Hoang tưởng bị hại là một bệnh lý về sức khoẻ tâm thần ở người. Các biểu hiện lâm sàng của con bệnh ở giai đoạn sớm rất khó phát hiện. Thậm chí đến bác sĩ chuyên khoa tâm thần cũng có thể nhầm lẫn giữa một người có tính cách cẩn trọng với một con bệnh tâm thần hoang tưởng bị hại, lúc nào cũng đề phòng một mối nguy hại xa vời nào đó…
Một trong những biểu hiện lâm sàng khác của con bệnh tâm thần hoang tưởng bị hại đó là biết che dấu, biết lý giải, biện minh cho hành vi của mình rất khéo léo, rất hợp lý… Chính vì thế có nhiều người không thể kết luận được đây là con bệnh cho dù chứng kiến nhiều biểu hiện kỳ cục của nó…
Con bệnh tâm thần hoang tưởng bị hại đương nhiên không bao giờ coi mình là người bệnh để chạy chữa mà còn dấu đi bệnh tật của mình… Và bệnh tình sẽ nặng dần cho đến lúc nó toàn phát thì thường có hành động giết người… Bởi từ hoang tưởng bị hại, con bệnh tâm thần này sẽ tấn công giết người để “phònh vệ chính đáng”… Tâm thần hoang tưởng bị hại không thể chữa trị khỏi hoàn toàn. Bệnh nhân thường là phải sống trong nhà thương điên đến lúc chết…
Nói đến người cộng sản trong quá khứ và cả hiện tại, người ta liên tưởng đến những kẻ mắc chứng tâm thần hoang tưởng. Hoang tưởng mình là vĩ nhân. Hoang tưởng mình có phát minh sáng chế. Hoang tưởng mình được yêu… Nhưng có lẽ tai hại nhất là hoang tưởng mình bị hại. Vì từ hoang tưởng bị hại người cộng sản đã giết hơn 100 triệu người vô tội gồm cả đàn bà trẻ em tay không vũ khí… Chưa kể đến những người lính của họ chết uổng, và những người lính bên kia chiến tuyến phải chiến đấu với những kẻ tâm thần sẵn sàng ôm bom tấn công liều chết…
Nạn nhân chứng hoang tưởng bị hại của cộng sản có rất nhiều và không loại trừ thành phần nào. Từ trí thức đến dân lao động. Từ kẻ ngoại bang đến đồng chí chung chiến hào với cộng sản. Thậm chí cả lưu manh cũng phải chết chỉ vì biết được quá khứ lưu manh của một cán bộ cộng sản nào đó (Xem hồi ký của Vũ Thư Hiên - Đoạn viết về Trần Quốc Hoàn).
Ngay như các tôn giáo vẫn tồn tại qua mọi chế độ chính trị, dù trong những giai đoạn thăng trầm nhất của họ, họ cũng chưa bao giờ chủ động tấn công ai… Vậy mà cộng sản cũng liệt họ vào diện kẻ thù không đội trời chung. Không thể dùng luật lệ hà khắc để tiêu diệt tôn giáo, thì cộng sản dùng xã hội đen tấn công khủng bố… Rồi đẻ ra các tu sĩ quốc doanh đặc tình công an, thậm chí đảng viên cộng sản… Nhưng đến một ngày đẹp trời nào đó mấy ông tu sĩ quốc doanh kia buột miệng nói ra một câu nào đó hợp lẽ đạo trái ý cộng sản, thì tức khắc cũng bị liệt vào diện kẻ thù thâm hiểm trèo cao chui sâu vào nội bộ cộng sản để đánh phá… Và án tử hình được thi hành không cần qua xét xử…
Cho đến hôm nay, lịch sử đã minh chứng từ trong học thuyết cho đến thực tiễn, chủ nghĩa cộng sản là một mớ lý luận phá sản. Nhà nước cộng sản là một cỗ máy giết người vô tội vạ. Người ta tự hỏi, không hiểu trong đầu những người cộng sản có cái gì, mà sự thực nhãn tiền đến thế vẫn không làm họ tỉnh ngộ ??? Tại sao người cộng sản nhìn đâu cũng thấy kẻ thù, bốn phương tám hướng đều có thế lực thù định cộng sản cả ??? Thậm chí người cộng sản còn liệt cả đồng chí, trong chiến tranh vào sinh ra tử với nhau, nay cũng thành kẻ thù của chế độ, đem ra toà xét xử và nếu cần thì ám sát chẳng nương tay ??? Ở góc độ quốc tế, các quốc gia cộng sản đối xử với nhau cũng không khá hơn: Họ ôm hôn nhau đêm hôm trước, rồi cầm dao chém giết nhau ngay sáng hôm sau. Một tuần sau, họ lại có thể ngồi với nhau chúc tụng tình hữu nghị đời đời bền vững tài sản vô giá…Thật đúng là những hành động kỳ cục như của người điên không biết buồn vậy.
