cái bản chất lưu manh muôn thuở của kẻ chuyên hành nghề lừa dối thiên hạ manh tính“cha truyền con nối”. Nhưng trong lòng Đức Cha sự bình yên vẫn luôn ngự trị. Vì Đức Cha đã thay mặt bao người nói lời Sự Thật - không đồng lõa với phường vô đạo, và vì Đức Cha không giống như mấy người đang “đau đớn trong im lặng” kia cứ là vô tư- vô tình như thứ ô dù cho cái ác núp bóng. Những người ấy, họ đang cần được mọi người cầu nguyện nhiều hơn để không vấp ngã rơi vào đường cùng bán linh hồn mình cho loài quỷ dữ.
Có những người lần đầu tiếp xúc, nghe những tiếng chửi thề làm cho mình sợ vì như thể là quân xấu nhưng khi biết tính khí họ ngay thẳng, tâm địa không độc ác, thường xuyên tiếp xúc, giúp đỡ những người nghèo khổ và ủng hộ công tác từ thiện, lòng mình thấy vui và kính trọng họ.
Còn những kẻ kinh doanh lừa dối kia, mặt mày bảnh trai, sang trọng quý phái (thậm chí trên sáu chục rồi mà tóc vẫn đen nhánh rậm rịt không thấy có sợi bạc), khi nhìn ra hành vi cử chỉ độc ác giống như chuyện sữa chứa chất độc melamine, chuyện “cắt xén lời phát biểu” khiến mình ghê sợ và không còn muốn tiếp xúc đối thoại gì nữa. Tới đây tôi lại hình dung ra những người đẹp trong bộ phim “Tây du ký”. Phải nói đạo diễn quá tài trong khâu chọn lựa diễn viên đóng vai yêu ma quỷ quái. Làm người xem cảm nhận rõ sự đối lập giữa cái bề ngoài xinh đẹp và lời nói dối ngọt ngào với sự độc ác nham hiểm nhất quyết ăn thịt Đường Tăng để sống thọ đời đời. Khi kế hoạch thất bại, buộc bọn chúng phải hiện nguyên hình là yêu nữ.
Chưa bao giờ sự ác lần lượt hiện nguyên hình và đầy thách thức lương tâm con người như thời buổi hiện nay.
Trong một thánh lễ, do không lo ra, “tình cờ” nghe được một lời nguyện rất hay: xin cho con biết tránh xa điều bất chính và giúp con theo đuổi với những gì phù hợp với danh nghĩa của mình.”
Với bản chất yếu đuối của con người đang tạm bợ với cuộc sống dương gian, kẻ nghèo hướng thiện dù sống thọ vẫn chưa hết dại khờ, còn dễ tin vào những lời “vâng” của kẻ nói một đằng làm một nẻo, của một số đông lắm tiền và nắm nhiều quyền lực đang sống bằng nghề lừa đảo gian manh. Nguy hiểm hơn, họ đang lôi kéo cả một tập thể, một dân tộc, liên minh cùng với sự ác- vô thần, sẵn sàng bán linh hồn mình cho loài quỷ dữ, kết án người công chính.
Chúa Giê-su đã từng kể về dụ ngôn cỏ lùng mọc chung với lúa tốt: “Đừng, sợ rằng khi gom cỏ lùng, các anh làm bật luôn rễ lúa. Cứ để cả hai cùng lớn lên cho tới mùa gặt. Đến ngày mùa, tôi sẽ bảo thợ gặt: hãy gom cỏ lùng lại, bó thành bó mà đốt đi, còn lúa, thì hãy thu vào kho lẫm cho tôi.” (Mt 13, 29-30)
Trong lời kinh nguyện hằng ngày chớ gì mọi người cùng cầu nguyện xin cho các Vị Chủ chăn được Ơn Bền Đỗ đến cùng, can đảm vực dậy những cây lúa đang bị cỏ lùng chèn ép.
