Mọi người đều biết rằng: với nhà cầm quyền độc tài cộng sản, việc đòi hỏi Sự thật – Công lý – Hoà bình là một điều hết sức khó khăn, nhiều khi là chuyện không tưởng.
Nếu Sự thật được thực thi, Công lý được áp dụng, Hoà bình được thực hiện, thì hiển nhiên đã không thể tồn tại Chủ nghĩa Cộng sản và chế độ Cộng sản. Chế độ Cộng sản sở dĩ vốn còn tồn tại được là dựa vào bạo lực, súng đạn, nhà tù, sự dối trá và sự sợ hãi của người dân.
Chúng ta không hi vọng những phiên toà của nhà nước Cộng sản lại có thể độc lập, khách quan trong xét xử.
Nhưng giáo dân Thái Hà và người yêu chuộng sự thật nói chung vẫn kiên trì theo đuổi dựa trên những điều khoản của nhà cầm quyền Hà Nội đưa ra nhưng rồi không thực hiện, để buộc họ phải có phiên xử phúc thẩm ngày 27/3/2009 đối với 8 giáo dân của mình.
Chúng ta không hi vọng một bản án tuyên vô tội hay giảm nhẹ cho những anh chị em của chúng ta, bởi nhà cầm quyền cộng sản vốn kiêu ngạo và bất chấp sự thật sẽ không bao giờ muốn nương tay với anh chị em, đặc biệt khi người công giáo đã cả gan ngăn chặn âm mưu tham nhũng, chiếm đoạt đất đai, tài sản của nhân dân, của tôn giáo để biến thành tài sản riêng của mình.
Vì vậy, việc các giáo dân Hà Nội, cùng hiệp thông với Giáo hội Công giáo Việt Nam cũng như những người yêu chuộng Hoà bình, Công lý và Sự thật đòi hỏi có phiên toà xử phúc thẩm 8 giáo dân – nạn nhân của nhà cầm quyền Hà Nội là nhằm để một lần nữa, đoàn kết tất cả mọi người nói lên nguyện vọng của mình với những giá trị tối thiểu của con người, xã hội và đất nước.
Dù chần chừ, sợ hãi và lúng túng muốn nhanh chóng ỉm đi vụ án vô lý và hèn hạ này nhưng trước sự kiên trì, anh dũng và hiểu biết của các giáo dân, các luật sư và nhất là sự đoàn kết hi sinh của cộng đồng, nhà cầm quyền Hà Nội đã phải đưa các giáo dân này ra toà phúc thẩm ngày 27/03/2009.
Trước đó cả tháng trời, nhà cầm quyền đã phải hao công, tốn của, tốn nhiều sức lực và tiền bạc của nhân dân để chuẩn bị cho phiên toà này.
Chiến dịch truyền thông Nhà nước bóp méo sự thật! Báo chí VN với chức năng nô lệ của mình đã huy động tổng lực nhằm vu cáo, bôi nhọ, nhục mạ các giáo sĩ, tu sĩ giáo xứ Thái Hà cũng như các nạn nhân. Họ tưởng rằng làm như vậy, các giáo dân sẽ chùn bước, sẽ sợ hãi và quần chúng nhân dân sẽ tin tưởng họ.
Các linh mục đã không ngừng đồng hành và củng cố tinh thần của giáo dân, dù liên tục bị bị vu cáo và bôi nhọ bằng nhiều hình thức.
Sự kiện hiển nhiên đầy kịch tính là báo chí Nhà nước, các cơ quan thuế vụ, luật sư đoàn, cảnh sát, an ninh, đã cùng liên kết đánh hội đồng cá nhân Luật sư Lê Trần Luật và các cộng sự của ông, nhằm ngăn chặn ông đứng về phía giáo dân bảo vệ Công lý – Sự thật.
Cũng trước đó, họ đã nhiều lần mời “đi làm việc”, gây nhiều khó khăn cũng như quấy rối những người có tâm huyết bảo vệ sự thật, công lý và hoà bình, những người có thiện tâm giải quyết vấn đề cách ôn hoà và chống lại sự kỳ thị chia rẽ cộng đồng tôn giáo như ông J.B Nguyễn Hữu Vinh. Ngay ngày xử án, những cá nhân đó bị cô lập, bị triệu tập “đi làm việc” với những lý do hết sức buồn cười chỉ có trong chế độ cộng sản VN.
Trước khi xử án, các phường, xã quận ở Hà Nội và một số nơi công an, cán bộ đến đe nẹt, khuyên răn, dụ dỗ đến từng người, từng gia đình Công giáo và cả các linh mục, chức sắc không đến dự phiên toà phúc thẩm.