Khởi đầu kẻ sáng lập ra chủ thuyết cộng sản là Mác đã có các dấu hiệu của người tâm thần. Rõ nhất là lý luận về sự bóc lột giá trị thặng dư tư bản. Ngày nay thì ai cũng có thể nhận ra cái giá trị thặng dư đó, là giá trị chất sám (Chất sám công nghệ kỹ thuật + Chất sám kỹ nghệ quản lý…). Giá trị này nếu không được trả cho người tìm tòi, phát minh, phát triển, ứng dụng nó, xã hội sẽ không thể tiến lên được, vì có ai muốn làm không công???…
Vậy mà Mác đòi giá trị này phải trả lại cho công nhân. Nếu không trả cho công nhân là bóc lột. Công nhân đâu biết gì chuyện lý luận kinh tế chính trị, họ cũng không có khả năng phát minh sáng chế hay tổ chức quản lý điều hành mang tính cách mạng trên bình diện thế giới… Tự dưng được hưởng lợi họ vui vẻ nhận ngay… Thế là hàng trăm triệu đảng viên cộng sản thực thi lý thuyết kỳ cục này của Mác, làm cho nền kinh tế cộng sản đi vào ngõ cụt vì không ai muốn đầu tư chất sám… Kinh tế phá sản, chế độ cộng sản dù tàn bạo đến đâu cũng thành “bạo chúa ốm liệt giường” lực bất tòng tâm… Và sụp đổ không tiếng súng là do tự họ gây ra chứ chẳng phải thế lực thù địch nào cả…
Khi ứng dụng học thuyết cộng sản, những người cộng sản còn chế biến một cách tuỳ tiện chứ họ không làm theo nguyên mẫu của Mác. Vì Mác là lý thuyết gia, ông ta không dám đưa ra các mô thức giết người tàn bạo như nhà nước cộng sản đã làm. Những người cộng sản lấy học thuyết cộng sản của Mác để làm gốc lý luận hòng tập hợp đông đảo quần chúng lao động. Nhưng nếu chỉ thế, họ cũng khó mà giành được chính quyền vì còn có nhiều trí thức, nhiều người dân lao động, nhiều người có tôn giáo lấy làm khó hiểu về mớ lý thuyết rối rắm và vô luân của học thuyết này. Và để có thể cướp được chính quyền, những kẻ ứng dụng chủ nghĩa Mác dùng thủ đoạn giết người không gớm tay, giết tất cả những ai không theo cộng sản… Giết bằng luật lệ hà khắc chưa đủ thì giết bằng ám sát, bằng xã hội đen, bằng khủng bố… Những ai không theo cộng sản là kẻ thù của cộng sản, dứt khoát thế cấm bàn cãi.
Giết người để thu phục nhân tâm thì từ cổ chí kim chỉ có người cộng sản tự huyễn hoặc mình chứ chế độ nô lệ man ri đến thế cũng không mơ hồ về thủ pháp này. Nó cướp - giết để bắt người làm nô lệ để phục dịch nó chứ không phải để thu phục nhân tâm… Thế là những kẻ thực hành chủ nghĩa cộng sản mang theo mình đầy đủ những dấu hiệu lâm sàng của con bệnh tâm thần. Nhưng ban đầu là con bệnh tâm thần thể hung bạo. Tấn công giết chóc bất kỳ ai mà nó cho là cản trở nó giành chính quyền, cản trở nó xây dựng chính quyền xô viết, chính quyền nhân dân xã hội chủ nghĩa, từng bước tiến lên cộng sản chủ nghĩa… v.v
Khi chính quyền cộng sản đã giành được trên bình diện quốc gia, quốc tế. Người cộng sản bắt tay vào xây dựng xã hội không tưởng họ gọi là xã hội xã hội chủ nghĩa. Càng làm càng thất bại vì theo mớ lý luận của một người tâm thần viết ra. Các quốc gia văn minh thì xa lánh cộng sản vì thấy xã hội này rất quái gở. Người dân trong chế độ cộng sản bắt đầu nghi ngờ tính chất chân lý, tính chất hợp qui luật của cái xã hội này. Khi người dân lên tiếng đối chất với quan chức cộng sản, họ không thể lý giải cách hợp lý… Bị bế tắc về lý luận, rồi nghĩ đến những việc giết người vô tội vạ trong quá khứ, những việc tham nhũng đục khoét tài sản công bị quốc tế phanh phui không thể chối cãi… Cộng sản đương nhiên sợ hãi. Nếu cách mạng nổ ra, với những “quần chúng cốt cán” từng được cộng sản huấn luyện giết người không gớm tay, nay lại bị quan chức cộng sản bội ước cho về sống với dân đen thành ra uất hận quay lưng lại với cộng sản… chẳng có gì bảo đảm rằng đám quần chúng này sẽ chừa đảng viên cộng sản ra cả…