“Cỏ lùng là con cái Ac Thần”- Nguyện khẩn Mẹ Maria thương xót ra tay cứu giúp, cho đoàn con cái Me nhận ra được chân tướng của kẻ thủ ác, để biết đi đường lành lánh dữ. Vì ai dám chắc khi hết nạn tham quan bạo quyền, đất nước chúng con còn sẽ phải hứng chịu những hậu quả gì tàn khốc kinh khủng hơn khi nhìn thấy những linh hồn sa ngã đã bất lực không còn sức chống đỡ với con cái Ac Thần.
“Kẻ thù đã gieo cỏ lùng là ma quỷ” – Từng ngày chiến tranh và hận thù vẫn còn ngự trị trong lòng thế giới. Xin cầu cho mọi người “luôn sống như có sự hiện hữu của Thiên Chúa” khi mà cỏ lùng vẫn được Chúa cho phép cùng lớn lên với cây lúa cho tới mùa gặt.
Sự ác đang hiện diện khắp nơi. Xin cho lòng trí chúng con luôn ở trong Tình Yêu Chúa, xin đừng để chúng con sa chước cám dỗ, nhưng cứu chúng con cho khỏi mọi sự dữ. Amen.
Tháng 10 năm 2008
Mấy tuần qua nghe chuyện các cây xăng làm ăn gian dối, đong không đủ lít cho người tiêu dùng, tiếp đến là bột ngọt Vedan và mới đây nạn sữa độc ở bên Trung Quốc đã ảnh hưởng nặng nề tới các doanh nghiệp kinh doanh sữa trong nước (riêng tôi, ngày nào cũng làm một hai cữ ly cà phê sữa - với sữa đặc có đường, cho tới giờ này trông ngóng Ông Thọ loan tin rằng sữa của ổng hổng có chứa cái “mê-la-minh” để yên tâm vì cả năm nay tui toàn chơi “sữa ông thọ”) lòng mình lại thêm khắc khoải ưu tư dù chuyện Thái Hà và Tòa Khâm Sứ (với Nhà nước CS Hà Nội) “nghỉ giữa hiệp” lâu quá, coi như là… “thua” rồi.
Hôm Chúa Nhật 28-9 nghe bài giảng Phúc Âm: người cha sai hai người con làm vườn nho. Người em nói “vâng” nhưng không làm. Còn người anh từ chối nhưng sau đó hối lỗi đi làm vườn. Đó là câu chuyện dụ ngôn của hai ngàn năm trước. Nhưng ứng vào thời buổi hiện tại, phải chăng chúng ta đang sống trong môi trường: “nghe nói một đằng thấy làm một nẻo”.
Ngày trước trong thời nội chiến, nghe kể lại, một số người hay cầu nguyện: xin cho đất nước chúng con mau chóng hòa bình và hết nạn cộng sản.
Hòa bình đã ba mươi mấy năm, và cộng sản vẫn tồn tại trên đất nước này và một số nơi khác. Ngay cả các nước tiến bộ văn minh vẫn cho phép thành lập hội Cộng Sản kia mà.
Trong ưu tư suy nghĩ, sau lời kinh nguyện hằng ngày, tôi cầu xin Chúa cho mỗi người dân nước Việt Nam và mọi người trên khắp thế giới được nhìn thấy rõ hành vi ác độc dã man của những kẻ lắm tiền bạc và đương nắm quyền lực sinh sát trong tay; những kẻ đạo đức trá hình dưới các tên gọi đoàn thể chính nghĩa, để người dân biết đường tránh không rơi vào bẫy gian tà nguy hiểm đến nỗi buộc phải đánh mất linh hồn.
Chỉ có Chúa hiếu thấu cõi tâm sâu thẳm lòng người và biết rõ ưu tư của riêng mỗi người con đất Việt.
