Nhân dịp đầu xuân trở về Nhà Mẹ để hành hương kính Mẹ Minh Niên, vừa vào Nhà Dòng thì kẻ mọn gặp ngay “cụ Cao Giu-se”. Chào cha Giu-se thân yêu xong thì cha nói ngay: “Thứ Bảy tới nữa cậu rảnh dự lễ tớ nhé …”. Sau lời chào năm mới cũng như lời chúc Xuân ấy cha con chuẩn bị giờ hành hương kính Đức Mẹ.

Đi ngang qua bảng thông báo thì mới biết cái thứ Bảy mà “cụ Cao” mời đó là ngày cụ dâng lễ Tạ ơn Kim Khánh Khấn Dòng tại nhà thờ Ngô Xá – quê hương thân yêu của Cha Giu-se. Trong niên lịch của Dòng Chúa Cứu Thế, Mừng Kim Khánh Khấn Dòng năm nay cùng với “cụ Cao” thân yêu có các cha như cha Phao-lô Bùi Thông Giao, cha Mi-ca-en Trương Văn Hành, cha Giu-se Nguyễn Tiến Lãng (Pháp), cha Giu-se Nguyễn Văn Vũ (Pháp).

Ngày đẹp trời – Lễ Mẹ hồn xác lên Trời – năm 1960, thầy Giuse Cao Đình Trị “bước lên bàn khấn” cùng với một số anh em cùng lớp để tuyên khấn tận hiến đời mình cho Chúa. 50 năm dài của cuộc đời, 50 năm dài của “hành trình” ấy, hôm nay 27 tháng 2 năm 2010 thầy Giu-se Cao Đình Trị tạ ơn Chúa và Đức Mẹ vì 50 năm hồng phúc khấn dòng và 46 năm trong sứ vụ linh mục.

Bầu trời xứ đạo Ngô Xá hôm nay vui hơn, nhộn hơn mọi ngày và người người về đây đông hơn mọi bữa để cùng hòa chung niềm vui, niềm tạ ơn với Cha Giu-se thân yêu của Hội Dòng, của bà con linh tông huyết tộc. Tất cả những bài hát, bài đọc trong Thánh Lễ hôm nay gói ghém trong tâm tình tạ ơn ! Tạ ơn và tạ ơn !

Non kém một nửa thế kỷ mà không dừng lại để tạ ơn quả là một thiếu sót lớn trong đời người và nhất là đời của những tu sĩ – linh mục. Non kém nửa thế kỷ qua, “cụ Cao” đã cùng đồng hành hay nói hơn chút nữa là đã gánh vác Hội Dòng đi qua những thăng trầm của lịch sử. Ngày hôm nay, khi dừng chân nhìn lại, ắt hẳn anh em tu sĩ linh mục Dòng Chúa Cứu Thế không thể nào quên ơn của một I-nha-xi-ô Bùi Quang Diệm (+ 2009), Phan-xi-cô Xa-vi-ê Trần Tử Nhãn (+ 1999), Hen-ri Bạch Văn Lộc (+ 1997), của một Lê-ô Lê Trung Nghĩa, của một Giu-se Trần Ngọc Thao, của một Tô-ma Phạm Huy Lãm, của một Giu-se Cao Đình Trị và vị giám tỉnh Vinh-sơn đương nhiệm.

Chúa có cái nhìn của Chúa và Chúa có cách của Chúa để “chọn mặt gửi vàng”, để phục vụ tu sĩ của Hội Dòng, của anh chị em đồng loại. Mỗi tu sĩ mỗi tính cách, mỗi người một đường lối và mỗi người mỗi cách hành xử nhưng tất cả đều đi theo con đường mang “ơn cứu chuộc chứa chan nơi Người” cho mọi người.

Ai nào đó đã hơn một lần tiếp xúc với “cụ Cao” sẽ nhận ra một tính cách hết sức thẳng thắn, bộc trực và cũng không kém phần cương nghị.

Nhờ cương nghị, nhờ thẳng thắn, nhờ can đảm và nhất là nhờ ơn Chúa mà trong thời gian đen tối sau những ngày “năm xưa ấy” mà có nhiều linh mục được lãnh sứ vụ trong khi nhiều hội dòng còn “e thẹn”. Nhờ những quyết định ấy mà ngày nay có nhiều và nhiều linh mục đang dong duỗi trên khắp mọi miền của đất nước để loan báo Tin mừng. Hiện diện trong Thánh Lễ hôm nay, những linh mục “âm thầm” ngày xưa ấy hôm nay công khai tạ ơn Chúa cùng với “cụ Cao”.

Bên cạnh chuyện xây dựng phần “hồn” cho Hội Dòng, cha Giuse không quên chuyên chăm phần “xác”. Những công trình đâu đó, những cộng đoàn đâu đó, những nhà đâu đó hiện diện trên khắp mọi miền đất nước của Hội Dòng đều mang đậm dấu ấn của cha.

Mỗi lần nhìn vào dãy nhà Hưu Dưỡng của Nhà Dòng, hình ảnh của “cụ Cao” vẫn còn đó. Giữa những năm tháng khó khăn của lịch sử thăng trầm. “Cụ Cao” đã “cứ thế” mà xây sau nhiều lần nộp đơn xin xây dựng. Nếu sợ sệt, thiếu can đảm thì dãy nhà đang cưu mang những “bóng chiều” cũng như “mầm non” của Hội Dòng vẫn còn là khu đất trống. Ắt hẳn những ai đã hơn một lần hay hơn một năm hay hơn chục năm tá túc nơi dãy nhà ấy cũng hơn một lần cảm ơn “cụ Cao”.