Thế là kẻ thù của cộng sản có ở khắp nơi. Nhưng nếu nói là người dân sẽ giết hết cộng sản để trả thù cho những gì cộng sản đã làm thì không đúng. Nhưng chắc chắn sẽ có một bộ phận người dân muốn làm việc này. Trước tiên họ là những người mà cộng sản gọi là “quần chúng cốt cán” - Biến chất. Họ mà giết người thì rất có nghề vì đã được chính cộng sản huấn luyện… Thứ đến là nạn nhân cộng sản, họ từng chứng kiến cộng sản giết cha ông họ khi xưa chỉ bằng một bản án tuyên từ mồm mấy ông bà “quần chúng cốt cán” chưa biết đọc biết viết… Chỉ biết làm theo lệnh đảng…
Kẻ tội ác tày trời đêm nhìn bóng trăng cũng tưởng kẻ thù rình ám sát… Nghĩ ngợi đề phòng lâu ngày hoá thành tâm thần hoang tưởng nhìn đâu cũng thấy kẻ thù. Toàn là kẻ thù không đội trời chung, không thể thương lượng… Đến độ chỉ cần xuống thang đàm phán cũng là tự sát… Thế là phải tiếp tục cuộc phiêu lưu, và luôn cảnh giác đề phòng kẻ thù, đề phòng thế lực thù định bên ngoài, đề phòng cả anh em đồng chí đồng bào ngộ nhỡ họ bị thế lực thù địch lợi dụng nối giáo cho giặc… Ngay trong đội ngũ chính khách cộng sản cũng có ý kiến loé lên, hay là thử thương thuyết xem sao? Việc chấp nhận nội dung đàm phán đâu phải là bắt buộc? Lập tức ý kiến này bị liệt vào loại thế lực thù địch len lỏi vào trong hàng ngũ cộng sản… Và đã có một đạo luật cho phép an ninh quân đội (tổng cục 2) ám sát, giết ngay tức khắc không cần phải xin lệnh cho dù đó là cán bộ cao cấp đến cỡ nào…
Từ chỗ đề cao cảnh giác… đến chỗ lợi dụng duyên cớ để giết người là rất gần nhau… Trong thực tế người cộng sản vẫn lợi dụng việc đề cao cảnh giác, tuyên truyền về một nguy cơ nào đó, rồi đặt quốc gia vào tình trạng khẩn cấp, để giết người cho thuận tiện… Chính ông đại tá Nguyễn Khải cũng đã thừa nhận và cho bạch hoá vấn đề bằng tuỳ bút cuối đời của ông: “Đi tìm cái tôi đã mất”. Nhưng cứ làm như thế mãi thì thù oán sẽ chất chồng, người cộng sản sẽ gia tăng kẻ thù theo cấp số cộng. Và với tư duy của kẻ tâm thần hoang tưởng bị hại, kẻ thù của cộng sản sẽ được người cộng sản mở rộng theo cấp số nhân… Càng nhiều kẻ thù, người cộng sản càng phải đề phòng bằng các phương án. Càng ôm đồm phương án đề phòng, người cộng sản càng phải chi phí tốn kém. Chỉ riêng việc chi tiền bạc trang trải cho những phương án chống kẻ thù, chống thế lực thù địch rộng lớn của csvn chắc chắn sẽ làm cho nền kinh tế của nó vỡ nợ trong nay mai…
Lịch sử xã hội loài người chưa từng có một thế lực chính trị nào lại có lắm kẻ thù đến thế. Người cộng sản tự đặt phần còn lại của thế giới là kẻ thù của họ. Như thế vẫn chưa đủ họ còn đặt đồng chí của họ cũng là kẻ thù, chỉ vì những đồng chí này bày tỏ quan điểm khác với vài kẻ trong bộ chính trị đang nắm quyền lực tối cao. Đến thế họ vẫn chưa thoả mãn. Họ còn bày đặt ra cả những kẻ thù ảo không tên không tuổi hay tên tuổi rất mơ hồ nào đó ở một nơi rất xa, ở trên internet… Thật đúng là kẻ tâm thần hoang tưởng bị hại không hơn không kém.