Bởi những lời nói dối dù lừa quá ba lần (bất quá tam) người ta phần đông vẫn cứ cả tin nhẹ dạ, ngay khi lên tới lần thứ mười. Và bởi ở nơi đây cuộc sống còn quá nhiều nỗi lo toan chưa được bảo hiểm, cái nghèo - bịnh tật vẫn cứ đeo bám như một thứ “ma ám quỷ hành”, khiến cho người ta dễ tin vào những lời nói dối “ngọt ngào và man trá” (tên một bộ phim đã chiếu ở trên truyền hình) để cố gắng sống tốt lành và hy vọng- mơ ước đất nước này sẽ mau hóa rồng cho bằng mười bằng anh “sánh vai với cường quốc năm châu”, con cái làm cho cha mẹ được nở mày nở mặt. Nhưng chờ đã quá lâu rồi dù biết đối với Chúa thời gian không là gì cả. Người dân mình vẫn cứ giỏi chịu đựng và hiền hòa- nhẫn nại chẳng nơi đâu bằng.
Không biết cái “ông Sing-ga-por” kia dựa vào đâu mà tuyên đoán: phải mất 137 năm nữa đất nước Việt Nam mới đuổi kịp sự văn minh trật tự giàu sang bằng nước ổng. Hay là vì ông đã nhìn thấy được những cái bị nhiễm độc ăn tận vào trong xương tủy và ý thức hệ nhiều đời nên cần phải mất hơn trăm năm nữa phá hủy cả chục ngàn héc ta rừng và chuyên canh chỉ lo “trồng người” (chứ không phải là trồng cây cao su ở Gia Lai). Ai đó hát “cho đi lại từ đầu” (lời một bản nhạc của Phạm Duy) còn lạc quan trong từng giai điệu, liệu 137 năm nữa lại hát “cho đi lại từ đầu” với sự não nùng và ân hận muộn màng vì cứ để cho lòng tin mù quáng vào những lời nói dối man trá ung dung ngạo nghễ tồn tại.
Nếu chỉ vì yêu nhau “những lời nói dối của anh ngọt như kẹo bòn bon chô-cô-la, bao năm xa cách nghe lại những lời nói dối ngọt ngào, lòng em vẫn cứ xúc động…” (nội dung một bản nhạc tình ca Pháp “Parle”) thì cô nàng đó đã yêu đến cuồng si đánh mất cả lý trí. Còn nếu chỉ vì tham tiền bạc và quyền uy, “các anh đầy tớ” nhà mình đã phải dùng sự lừa dối bịp bợm, “cắn xén một phần sự thật” tham gia vào một thứ kinh doanh có chứng từ hẳn hoi đàng hoàng thì chỉ mong sao mọi người nhận ra sự độc ác bất nhân của bọn họ qua từng hành vi cử chỉ … may ra tránh được những bị kịch đau thương về sau.
Những dấu hiệu đã bắt đầu thấy được rõ ràng (dù chưa là một “MPU” thứ hai chỉ tên đích danh mấy ông lớn nhưng vẫn làm cho người ta liên tưởng tới hình ảnh của ông quan tham nào đó đã vào vai “kẻ khuất mặt khuất mày” liên kết, bao che dung túng cho hành vi độc ác): từ chuyện bán xăng gian lận, sữa có chứa chất độc, cho đến chuyện bột ngọt Vedan và các vụ hợp đồng dự án làm ăn với nhau khiến những dòng sông uốn lượn quanh hòn ngọc Viễn Đông đang chết ngắc ngởm như cái xác phơi giữa ban ngày ban mặt, bốc mùi hôi thối mà bà con mình vẫn cam chịu sống cho qua ngày đoạn tháng. Nguyên nhân vẫn là cứ tại đâu đâu ở trên trời: “khí hậu nóng lên toàn cầu”, lũ lụt tràn về mỗi năm gây ra bao cái chết tang thương không phải do nạn phá rừng. Những lời nói dối vẫn đi kèm theo biện minh cho những tai nạn kinh khủng, tàn phá mùa màng hết năm này qua năm kia.
Đã đến lúc cho những ai “trẻ người non dạ” nhận ra sự dã tâm thờ ơ vô trách nhiệm với những hành vi ác nhân thất đức tác động tai hại tới cuộc sống, nồi cơm hằng ngày của họ và cả những bi kịch đau thương - cũng nên nhắc tới cả triệu thai nhi bị giết hàng năm và con số mười mấy ngàn người chết trong tai nạn giao thông đưa hơn cả triệu gia đình rơi vào bi kịch như một dấu ấn khắc sâu trong não trạng “đời đời ghi ơn -suốt đời tưởng nhớ”.