Nhà cầm quyền quyết định đưa giáo dân về xử tại Hà Đông, nơi cách xa giáo xứ, cách Hà Nội cả chục cấy số nhằm làm nản những người muốn đến dự phiên toà.
Ngay trước ngày xử, khu vực Toà án bị phong toả. Trong ngày xử án, tất cả trường học, chợ búa, cửa hàng kinh doanh đã bị buộc ngừng hoạt động. Các khách sạn, nhà nghỉ bị cấm hoạt động, nhà dân thì được khuyên là nên đóng cửa, không được cho khách tạm trú qua đêm. Các hàng ăn khu vực Hà Đông bị cấm nhận đặt cơm…
Họ tưởng làm như vậy, người Công giáo sẽ hoang mang, sức mạnh đoàn kết sẽ suy giảm, các nạn nhân sẽ bị bỏ rơi, các giáo dân và những người yêu chuộng sự thật sẽ khiếp sợ.
Nhưng họ đã lầm.
Những hành động đê tiện như trên đã không mảy may làm nản lòng những người chân chính. Trái lại, chính nhà nước Cộng sản VN đã tự bôi trát vào mặt mình - những người luôn vỗ ngực cho mình là “đại diện nhân dân” là “trí tuệ nhân loại”, là “lương tâm thời đại” những mớ bùn ngàn năm không thể nào tẩy rửa.
Diễn biến của phiên toà cho thấy sự mất lòng tin của nhân dân vào hệ thống chính trị, quan chức nhà nước đến mức nào.
Hàng ngàn người diễu hành cả chục cây số với sự tự tin, kiêu hãnh đến với nạn nhân với cành Thiên tuế trên tay, với tấm hình Đức Mẹ Công lý trước ngực, giơ cao các khẩu hiệu đòi Sự thật – Công lý – Hoà bình và những tiếng nói hiệp thông trên các băng rôn từ các giáo xứ đã nói lên khát vọng của họ to lớn đến mức nào.
Hàng chục linh mục, tu sĩ đã sát cánh cùng giáo dân, cùng những nạn nhân và những người cần lao đã chứng minh hình ảnh đốn mạt, dối trá và bạo ngược của hệ thống quan chức vốn luôn miệng tư xưng là “đầy tớ nhân dân” nhưng chỉ nhằm “ông chủ” sơ hở là ăn cắp, là ức hiếp và cướp.
Hàng ngàn người đối diện với súng đạn, dùi cui, xe đặc chủng… đã không hề tỏ ra khiếp sợ, đã làm cho chính quyền sợ hãi, lúng túng và bất lực.
Hàng ngàn thanh niên, sinh viên, quần chúng diễu hành trên phố đến trước Thị uỷ Hà Đông, đến trước cổng Công an Hà Nội để nói lên sự ủng hộ với các giáo dân, với Thái Hà đã làm các cơ quan này khiếp sợ mà chui vào đóng cổng như những đám chuột ngày.
Hàng vạn người tham dự Thánh lễ Tạ ơn ngay sau phiên toà, đã là một bằng chứng hùng hồn cho sức mạnh của sự đoàn kết, sức mạnh của niềm tin vào Thiên Chúa là - Sự thật – Công lý – Hoà bình.
Và tất cả đó cũng là một bằng chứng để chứng minh bản chất của một chế độ xã hội bất nhân, bạo ngược và dối trá.
Phiên toà đã kết thúc không ngoài dự kiến đối với các nạn nhân. Quan toà Cộng sản không thể kết tội nặng hơn cho các nạn nhân, đã phải y án với những lời nhân nghĩa giả trá.
Nhưng đã có một phiên toà, mà ở đó người dân đã có dịp để thể hiện khát vọng của mình.
Đã có một phiên toà, mà ở đó sức mạnh của súng đạn, dùi cui và nhiều khí cụ man rợ khác đã phải thúc thủ đầu hàng trước khí cụ bình an của Chúa - giáo dân tay không.
Đã có một phiên toà mà ở đó những giáo dân đã nhận được sự đồng cảm và kính phục của những người yêu chuộng Hoà bình, sự thật và công lý ở ngoài công giáo, trong xã hội.
Đã có một phiên toà xử ngược lại, mà ở đó sự tối tăm bị đẩy lùi, ánh sáng được chiếu dọi từ những người giáo dân đơn sơ và tay không hoàn toàn bất bạo động.
Đã có một phiên toà, mà ở đó các thế lực đen tối phải sợ hãi trước ánh sáng của Tình yêu thương, những thành quả lớn lao này đã là niềm khích lệ cho mọi người trong cuộc chiến này - cuộc chiến không cân sức với các thế lực đen tối nhằm tìm kiếm Sự thật – Công lý – Hoà bình.