Hôm nay, “cụ Cao” tạ ơn Chúa thì những ai có liên hệ, những ai có tương quan với “cụ Cao” cũng cùng hiệp ý tạ ơn Chúa vì suốt hành trình 50 năm qua của “cụ Cao”. Những người ấy ắt hẳn vui, hạnh phúc và cũng hãnh diện khi Thiên Chúa đã ban cho gia đình, ban cho dòng tộc cũng như cho Hội Dòng một tu sĩ – linh mục suốt cuộc đời phục vụ Chúa và tha nhân.

Chẳng biết là “hữu duyên” hay “vô ý” mà ngày tạ ơn “cụ Cao” chọn lại là ngày thứ Bảy. Vốn dĩ có lòng yêu mến Đức Mẹ từ thánh tổ phụ An-phong-sô nên ngày thứ Bảy hôm nay hợp tình hợp lý. Tâm tình tạ ơn đậm nét hơn khi tạ ơn Mẹ và cùng Mẹ tạ ơn Chúa.

Hôm nay cũng là ngày hết sức đặc biệt vì là ngày hôm nay trùng với ngày Việt Nam mừng ngày thầy thuốc. Có thể nói rằng “cụ Cao” không phải là thầy thuốc để chữa bệnh thân xác nhưng “cụ Cao” là một thầy thuốc của tâm hồn. Vậy thì ngày hôm nay Nhà Dòng, gia đình linh tông huyết tộc và những ai bằng cách này hay cách khác cũng mừng thầy thuốc mang tên họ “Cao”. “Cụ Cao” không đào tạo ra những bác sĩ chữa trị phần xác nhưng “cụ Cao” đã góp sức gần như cả đời mình để cưu mang, để đào tạo anh em tu sĩ linh mục trẻ lo phần hồn cho bổn đạo. Tất cả những gì gắn bó trong suốt hành trình 50 năm tận hiến của “cụ Cao” đều là những ơn lành mà Thiên Chúa ban tặng.

Dẫu với những ơn hết sức đặc biệt mà Thiên Chúa tuôn đổ trên cuộc đời “cụ Cao” nhưng với “cụ Cao”, cụ vẫn mang trong mình đậm chất của lòng khiêm hạ.

Nhớ lại lời mời Lễ của cụ, cụ có “thòng” thêm một câu: “Chưa đến ngày mừng nhưng làm sớm vì sợ mai mốt ngồi một chỗ”. Câu nói sao mà dễ thương quá ! Sao mà chân tình quá ! Câu nói ấy gói trọn một tâm tình khiêm hạ vì lẽ sức khỏe, thời gian … Cha Giu-se tạm gọi là khỏe hơn vài anh em cùng lớp một chút như Cha Giu-se Nguyễn Văn Vũ ở Pháp Quốc chưa có cơ may về dự lễ với cụ nhưng ngài vẫn sống tâm tình khiêm hạ. Với Cha Giu-se tất cả đều nằm trong lòng bàn tay Thiên Chúa, ngay cả ngày hồng phúc hôm nay cũng như vậy.

Gia đình cụ, con cháu cụ, những người thân quen có khả năng cũng sẵn lòng lo cho cụ những phương tiện đi lại tốt nhất chạy theo thời nhưng “cụ Cao” không chọn theo kiểu của người đời. Hết sức dễ thương khi thấy vị giám tỉnh của một hội dòng cứ thong dong thư thả ngồi trên chiếc xích-lô “dân biểu”. Đến ngày xích-lô bị tiêu hủy thì cụ lại chọn những chiếc xe ôm cũng “dân biểu” bình dị như thuở nào. Lần nọ, đi đến ngã tư Bảy Hiền, trước mắt kẻ mọn là cụ già bờ vai hơi bị nghiêng một chút với dáng vẻ quen quen, cho “ga” lên một chút thì ra không ai khác như dự đoán đó cha Giu-se thân yêu.

Cạnh tấm lòng khiêm hạ đó là tâm tình phục vụ.

Những ngày tạm gọi là “ẩn mình” sau chiếc màn của “sân khấu” nhưng “cụ Cao” vẫn miệt mài phục vụ, miệt mài lo cho anh em. Những dịp có thể, những lúc sức khỏe cho phép, cha Giu-se vẫn ngược xuôi ra Bắc, đến tận Tây Nguyên để cùng chung chia với những vị đương nhiệm. Hình ảnh ấy hết sức dễ thương nói đến tình hiệp thông của anh em. Kẻ đi sau nương nhờ người đi trước và người đi trước kề vai với anh em.

Ngày đại lễ rồi cũng sẽ qua đi nhưng dấu ấn của đời tận hiến và tình thương của Thiên Chúa trên “cụ Cao” vẫn còn mãi.

Nguyện xin Chúa qua lời chuyển cầu của Đức Mẹ, của Cha Thánh An-phong-sô, các thánh và chân phúc trong Dòng tiếp tục ở lại trên cuộc đời của “cụ Cao” để Thiên Chúa hoàn tất công trình tốt đẹp mà Ngài đã khởi sự nơi “cụ Cao” từ ngày 15.8.1960 – ngày khấn dòng của cụ và hơn nữa là ngày 18.12.1965 – ngày cụ lãnh sứ vụ linh mục.

Ngô Xá, 27.02.2010