Người ta ước tính một ngày các cây xăng buôn bán gian lận lời hơn cả trăm triệu thì thử nhẫm xem ba mươi mấy năm trời, một số kẻ “buôn quyền bán thánh” bằng sự lừa dối ngọt ngào như một nghề “danh chính ngôn thuận”, số tài sản bọn họ đã kiếm chác được trong những hợp đồng gọi là bí mật (cấm không được loan truyền đăng tải trên 600 tờ báo trong nước) phải “khẳm” như thế nào, dư sức cho dòng tộc ba đời ăn xài tiêu pha phung phí.
Đối với những kẻ ác mang bộ mặt đầy tớ có dã tâm ví như “phường vô đạo, chúng lên tiếng vẫy tay mời thần chết” (Sách Khôn Ngoan 2,16, tiểu tựa: Lối sống của phường vô đạo) đã bán linh hồn cho loài quỷ dữ thì còn cách nào cầu nguyện cho bọn họ được nữa.
Chỉ còn cầu nguyện cho những kẽ vô tình đã và đang hợp tác làm ăn trong thời buổi kinh tế thị trường, bảo kê hành vi ác như một thứ ô dù “con ông cháu cha”. Cứ “vô tư” -ngỡ là tạo công ăn việc làm ngoài giờ như một “mô hình thử nghiệm”, nào có ngờ đâu phải sa đà từ anh đầy tớ phục vụ hy sinh quên mình (tận hiến vì lý tưởng cao đẹp), lấn sang kinh doanh bán đất (tới chuyện bán nước mấy hồi) trở thành một nghề gian manh lừa đảo "đẳng cấp prồ”. Ân hận vào lúc này cũng muộn. Đến khi nào lòng trí họ đủ can đảm nói lên sự thật và binh vực cho triệu triệu gia đình đang rơi vào bi kịch đau thương bởi nạn tham nhũng bạo quyền, cỗ vũ lối sống giàu sang hưởng thụ, còn lâu lắm phải không? Vì họ đang đau đớn trong im lặng.
Làm sao cầm lòng được khi thấy con cái nhà bên cạnh uống sữa ngoại, loại đắt tiền trong khi con mình vì sự thanh bạch và liêm khiết phải đi uống nước cháo? Con người ta có đồ chơi đẹp, búp bê Bê-bi, con mình chỉ chơi với búp bê bằng thứ vải tám rẻ tiền. Chỉ cần một cái búng tay là nhà ông có đầy sữa ngoại cho con. Một cái búng tay tiếp theo, nhà ông lên lầu, trở thành biệt thự, nhà mặt tiền. Câu nói “hy sinh đời cha củng cố đời con” trên cửa miệng chỉ là tự ru mình làm ngơ với chuyện quà biếu-hối lộ. Riết rồi quen. Riết rồi quên luôn mục đích cao thượng của “người hùng Cộng sản”. Mặc cho ai đó cứ tuyên truyền giả dối, chấp nhận (miễn cưỡng) đời cha “khát vì nước” để cho thằng con đỗ bác sĩ - tiến sĩ, có chứng chỉ du học nước ngoài. Cho đến bây giờ rừng vàng biển bạc bị chia năm xẻ mười, đất đai và sông ngòi đang phơi thây giữa trời cho mọi người thấy rõ sự quản lý bất tài và đầy dẫy bất công của “những anh dầy tớ” nắm quyền sinh sát trong tay.
Hóa ra đất nước này vẫn chưa có được một “hòa bình- thống nhất” trọn vẹn đúng nghĩa.
Đau đớn nhưng không đủ can đảm để lên tiếng. Vì nói ra là mất trắng. Mất từ cái biệt thự, hợp đồng buôn bán đất béo bở của một số tổng biên tập, cho tới cái uy danh lừng lẫy bốn phương với chiến công hiển hách.Trước bàn thờ tiên tổ chỉ dám cúi đầu im lặng nói chi đến chuyện ra trước công chúng xin niệm tình tha thứ thay cho lời tuyên truyền cái chủ nghĩa đã bị khai tử. Chỉ còn gắng đến ngượng mồm kêu gọi toàn dân học tập và noi gương đạo đức vị lãnh tụ đáng kính yêu.