Suy luận của người điên thì bao giờ cũng khác xa người thường… Và chỉ có những kẻ điên khùng mới giống nhau được mà thôi… Hãy nhìn xem người thầy - người đồng chí của csvn trong biến cố Tân Cương ngày 7/7/2009. Lại những lời cáo buộc kẻ thù, thế lực thù địch, những kẻ ly khai gây bất ổn, những kẻ chia rẽ dân tộc… Rồi sau đó là đóng cửa biên giới, cấm phóng viên báo chí, ban hành lệnh giới nghiêm… Giết người diệt khẩu… Vài nghàn người tay cầm gậy gộc mà lại có thể là kẻ thù nguy hiểm cho chế độ cộng sản phát xít như nước Tàu được ư ? - Thật quá lố. Rồi lãnh tụ cao cấp nhất của Tàu Cộng hứa sẽ trừng trị người bạo loạn bằng cả án tử hình – Trong khi chẳng ai bắt ông ta phải thề hứa gì cả. Hứa như thế để làm gì? Đúng là những kẻ điên cuồng quyền lực. Nhưng đáng khinh bỉ hơn là những lời tuyên bố ủng hộ đàn áp dân Tân Cương của csvn. Tầu cộng cũng chẳng lên tiếng bắt csvn phải tuyên bố gì cả. Vậy mà chúng cũng hùng hổ ra tuyên bố ủng hộ Trung Quốc trấn dẹp bạo loạn này nọ… Đúng là tư duy của những kẻ tâm thần hoang tưởng gặp nhau.
Cũng là bạo động sắc tộc – Hồ Cẩm Đào hãy mở mắt ra mà coi: Vào tháng 11/2005 nước Pháp phải hứng chịu một cuộc bạo động suốt 2 tuần lễ liền Tại thủ đô Paris, sau lan ra nhiều thành phố trên toàn quốc. Bắt nguồn từ việc cảnh sát truy đuổi làm 2 thiếu niên gốc Algreia nhập cư chạy trốn vào trạm biến thế và chết vì giật điện. Cuộc bạo động làm chết và bị thương hàng trăm nhân mạng trong đó có cả cảnh sát. Cả ngàn xe ô tô, tầu điện, cũng như nhà hàng bị đốt phá, riêng tại Paris có 315 ôtô bị đốt, thiệt hại hàng tỉ EURO… Cảnh sát Pháp cũng phải ra tay trấn áp… Cũng có hàng ngàn người bị bắt giữ… Nhưng chính phủ Pháp chẳng cấm báo chí, chẳng chụp mũ người dân nhập cư này là nghe theo súi dục của thế lực thù định, gây chia rẽ, làm bất ổn an ninh chính trị gì gì… Sau một hồi bạo động, người dân như tự cảm thấy “đủ”, họ tự dừng lại và giải tán. Có ai sống được bằng nghề đi đốt xe, đánh nhau trên phố đâu??? Ở một góc độ nào đó, phản ứng cách dữ dội cũng góp phần hoàn thiện cho công bằng xã hội… Văn minh của nhân loại là như vậy chứ không phải hùng hổ tự thề hứa sẽ trừng trị bằng án tử hình…
Một chủ thuyết được viết ra từ một người mắc chứng tâm thần ngộ nhận chân lý. Được những kẻ mắc chứng tâm thần hoang tưởng tự cho mình là vĩ nhân vồ vập và ứng dụng. Đương nhiên nó sẽ chuốc lấy thảm bại. Nhưng trong khi ứng dụng chủ thuyết cộng sản bằng bàn tay hung bạo, csvn đã kịp giết hàng chục triệu nhân mạng, đẩy dân tộc Việt tụt lùi hàng thế kỷ… Vì thế nó có rất nhiều kẻ thù – Và luôn điên khùng hoang tưởng sắp bị hãm hại, sắp bị trả thù. Không phải chỉ người cộng sản, mà bất cứ ai đặt mình vào tình thế là kẻ thù của cả nhân loại cũng sẽ hoá khùng bởi áp lực tâm lý... Một người lương thiện sửa đổi thói quen xấu mà còn khó khăn, phương chi kẻ tội phạm, điên khùng, hoang tưởng… Ai có thể đoán biết được trong đầu nó nghĩ gì? Cho nên hiếm hoi có một ông từng mắc chứng tâm thần hoang tưởng được Thượng Đế chữa khỏi. Vì “từng ở trong chăn” ông mới khảng khái mà nói rằng: "Cộng sản không thể thay đổi mà phải thay thế." (Boris Yeltsin).