Ngày 28/3/2009
Nếu Sự thật được thực thi, Công lý được áp dụng, Hoà bình được thực hiện, thì hiển nhiên đã không thể tồn tại Chủ nghĩa Cộng sản và chế độ Cộng sản. Chế độ Cộng sản sở dĩ vốn còn tồn tại được là dựa vào bạo lực, súng đạn, nhà tù, sự dối trá và sự sợ hãi của người dân.
Chúng ta không hi vọng những phiên toà của nhà nước Cộng sản lại có thể độc lập, khách quan trong xét xử.
Nhưng giáo dân Thái Hà và người yêu chuộng sự thật nói chung vẫn kiên trì theo đuổi dựa trên những điều khoản của nhà cầm quyền Hà Nội đưa ra nhưng rồi không thực hiện, để buộc họ phải có phiên xử phúc thẩm ngày 27/3/2009 đối với 8 giáo dân của mình.
Chúng ta không hi vọng một bản án tuyên vô tội hay giảm nhẹ cho những anh chị em của chúng ta, bởi nhà cầm quyền cộng sản vốn kiêu ngạo và bất chấp sự thật sẽ không bao giờ muốn nương tay với anh chị em, đặc biệt khi người công giáo đã cả gan ngăn chặn âm mưu tham nhũng, chiếm đoạt đất đai, tài sản của nhân dân, của tôn giáo để biến thành tài sản riêng của mình.
Vì vậy, việc các giáo dân Hà Nội, cùng hiệp thông với Giáo hội Công giáo Việt Nam cũng như những người yêu chuộng Hoà bình, Công lý và Sự thật đòi hỏi có phiên toà xử phúc thẩm 8 giáo dân – nạn nhân của nhà cầm quyền Hà Nội là nhằm để một lần nữa, đoàn kết tất cả mọi người nói lên nguyện vọng của mình với những giá trị tối thiểu của con người, xã hội và đất nước.
Dù chần chừ, sợ hãi và lúng túng muốn nhanh chóng ỉm đi vụ án vô lý và hèn hạ này nhưng trước sự kiên trì, anh dũng và hiểu biết của các giáo dân, các luật sư và nhất là sự đoàn kết hi sinh của cộng đồng, nhà cầm quyền Hà Nội đã phải đưa các giáo dân này ra toà phúc thẩm ngày 27/03/2009.
Trước đó cả tháng trời, nhà cầm quyền đã phải hao công, tốn của, tốn nhiều sức lực và tiền bạc của nhân dân để chuẩn bị cho phiên toà này.
Chiến dịch truyền thông Nhà nước bóp méo sự thật! Báo chí VN với chức năng nô lệ của mình đã huy động tổng lực nhằm vu cáo, bôi nhọ, nhục mạ các giáo sĩ, tu sĩ giáo xứ Thái Hà cũng như các nạn nhân. Họ tưởng rằng làm như vậy, các giáo dân sẽ chùn bước, sẽ sợ hãi và quần chúng nhân dân sẽ tin tưởng họ.
Các linh mục đã không ngừng đồng hành và củng cố tinh thần của giáo dân, dù liên tục bị bị vu cáo và bôi nhọ bằng nhiều hình thức.
Sự kiện hiển nhiên đầy kịch tính là báo chí Nhà nước, các cơ quan thuế vụ, luật sư đoàn, cảnh sát, an ninh, đã cùng liên kết đánh hội đồng cá nhân Luật sư Lê Trần Luật và các cộng sự của ông, nhằm ngăn chặn ông đứng về phía giáo dân bảo vệ Công lý – Sự thật.
Cũng trước đó, họ đã nhiều lần mời “đi làm việc”, gây nhiều khó khăn cũng như quấy rối những người có tâm huyết bảo vệ sự thật, công lý và hoà bình, những người có thiện tâm giải quyết vấn đề cách ôn hoà và chống lại sự kỳ thị chia rẽ cộng đồng tôn giáo như ông J.B Nguyễn Hữu Vinh. Ngay ngày xử án, những cá nhân đó bị cô lập, bị triệu tập “đi làm việc” với những lý do hết sức buồn cười chỉ có trong chế độ cộng sản VN.
Trước khi xử án, các phường, xã quận ở Hà Nội và một số nơi công an, cán bộ đến đe nẹt, khuyên răn, dụ dỗ đến từng người, từng gia đình Công giáo và cả các linh mục, chức sắc không đến dự phiên toà phúc thẩm.
Nhà cầm quyền quyết định đưa giáo dân về xử tại Hà Đông, nơi cách xa giáo xứ, cách Hà Nội cả chục cấy số nhằm làm nản những người muốn đến dự phiên toà.