Lại thấy “nói một đằng làm một nẻo”.
Ngày xưa đương thời nắm mọi quyền hành trong tay, người vẫn “bàn đá chông chênh dịch sử đảng- một đời thanh bạch chẳng vàng son”(Tố Hữu). Vậy mà hôm nay, cứ đến xem, nhà cửa của “mấy ông đảng” tự nhận mình là học trò của vị lãng tụ kính yêu kia, có ông nào là không lên lầu. Có mấy ai thật sự thanh bạch – một đời chẳng vàng son. Phải chăng sự thanh bạch liêm sỉ kia chẳng hề có trong danh sách đạo đức cần phải học tập hay nó không nằm trong “top ten” cái đạo đức mà “mấy ông đảng” đang rêu rao phải noi gương. Rồi còn tổ chức thi đua “kể chuyện Bác” phát động trên toàn quốc. Thấy loan tin trên “đài truyền hình” là số lượng người tham gia lên đến hơn 2 triệu (không biết có bị cắt xén –chắc thêm mấy con số không nữa thì có. Xin được nói thêm là chính cái anh nhà đài này hồi năm ngoái đã cổ vũ tuyên truyền cho giới trẻ tập đóng kịch làm kẻ nói dối qua trò chơi “đi tìm người bí ẩn”. Những người tham gia trò chơi phải trổ tài nói dối lừa gạt nhau và cả khán giả. Cuối cùng vào chung kết, ai nói dối và đóng kịch khéo, lừa được khán giả sẽ thắng cuộc, trở thành “người bí ẩn”. Phần thưởng dành cho kẻ nói dối là 5 hay 6 triệu DVN gì đó. Thiệt “hết biếc”). Mỗi ngày ở đây cứ nghe tuyên truyền miết, tự dưng tâm trí mường tượng ra một điều khác, chẳng ăn nhập gì tới chuyện noi gương và học tập: xác ướp “ân cơ hồ” chỉ là một ma-nơ-canh đang bỏ trong hòm kính ở vương phủ Ba Đình.
Sẽ ra sao nếu đồng loạt 600 tờ báo đăng tít như thế. Hoặc cái xác ướp ấy là người… nước Liên Xô.
Nếu ai đã từng “vào lăng viếng bác”, sẽ thấy hòm kính có chiều dài hơn cả hai sải tay (khoảng 3m), trừ đi các khoảng cách từ đầu hòm tới đỉnh đầu xác ướp và từ đuôi hòm tới gót chân xác ướp sẽ ướm chừng: cái xác ướp này phải dài 1m 80! Bác của bọn họ làm gì cao thế, chắc tụi nó trong lúc ướp xác đã kéo giãn xương ổng ra rồi. Chưa kể là “cái mặt Bác” bự tổ trảng. Nhưng phải nói là nét mặt hiền hậu chứ không khô đét, trơ xương như trong đoạn phim tư liệu lúc “bác” vừa mới chết. Điều đó càng thán phục tài nghệ của anh em Xô - Việt, nghề hóa trang không thua kém mấy tay anh chị ở phim trường Hollywood.
Trở về vấn đề đã nêu lúc đầu, cái nghề sống thọ bằng sự lừa dối gian manh từ đâu mà đến và đang hoành hành nơi đây nếu không phải xuất phát từ quỷ Satan truyền dạy cho lũ người vô thần sẵn sàng bán nốt linh hồn mình cùng những linh hồn do lừa dối bịp bợm mà có.
Hỡi ôi, sẽ còn tiếp nối những căm phẫn hận thù và bi kịch đau thương không phải từ phía bên kia đại dương hay ơ trên đỉnh đầu phương Bắc mà đang nằm trong lòng dải đất cong cong hình chữ “S”. Như đang có một thứ ma ám quỷ hành chạy dài suốt từ đỉnh bắc cho tới cuối nam.