Một trong những biểu hiện lâm sàng khác của con bệnh tâm thần hoang tưởng bị hại đó là biết che dấu, biết lý giải, biện minh cho hành vi của mình rất khéo léo, rất hợp lý… Chính vì thế có nhiều người không thể kết luận được đây là con bệnh cho dù chứng kiến nhiều biểu hiện kỳ cục của nó…
Con bệnh tâm thần hoang tưởng bị hại đương nhiên không bao giờ coi mình là người bệnh để chạy chữa mà còn dấu đi bệnh tật của mình… Và bệnh tình sẽ nặng dần cho đến lúc nó toàn phát thì thường có hành động giết người… Bởi từ hoang tưởng bị hại, con bệnh tâm thần này sẽ tấn công giết người để “phònh vệ chính đáng”… Tâm thần hoang tưởng bị hại không thể chữa trị khỏi hoàn toàn. Bệnh nhân thường là phải sống trong nhà thương điên đến lúc chết…
Nói đến người cộng sản trong quá khứ và cả hiện tại, người ta liên tưởng đến những kẻ mắc chứng tâm thần hoang tưởng. Hoang tưởng mình là vĩ nhân. Hoang tưởng mình có phát minh sáng chế. Hoang tưởng mình được yêu… Nhưng có lẽ tai hại nhất là hoang tưởng mình bị hại. Vì từ hoang tưởng bị hại người cộng sản đã giết hơn 100 triệu người vô tội gồm cả đàn bà trẻ em tay không vũ khí… Chưa kể đến những người lính của họ chết uổng, và những người lính bên kia chiến tuyến phải chiến đấu với những kẻ tâm thần sẵn sàng ôm bom tấn công liều chết…
Nạn nhân chứng hoang tưởng bị hại của cộng sản có rất nhiều và không loại trừ thành phần nào. Từ trí thức đến dân lao động. Từ kẻ ngoại bang đến đồng chí chung chiến hào với cộng sản. Thậm chí cả lưu manh cũng phải chết chỉ vì biết được quá khứ lưu manh của một cán bộ cộng sản nào đó (Xem hồi ký của Vũ Thư Hiên - Đoạn viết về Trần Quốc Hoàn).
Ngay như các tôn giáo vẫn tồn tại qua mọi chế độ chính trị, dù trong những giai đoạn thăng trầm nhất của họ, họ cũng chưa bao giờ chủ động tấn công ai… Vậy mà cộng sản cũng liệt họ vào diện kẻ thù không đội trời chung. Không thể dùng luật lệ hà khắc để tiêu diệt tôn giáo, thì cộng sản dùng xã hội đen tấn công khủng bố… Rồi đẻ ra các tu sĩ quốc doanh đặc tình công an, thậm chí đảng viên cộng sản… Nhưng đến một ngày đẹp trời nào đó mấy ông tu sĩ quốc doanh kia buột miệng nói ra một câu nào đó hợp lẽ đạo trái ý cộng sản, thì tức khắc cũng bị liệt vào diện kẻ thù thâm hiểm trèo cao chui sâu vào nội bộ cộng sản để đánh phá… Và án tử hình được thi hành không cần qua xét xử…
Cho đến hôm nay, lịch sử đã minh chứng từ trong học thuyết cho đến thực tiễn, chủ nghĩa cộng sản là một mớ lý luận phá sản. Nhà nước cộng sản là một cỗ máy giết người vô tội vạ. Người ta tự hỏi, không hiểu trong đầu những người cộng sản có cái gì, mà sự thực nhãn tiền đến thế vẫn không làm họ tỉnh ngộ ??? Tại sao người cộng sản nhìn đâu cũng thấy kẻ thù, bốn phương tám hướng đều có thế lực thù định cộng sản cả ??? Thậm chí người cộng sản còn liệt cả đồng chí, trong chiến tranh vào sinh ra tử với nhau, nay cũng thành kẻ thù của chế độ, đem ra toà xét xử và nếu cần thì ám sát chẳng nương tay ??? Ở góc độ quốc tế, các quốc gia cộng sản đối xử với nhau cũng không khá hơn: Họ ôm hôn nhau đêm hôm trước, rồi cầm dao chém giết nhau ngay sáng hôm sau. Một tuần sau, họ lại có thể ngồi với nhau chúc tụng tình hữu nghị đời đời bền vững tài sản vô giá…Thật đúng là những hành động kỳ cục như của người điên không biết buồn vậy.
