Nhân nghe bài "Khóc Mẹ Dân Oan"

Bao nhiêu năm ấy, dẫu là bao
Hiểm nguy, thử thách có ngại nào
Cho bằng phải sống trong nhục nhã:
Tự do, dân chủ xin thì cho !

Luật pháp trong tay, quan lợi thế,
Thấp cổ bé họng, lũ dân đen.
Sinh ra đâu phải nhầm thế kỷ
Làm dân một nước đảng trị vì !

Rủng rỉnh tiền ta, quan bỏ túi,
Cơm no ấm cật, lại đỏ đen.
Thời ai lên tiếng, quan "toàn trị"
Quyền bính trong tay, chúng dập liền !

Mẹ Anh Hùng, chỉ than với khóc,
Kêu oan ức lắm, mãi mà chi
Chúng không đếm xỉa, còn lên lớp:
"Tổ quốc ghi công" chẳng thiếu gì !

Bao nhiêu năm ấy gẫm là bao
Những toàn lận đận với lao đao.
Đời ta mấy kiếp làm dân nước
Chỉ một lần thôi, đủ té nhào !

Quan trên quan dưới, một bè phái
Cùng nhau khoe tiếng "chủ" là dân.
Nhưng quan quản lý cho khỏi mất
Bởi chúng cho ta, chẳng biết "mần" !

Thế nên quy hoạch là phải lẽ
Rồi đem chia chác, sắm nhà sang.
Rạng rỡ "tiền đồ" nhà ông đã,
Còn đám dân kia mặc chúng than !

Không thì dâng cúng thầy phương bắc,
Mua lấy chút phận hưởng an nhàn.
Người dân thống khổ, kêu trời hỡi,
Đất đai sở hữu (của) toàn dân !

Dân thời làm "gốc", "ngọn" quan hưởng
Ngàn đời thương "Khóc Mẹ Dân Oan".