Sẽ đến một ngày, khi một vài sự thật được công bố, những ai kính yêu nhiều, tin tưởng hy sinh phấn đấu cả cuộc đời “vì đảng và vì người”, sẽ trở nên căm phẫn uất hận nhiều bấy nhiêu. Có khi quá đau đớn và cay cú, đứng tim hộc máu chết. Hổng chừng họ còn ngẩng cao đầu cất cao tiếng hát: “Tổ quốc ơi, ta yêu người mãi mãi-từ trận thắng hôm nay ta xây lại bằng mười – từ trận thắng hôm nay ta xây lai đẹp hơn.” (Bản nhạc Tình đất đỏ miền Đông) với tất cả sự u mê dù đã bị lừa tới lần thứ mười: “Những ngày tôi sống đây là những ngày đẹp nhất- Dù mai sai đời muôn vạn lần hơn.”(Chế Lan Viên)
Đứng trước những kẻ sống bằng nghề lừa dối gian manh, có ba cách để cho bọn họ chịu nói ra sự thật: thứ nhất là cho uống rượu say. Thứ hai là chọc cho họ tức giận. Thứ ba là trước khi chết. Cách thứ nhất thì khó. Vì bọn họ đã thuộc lòng câu nói: rượu vào lời ra. Cách thứ hai đang xảy ra. Nhưng cách thứ ba thì chưa chắc. Bởi những kẻ đã từng sống và làm việc bằng “nghề lửa đảo, nói dối” suốt mấy chục năm trời, có khi đã trở thành “nghề gia truyền” thì đến lúc sắp tắt thở, biết đâu họ sẽ cố thốt ra lời nói dối cuối cùng như là thói bịnh nghề nghiệp.
Từ bao năm nay “những anh đầy tớ” đã quá quen nề nếp phục tùng và người dân phải chịu ơn mình, nay thấy “ông chủ” bỗng dưng không còn “ngoan ngoãn khép nép đi bên lề phải” làm bọn họ lúng túng, vai diễn anh đầy tớ mấy chục năm, quay ngoắc ngư biến ra thành tên vua cai trị độc ác và bạo ngược.
Thân phận đi xin đất như Tòa Khâm Sứ, đã cho ba miếng đất lựa chọn, cách xa “trung tâm não bộ” (điều khiển cả 80 triệu mạng sống con người)- không chịu ngoan dùm cho mỗ, mặc dù từ trước tới giờ Tòa Khâm Sứ luôn được chiếu cố cưng chiều- cứ khăng khăng là “đòi” – không chịu cái tiếng “đi xin” đất. Thế là tức. Là chửi tục. Và lộ ra cái dã man ác độc và bẩn thỉu của một kẻ đầy uy quyền, luôn miệng nói đến chuyện quản lý. Cứ ra đường nhìn xem xe cộ chen chúc, môi trường bụi bặm ô nhiễm, những dòng sông đang chết và còn nhiều nữa. Ai có quyền đuổi cái anh đấy tớ đã quản lý bất tài –bất lực và lòng dạ tham lam, độc ác ra khỏi nhà mình. Từ đó mà nhận ra cái “đầy tớ” nói nhẹ đi cho từ “cai trị” và nhiều từ khác, như tiếng rao bán hàng, một trong những chiến lược-chính sách kinh doanh của cái nghề lừa dối thiên hạ.
Kẻ nào đó tham mưu và ra lệnh cho anh “nhà đài” kia cắt xén lời nói của Đức Cha, biến Đức Cha thành “kẻ lăng mạ dân tộc” để sau này dễ bề ra tay trừng trị (hoặc đổ thừa) vì “cái tội”: không đi bên lề phải, chắc phải dính chùm ít nhiều tới chuyện cướp đất trắng trợn bằng câu phán xanh rờn của kẻ nắm quyền sinh sát trong tay: “không giải quyết các trường hợp kiện tụng sở hữu đất đai từ năm 1991 trở về trước” thay vì phải quản lý cho tốt, phán xử công bằng phải đạo.