Khởi đầu kẻ sáng lập ra chủ thuyết cộng sản là Mác đã có các dấu hiệu của người tâm thần. Rõ nhất là lý luận về sự bóc lột giá trị thặng dư tư bản. Ngày nay thì ai cũng có thể nhận ra cái giá trị thặng dư đó, là giá trị chất sám (Chất sám công nghệ kỹ thuật + Chất sám kỹ nghệ quản lý…). Giá trị này nếu không được trả cho người tìm tòi, phát minh, phát triển, ứng dụng nó, xã hội sẽ không thể tiến lên được, vì có ai muốn làm không công???…
Vậy mà Mác đòi giá trị này phải trả lại cho công nhân. Nếu không trả cho công nhân là bóc lột. Công nhân đâu biết gì chuyện lý luận kinh tế chính trị, họ cũng không có khả năng phát minh sáng chế hay tổ chức quản lý điều hành mang tính cách mạng trên bình diện thế giới… Tự dưng được hưởng lợi họ vui vẻ nhận ngay… Thế là hàng trăm triệu đảng viên cộng sản thực thi lý thuyết kỳ cục này của Mác, làm cho nền kinh tế cộng sản đi vào ngõ cụt vì không ai muốn đầu tư chất sám… Kinh tế phá sản, chế độ cộng sản dù tàn bạo đến đâu cũng thành “bạo chúa ốm liệt giường” lực bất tòng tâm… Và sụp đổ không tiếng súng là do tự họ gây ra chứ chẳng phải thế lực thù địch nào cả…
Khi ứng dụng học thuyết cộng sản, những người cộng sản còn chế biến một cách tuỳ tiện chứ họ không làm theo nguyên mẫu của Mác. Vì Mác là lý thuyết gia, ông ta không dám đưa ra các mô thức giết người tàn bạo như nhà nước cộng sản đã làm. Những người cộng sản lấy học thuyết cộng sản của Mác để làm gốc lý luận hòng tập hợp đông đảo quần chúng lao động. Nhưng nếu chỉ thế, họ cũng khó mà giành được chính quyền vì còn có nhiều trí thức, nhiều người dân lao động, nhiều người có tôn giáo lấy làm khó hiểu về mớ lý thuyết rối rắm và vô luân của học thuyết này. Và để có thể cướp được chính quyền, những kẻ ứng dụng chủ nghĩa Mác dùng thủ đoạn giết người không gớm tay, giết tất cả những ai không theo cộng sản… Giết bằng luật lệ hà khắc chưa đủ thì giết bằng ám sát, bằng xã hội đen, bằng khủng bố… Những ai không theo cộng sản là kẻ thù của cộng sản, dứt khoát thế cấm bàn cãi.
Giết người để thu phục nhân tâm thì từ cổ chí kim chỉ có người cộng sản tự huyễn hoặc mình chứ chế độ nô lệ man ri đến thế cũng không mơ hồ về thủ pháp này. Nó cướp - giết để bắt người làm nô lệ để phục dịch nó chứ không phải để thu phục nhân tâm… Thế là những kẻ thực hành chủ nghĩa cộng sản mang theo mình đầy đủ những dấu hiệu lâm sàng của con bệnh tâm thần. Nhưng ban đầu là con bệnh tâm thần thể hung bạo. Tấn công giết chóc bất kỳ ai mà nó cho là cản trở nó giành chính quyền, cản trở nó xây dựng chính quyền xô viết, chính quyền nhân dân xã hội chủ nghĩa, từng bước tiến lên cộng sản chủ nghĩa… v.v
Khi chính quyền cộng sản đã giành được trên bình diện quốc gia, quốc tế. Người cộng sản bắt tay vào xây dựng xã hội không tưởng họ gọi là xã hội xã hội chủ nghĩa. Càng làm càng thất bại vì theo mớ lý luận của một người tâm thần viết ra. Các quốc gia văn minh thì xa lánh cộng sản vì thấy xã hội này rất quái gở. Người dân trong chế độ cộng sản bắt đầu nghi ngờ tính chất chân lý, tính chất hợp qui luật của cái xã hội này. Khi người dân lên tiếng đối chất với quan chức cộng sản, họ không thể lý giải cách hợp lý… Bị bế tắc về lý luận, rồi nghĩ đến những việc giết người vô tội vạ trong quá khứ, những việc tham nhũng đục khoét tài sản công bị quốc tế phanh phui không thể chối cãi… Cộng sản đương nhiên sợ hãi. Nếu cách mạng nổ ra, với những “quần chúng cốt cán” từng được cộng sản huấn luyện giết người không gớm tay, nay lại bị quan chức cộng sản bội ước cho về sống với dân đen thành ra uất hận quay lưng lại với cộng sản… chẳng có gì bảo đảm rằng đám quần chúng này sẽ chừa đảng viên cộng sản ra cả…