Ngay trước ngày xử, khu vực Toà án bị phong toả. Trong ngày xử án, tất cả trường học, chợ búa, cửa hàng kinh doanh đã bị buộc ngừng hoạt động. Các khách sạn, nhà nghỉ bị cấm hoạt động, nhà dân thì được khuyên là nên đóng cửa, không được cho khách tạm trú qua đêm. Các hàng ăn khu vực Hà Đông bị cấm nhận đặt cơm…
Họ tưởng làm như vậy, người Công giáo sẽ hoang mang, sức mạnh đoàn kết sẽ suy giảm, các nạn nhân sẽ bị bỏ rơi, các giáo dân và những người yêu chuộng sự thật sẽ khiếp sợ.
Nhưng họ đã lầm.
Những hành động đê tiện như trên đã không mảy may làm nản lòng những người chân chính. Trái lại, chính nhà nước Cộng sản VN đã tự bôi trát vào mặt mình - những người luôn vỗ ngực cho mình là “đại diện nhân dân” là “trí tuệ nhân loại”, là “lương tâm thời đại” những mớ bùn ngàn năm không thể nào tẩy rửa.
Diễn biến của phiên toà cho thấy sự mất lòng tin của nhân dân vào hệ thống chính trị, quan chức nhà nước đến mức nào.
Hàng ngàn người diễu hành cả chục cây số với sự tự tin, kiêu hãnh đến với nạn nhân với cành Thiên tuế trên tay, với tấm hình Đức Mẹ Công lý trước ngực, giơ cao các khẩu hiệu đòi Sự thật – Công lý – Hoà bình và những tiếng nói hiệp thông trên các băng rôn từ các giáo xứ đã nói lên khát vọng của họ to lớn đến mức nào.
Hàng chục linh mục, tu sĩ đã sát cánh cùng giáo dân, cùng những nạn nhân và những người cần lao đã chứng minh hình ảnh đốn mạt, dối trá và bạo ngược của hệ thống quan chức vốn luôn miệng tư xưng là “đầy tớ nhân dân” nhưng chỉ nhằm “ông chủ” sơ hở là ăn cắp, là ức hiếp và cướp.
Hàng ngàn người đối diện với súng đạn, dùi cui, xe đặc chủng… đã không hề tỏ ra khiếp sợ, đã làm cho chính quyền sợ hãi, lúng túng và bất lực.
Hàng ngàn thanh niên, sinh viên, quần chúng diễu hành trên phố đến trước Thị uỷ Hà Đông, đến trước cổng Công an Hà Nội để nói lên sự ủng hộ với các giáo dân, với Thái Hà đã làm các cơ quan này khiếp sợ mà chui vào đóng cổng như những đám chuột ngày.
Hàng vạn người tham dự Thánh lễ Tạ ơn ngay sau phiên toà, đã là một bằng chứng hùng hồn cho sức mạnh của sự đoàn kết, sức mạnh của niềm tin vào Thiên Chúa là - Sự thật – Công lý – Hoà bình.
Và tất cả đó cũng là một bằng chứng để chứng minh bản chất của một chế độ xã hội bất nhân, bạo ngược và dối trá.
Phiên toà đã kết thúc không ngoài dự kiến đối với các nạn nhân. Quan toà Cộng sản không thể kết tội nặng hơn cho các nạn nhân, đã phải y án với những lời nhân nghĩa giả trá.
Nhưng đã có một phiên toà, mà ở đó người dân đã có dịp để thể hiện khát vọng của mình.
Đã có một phiên toà, mà ở đó sức mạnh của súng đạn, dùi cui và nhiều khí cụ man rợ khác đã phải thúc thủ đầu hàng trước khí cụ bình an của Chúa - giáo dân tay không.
Đã có một phiên toà mà ở đó những giáo dân đã nhận được sự đồng cảm và kính phục của những người yêu chuộng Hoà bình, sự thật và công lý ở ngoài công giáo, trong xã hội.
Đã có một phiên toà xử ngược lại, mà ở đó sự tối tăm bị đẩy lùi, ánh sáng được chiếu dọi từ những người giáo dân đơn sơ và tay không hoàn toàn bất bạo động.
Đã có một phiên toà, mà ở đó các thế lực đen tối phải sợ hãi trước ánh sáng của Tình yêu thương, những thành quả lớn lao này đã là niềm khích lệ cho mọi người trong cuộc chiến này - cuộc chiến không cân sức với các thế lực đen tối nhằm tìm kiếm Sự thật – Công lý – Hoà bình.
Ngày 28/3/2009