Những ai đã từng đến đại Sứ quán của các nước Châu Âu, Mỹ hay Úc đóng tại Hà Nội và Sài Gòn, xin thủ tục visa du lịch, thăm bà con họ hàng, có thể nhận ra rằng: họ rất sợ dân Việt mình qua bên đó rồi tìm cách ở lại luôn, trở thành “dân cư ngụ bất hợp pháp” nên phải chứng minh được với người ở Đại sứ quán: tui đi rồi tui sẽ quay về Việt Nam bằng giấy bảo đảm của người thân bên kia hoặc bằng số tài sản kếch sù ở VN…v..v… và phải mua vé máy bay khứ hồi đúng như hạn định trong thủ tục khai báo.
Đến khi đi được, có qua các nước văn minh tiến bộ, thấy cái hộ chiếu “made in Viet Nam” là họ dè chừng, không nhiệt tình “welcome”, có nước không cho vào thăm danh lam thắng cảnh vì nỗi sợ “làn sóng dân ngụ cư bất hợp pháp”- không riêng gì công dân VN mà cả những người có trong danh sách “nước nghèo-kém phát triển”. Rồi cũng bị “công an chìm” của nước họ kiểm tra hạch hỏi giấy tờ.
Mỗi người cầm tấm hộ chiếu VN trên tay và đi ra nước ngoài, nhận được “cái nhục” tùy cách riêng xúc cảm mỗi người.
Con xin được phép chia sẻ và đóng đinh cùng Đức Cha Kiệt với nỗi nhục này.
Vả lại “nhục” không phải là cụm từ mang tính “tội ác” như cái nghề “sống bằng sự lừa đảo gian manh”.
Ngày xưa cũng như bây giờ, các học sinh sinh viên xuất sắc trong các kỳ thi, học rất giỏi chẳng phải đa số là các em nghèo có hoàn cảnh rất khó khăn. Thua kém bạn bè nhiều mặt. Tủi hổ và thấy nhục vì biết mình không bằng chị bằng em về nhiều phương diện. Chỉ còn cách lấy lại niềm tự hào của giá trị một con người là phải học cho thiệt giỏi. Dù chưa hình dung ra hết tương lai về sau. Nhưng học giỏi hơn các bạn nhà giàu là điều khả năng thực hiện được trong tầm tay.
Nếu vì thấy nhục mà buông xuôi mọi thứ – phải nói dối và sống hèn mới là điều đáng trách cứ lên án.
Làm như những người đã từng bị nghèo từ lúc mới sinh ra, hiếu thấu “cái nhục” và luôn tín trung tín thành với Sự Thật thì trái tim họ dễ dàng cảm thông với những người bất hạnh có hoàn cảnh không may, muốn làm một điều gì đó để lấy lại sự công bằng cho những kẻ thấp cổ bé miệng.
Có thể giờ này Đức Cha đã mất hết những cái ưu tiên và sự ưu ái. Bọn họ chẳng còn ngượng ngùng khi cởi bỏ lớp mặt nạ “quan tâm chăm sóc của anh đầy tớ” để cho Đức Cha thấy rõ cái bản chất lưu manh muôn thuở của kẻ chuyên hành nghề lừa dối thiên hạ manh tính“cha truyền con nối”. Nhưng trong lòng Đức Cha sự bình yên vẫn luôn ngự trị. Vì Đức Cha đã thay mặt bao người nói lời Sự Thật - không đồng lõa với phường vô đạo, và vì Đức Cha không giống như mấy người đang “đau đớn trong im lặng” kia cứ là vô tư- vô tình như thứ ô dù cho cái ác núp bóng. Những người ấy, họ đang cần được mọi người cầu nguyện nhiều hơn để không vấp ngã rơi vào đường cùng bán linh hồn mình cho loài quỷ dữ.
Có những người lần đầu tiếp xúc, nghe những tiếng chửi thề làm cho mình sợ vì như thể là quân xấu nhưng khi biết tính khí họ ngay thẳng, tâm địa không độc ác, thường xuyên tiếp xúc, giúp đỡ những người nghèo khổ và ủng hộ công tác từ thiện, lòng mình thấy vui và kính trọng họ.