Thế là kẻ thù của cộng sản có ở khắp nơi. Nhưng nếu nói là người dân sẽ giết hết cộng sản để trả thù cho những gì cộng sản đã làm thì không đúng. Nhưng chắc chắn sẽ có một bộ phận người dân muốn làm việc này. Trước tiên họ là những người mà cộng sản gọi là “quần chúng cốt cán” - Biến chất. Họ mà giết người thì rất có nghề vì đã được chính cộng sản huấn luyện… Thứ đến là nạn nhân cộng sản, họ từng chứng kiến cộng sản giết cha ông họ khi xưa chỉ bằng một bản án tuyên từ mồm mấy ông bà “quần chúng cốt cán” chưa biết đọc biết viết… Chỉ biết làm theo lệnh đảng…
Kẻ tội ác tày trời đêm nhìn bóng trăng cũng tưởng kẻ thù rình ám sát… Nghĩ ngợi đề phòng lâu ngày hoá thành tâm thần hoang tưởng nhìn đâu cũng thấy kẻ thù. Toàn là kẻ thù không đội trời chung, không thể thương lượng… Đến độ chỉ cần xuống thang đàm phán cũng là tự sát… Thế là phải tiếp tục cuộc phiêu lưu, và luôn cảnh giác đề phòng kẻ thù, đề phòng thế lực thù định bên ngoài, đề phòng cả anh em đồng chí đồng bào ngộ nhỡ họ bị thế lực thù địch lợi dụng nối giáo cho giặc… Ngay trong đội ngũ chính khách cộng sản cũng có ý kiến loé lên, hay là thử thương thuyết xem sao? Việc chấp nhận nội dung đàm phán đâu phải là bắt buộc? Lập tức ý kiến này bị liệt vào loại thế lực thù địch len lỏi vào trong hàng ngũ cộng sản… Và đã có một đạo luật cho phép an ninh quân đội (tổng cục 2) ám sát, giết ngay tức khắc không cần phải xin lệnh cho dù đó là cán bộ cao cấp đến cỡ nào…
Từ chỗ đề cao cảnh giác… đến chỗ lợi dụng duyên cớ để giết người là rất gần nhau… Trong thực tế người cộng sản vẫn lợi dụng việc đề cao cảnh giác, tuyên truyền về một nguy cơ nào đó, rồi đặt quốc gia vào tình trạng khẩn cấp, để giết người cho thuận tiện… Chính ông đại tá Nguyễn Khải cũng đã thừa nhận và cho bạch hoá vấn đề bằng tuỳ bút cuối đời của ông: “Đi tìm cái tôi đã mất”. Nhưng cứ làm như thế mãi thì thù oán sẽ chất chồng, người cộng sản sẽ gia tăng kẻ thù theo cấp số cộng. Và với tư duy của kẻ tâm thần hoang tưởng bị hại, kẻ thù của cộng sản sẽ được người cộng sản mở rộng theo cấp số nhân… Càng nhiều kẻ thù, người cộng sản càng phải đề phòng bằng các phương án. Càng ôm đồm phương án đề phòng, người cộng sản càng phải chi phí tốn kém. Chỉ riêng việc chi tiền bạc trang trải cho những phương án chống kẻ thù, chống thế lực thù địch rộng lớn của csvn chắc chắn sẽ làm cho nền kinh tế của nó vỡ nợ trong nay mai…
Lịch sử xã hội loài người chưa từng có một thế lực chính trị nào lại có lắm kẻ thù đến thế. Người cộng sản tự đặt phần còn lại của thế giới là kẻ thù của họ. Như thế vẫn chưa đủ họ còn đặt đồng chí của họ cũng là kẻ thù, chỉ vì những đồng chí này bày tỏ quan điểm khác với vài kẻ trong bộ chính trị đang nắm quyền lực tối cao. Đến thế họ vẫn chưa thoả mãn. Họ còn bày đặt ra cả những kẻ thù ảo không tên không tuổi hay tên tuổi rất mơ hồ nào đó ở một nơi rất xa, ở trên internet… Thật đúng là kẻ tâm thần hoang tưởng bị hại không hơn không kém.
