Những người Việt đến Mỹ định cư lúc đã có tuổi phải chấp nhận làm lại cuộc đời từ đầu với bao gian nan nhọc nhằn, thường tìm được nhiều an ủi khi thấy con cái có cơ hội ăn học thành đạt. Học sinh gốc Việt chiếm một tỉ lệ rất cao trong số các học sinh giỏi ở mọi cấp. Đa số các em chỉ biết chú tâm vào các môn học ở trường để có GPA thật cao, khi chuẩn bị vào đại học thì gắng sức luyện SAT, tham gia vào các việc cộng đồng để có thành tích, nói chung

là cố gắng đạt điểm số điểm cao nhất theo những tiêu chuẩn cụ thể các trường đại học dựa vào để cho học bổng.

Nhưng khi đọc bản tin: Nhiều thiếu niên Mỹ gốc Việt đã bị bắt vì chế tạo các chai bom xăng, ném và đốt xe nhiều nơi, theo bản tin http://www.tampabay.com/news/article972981.ece ngày 04-02-09 Cảnh sát nói 5 thiếu niên bị bắt là học trò giỏi. Trong đó 2 học sinh thuộc hạng có điểm A+ đang tìm cách xin học bổng vào đại học.

Chúng ta thấy ngay là cách chuẩn bị vào đời như thế vẫn còn thiếu thốn một cái gì. Nếu nói rằng phụ huynh còn cần làm thêm một cái gì nữa cho con cái thì sẽ bị mắng sa sả ngay vào mặt là: Ông biết gì mà nói. Tụi tôi đi cầy ngày cầy đêm. Nhịn ăn nhịn mặc. Lo lắng cho con cái từ A đến Z để chúng chỉ có mỗi việc học cho giỏi, mai này làm bác sỹ kỹ sư, sung sướng bản thân và cha mẹ cũng được nhờ.

Đó là cách cha mẹ Việt Nam lo cho con điển hình. Ở trong nước một học sinh chỉ cần đạt điểm cao trong kỳ thi gồm chỉ có ba môn Toán Hóa Sinh (+ lý lịch) là được vào học Y-Dược. Không lạ gì mà y đức và y tài trong nước càng ngày càng xuống. Bác sỹ thường được gọi là cái máy chém. Họ hay ăn chia hoa hồng với các hãng dược để ép bệnh nhân mua những thứ thuốc không cần thiết. Tại Mỹ, ngoài điểm GPA và SAT cần phải có thành tích phục vụ cộng đồng nên nhiều em cũng vì thế mà tham gia chỉ để có điểm. Không lạ gì mà nhan nhản trên báo chí luôn có các tin bác sỹ, luật sư gốc Việt cấu kết với bệnh nhân để rút tiền các công ty bảo hiểm. Một số bác sỹ bị bắt khi đang xử dụng ma túy…

Xem ra đối với nhiều người, đi học chỉ có một mục đích thực dụng, làm giàu và hưởng thụ, coi người khác như những bậc thang mình có thể đạp lên để leo cao trên đài danh vọng. Một lối sống như thế nhiều phen mang đến hậu quả ngược, gây tai họa to lớn cho bản thân và xã hội.

Các phụ huynh Công giáo không nên tự bằng lòng với việc con em học thật giỏi và đi lễ Chúa Nhật hàng tuần. Chính lối sống của họ sẽ ảnh hưởng tới lối sống của con cái mai sau. Nếu họ biết đặt những giá trị Tin Mừng, thay vì của cải vật chất, làm nền tảng cho hạnh phúc của đời mình thì đó chính là món quà vào đời tốt đẹp nhất mà họ có thể mang đến cho con cái của mình.