Còn những kẻ kinh doanh lừa dối kia, mặt mày bảnh trai, sang trọng quý phái (thậm chí trên sáu chục rồi mà tóc vẫn đen nhánh rậm rịt không thấy có sợi bạc), khi nhìn ra hành vi cử chỉ độc ác giống như chuyện sữa chứa chất độc melamine, chuyện “cắt xén lời phát biểu” khiến mình ghê sợ và không còn muốn tiếp xúc đối thoại gì nữa. Tới đây tôi lại hình dung ra những người đẹp trong bộ phim “Tây du ký”. Phải nói đạo diễn quá tài trong khâu chọn lựa diễn viên đóng vai yêu ma quỷ quái. Làm người xem cảm nhận rõ sự đối lập giữa cái bề ngoài xinh đẹp và lời nói dối ngọt ngào với sự độc ác nham hiểm nhất quyết ăn thịt Đường Tăng để sống thọ đời đời. Khi kế hoạch thất bại, buộc bọn chúng phải hiện nguyên hình là yêu nữ.
Chưa bao giờ sự ác lần lượt hiện nguyên hình và đầy thách thức lương tâm con người như thời buổi hiện nay.
Trong một thánh lễ, do không lo ra, “tình cờ” nghe được một lời nguyện rất hay: xin cho con biết tránh xa điều bất chính và giúp con theo đuổi với những gì phù hợp với danh nghĩa của mình.”
Với bản chất yếu đuối của con người đang tạm bợ với cuộc sống dương gian, kẻ nghèo hướng thiện dù sống thọ vẫn chưa hết dại khờ, còn dễ tin vào những lời “vâng” của kẻ nói một đằng làm một nẻo, của một số đông lắm tiền và nắm nhiều quyền lực đang sống bằng nghề lừa đảo gian manh. Nguy hiểm hơn, họ đang lôi kéo cả một tập thể, một dân tộc, liên minh cùng với sự ác- vô thần, sẵn sàng bán linh hồn mình cho loài quỷ dữ, kết án người công chính.
Chúa Giê-su đã từng kể về dụ ngôn cỏ lùng mọc chung với lúa tốt: “Đừng, sợ rằng khi gom cỏ lùng, các anh làm bật luôn rễ lúa. Cứ để cả hai cùng lớn lên cho tới mùa gặt. Đến ngày mùa, tôi sẽ bảo thợ gặt: hãy gom cỏ lùng lại, bó thành bó mà đốt đi, còn lúa, thì hãy thu vào kho lẫm cho tôi.” (Mt 13, 29-30)
Trong lời kinh nguyện hằng ngày chớ gì mọi người cùng cầu nguyện xin cho các Vị Chủ chăn được Ơn Bền Đỗ đến cùng, can đảm vực dậy những cây lúa đang bị cỏ lùng chèn ép.
“Cỏ lùng là con cái Ac Thần”- Nguyện khẩn Mẹ Maria thương xót ra tay cứu giúp, cho đoàn con cái Me nhận ra được chân tướng của kẻ thủ ác, để biết đi đường lành lánh dữ. Vì ai dám chắc khi hết nạn tham quan bạo quyền, đất nước chúng con còn sẽ phải hứng chịu những hậu quả gì tàn khốc kinh khủng hơn khi nhìn thấy những linh hồn sa ngã đã bất lực không còn sức chống đỡ với con cái Ac Thần.
“Kẻ thù đã gieo cỏ lùng là ma quỷ” – Từng ngày chiến tranh và hận thù vẫn còn ngự trị trong lòng thế giới. Xin cầu cho mọi người “luôn sống như có sự hiện hữu của Thiên Chúa” khi mà cỏ lùng vẫn được Chúa cho phép cùng lớn lên với cây lúa cho tới mùa gặt.
Sự ác đang hiện diện khắp nơi. Xin cho lòng trí chúng con luôn ở trong Tình Yêu Chúa, xin đừng để chúng con sa chước cám dỗ, nhưng cứu chúng con cho khỏi mọi sự dữ. Amen.
Tháng 10 năm 2008