Suy luận của người điên thì bao giờ cũng khác xa người thường… Và chỉ có những kẻ điên khùng mới giống nhau được mà thôi… Hãy nhìn xem người thầy - người đồng chí của csvn trong biến cố Tân Cương ngày 7/7/2009. Lại những lời cáo buộc kẻ thù, thế lực thù địch, những kẻ ly khai gây bất ổn, những kẻ chia rẽ dân tộc… Rồi sau đó là đóng cửa biên giới, cấm phóng viên báo chí, ban hành lệnh giới nghiêm… Giết người diệt khẩu… Vài nghàn người tay cầm gậy gộc mà lại có thể là kẻ thù nguy hiểm cho chế độ cộng sản phát xít như nước Tàu được ư ? - Thật quá lố. Rồi lãnh tụ cao cấp nhất của Tàu Cộng hứa sẽ trừng trị người bạo loạn bằng cả án tử hình – Trong khi chẳng ai bắt ông ta phải thề hứa gì cả. Hứa như thế để làm gì? Đúng là những kẻ điên cuồng quyền lực. Nhưng đáng khinh bỉ hơn là những lời tuyên bố ủng hộ đàn áp dân Tân Cương của csvn. Tầu cộng cũng chẳng lên tiếng bắt csvn phải tuyên bố gì cả. Vậy mà chúng cũng hùng hổ ra tuyên bố ủng hộ Trung Quốc trấn dẹp bạo loạn này nọ… Đúng là tư duy của những kẻ tâm thần hoang tưởng gặp nhau.
Cũng là bạo động sắc tộc – Hồ Cẩm Đào hãy mở mắt ra mà coi: Vào tháng 11/2005 nước Pháp phải hứng chịu một cuộc bạo động suốt 2 tuần lễ liền Tại thủ đô Paris, sau lan ra nhiều thành phố trên toàn quốc. Bắt nguồn từ việc cảnh sát truy đuổi làm 2 thiếu niên gốc Algreia nhập cư chạy trốn vào trạm biến thế và chết vì giật điện. Cuộc bạo động làm chết và bị thương hàng trăm nhân mạng trong đó có cả cảnh sát. Cả ngàn xe ô tô, tầu điện, cũng như nhà hàng bị đốt phá, riêng tại Paris có 315 ôtô bị đốt, thiệt hại hàng tỉ EURO… Cảnh sát Pháp cũng phải ra tay trấn áp… Cũng có hàng ngàn người bị bắt giữ… Nhưng chính phủ Pháp chẳng cấm báo chí, chẳng chụp mũ người dân nhập cư này là nghe theo súi dục của thế lực thù định, gây chia rẽ, làm bất ổn an ninh chính trị gì gì… Sau một hồi bạo động, người dân như tự cảm thấy “đủ”, họ tự dừng lại và giải tán. Có ai sống được bằng nghề đi đốt xe, đánh nhau trên phố đâu??? Ở một góc độ nào đó, phản ứng cách dữ dội cũng góp phần hoàn thiện cho công bằng xã hội… Văn minh của nhân loại là như vậy chứ không phải hùng hổ tự thề hứa sẽ trừng trị bằng án tử hình…
Một chủ thuyết được viết ra từ một người mắc chứng tâm thần ngộ nhận chân lý. Được những kẻ mắc chứng tâm thần hoang tưởng tự cho mình là vĩ nhân vồ vập và ứng dụng. Đương nhiên nó sẽ chuốc lấy thảm bại. Nhưng trong khi ứng dụng chủ thuyết cộng sản bằng bàn tay hung bạo, csvn đã kịp giết hàng chục triệu nhân mạng, đẩy dân tộc Việt tụt lùi hàng thế kỷ… Vì thế nó có rất nhiều kẻ thù – Và luôn điên khùng hoang tưởng sắp bị hãm hại, sắp bị trả thù. Không phải chỉ người cộng sản, mà bất cứ ai đặt mình vào tình thế là kẻ thù của cả nhân loại cũng sẽ hoá khùng bởi áp lực tâm lý... Một người lương thiện sửa đổi thói quen xấu mà còn khó khăn, phương chi kẻ tội phạm, điên khùng, hoang tưởng… Ai có thể đoán biết được trong đầu nó nghĩ gì? Cho nên hiếm hoi có một ông từng mắc chứng tâm thần hoang tưởng được Thượng Đế chữa khỏi. Vì “từng ở trong chăn” ông mới khảng khái mà nói rằng: "Cộng sản không thể thay đổi mà phải thay thế." (Boris Yeltsin).