Suy niệm Lời Chúa CN 19 TN C 2010 (Lc 12, 32-48)
Nối tiếp với Lời Chúa tuần 18, Chúa Giêsu đưa ra những chỉ dẫn cụ thể hơn, vì phần rỗi của chúng ta. Ngài dạy chúng ta hãy tỉnh thức và sẵn sàng:
Hướng lòng về Nước Thiên Chúa
Trước tiên là phải ngộ ra những thực tại trần thế là phù vân, chóng qua, hư nát để không bám víu, nặng lòng với của cải thế gian, không bị những bả phù vân khống chế, làm chủ chúng ta, nhưng chúng ta hãy làm chủ đời mình.
Bước bức phá tiếp theo là hướng lòng đến thực tại vĩnh hằng là Nước Thiên Chúa, là Sự Sống Đời Đời qua Đức Giêsu Ki-tô. Gọi là bước bức phá vì phải chiến đấu gian khó với những cuốn hút thế gian vẫn luôn đầy hấp dẫn, ngoạn mục.
Một trong những cách chiến đấu để chiến thắng cụ thể là sử dụng của hay hư nát mà mua lấy Nước Thiên Chúa quý giá vô cùng, bằng cách sẵn sàng thực hành Đức Bác Ái:
"Hỡi đoàn bé nhỏ, các con đừng sợ, vì Cha các con đã vui lòng ban nước trời cho các con. Các con hãy bán những của các con có mà bố thí. Hãy sắm cho các con những túi không hư nát, và kho tàng không hao mòn trên trời, là nơi trộm cướp không lai vãng và mối mọt không làm hư nát. Vì kho tàng các con ở đâu, thì lòng các con cũng ở đó”. (Lc 12, 32-34)
Sống trong tình trạng ân sủng
“Hãy thắt lưng, hãy cầm đèn cháy sáng trong tay” (Lc 12,35): Hãy sống trong ơn nghĩa Chúa, sống trong tình trạng ân sủng.
Tôi vẫn nhớ mãi lời dặn dò của cha mẹ, tuy cũ kỷ, cổ xưa, nhưng thiết nghĩ vẫn luôn hợp thời: “làm gì thì làm, nhưng trước tiên phải sạch tội trọng, nghe con”. Lời vàng ấy có thể đã múc từ ánh sáng Lời Chúa hôm nay “Hãy thắt lưng, hãy cầm đèn cháy sáng trong tay” mà có thể thế hệ con cháu sau nầy không thực hiện được: vì không được học giáo lý cho đến nơi đến chốn, không phân biệt được điều làm đẹp lòng Chúa và điều làm mất lòng Chúa kinh khủng là dường nào, hoặc vì quá ỷ lại vào lòng thương xót Chúa mà tự tha tội cho mình. Thêm vào đó, một số người thời nay đang theo một hướng suy nghĩ thật nguy hiểm: làm việc tông đồ, làm công tác từ thiện và thực hành đức bác ái song song với tình trạng mất ân sủng trong chính tâm hồn mình. Một cách ngụy biện rằng việc tông đồ và đức bác ái có thể khỏa lấp những tội lỗi. Một sai lầm nguy hiểm. Một tình trạng “không thắt lưng, không sẵn sàng”.
Thiên Chúa vẫn biết rằng “mẹ con đã thai con trong tội” và chúng ta làm kiếp người với ảnh hưởng của tội nguyên tổ, luôn hướng chiều về điều tội lỗi hèn hạ thấp kém không xứng với nhân phẩm con cái của Thiên Chúa, làm ô uế đền thờ của Thiên Chúa ngự trị, nên Thiên Chúa đã thiết lập một giao ước mới của lòng tha thứ qua Đức Ki-tô nơi bí tích hòa giải, để chúng ta có thể tìm lại tình trạng ân sủng, bình an. Thế nhưng, ma quỷ vẫn không muốn chúng ta thắt lưng để sẵn sàng, nên đã níu kéo chúng ta chần chừ đến với Bí Tích Hòa Giải, chần chừ nối lại tương quan tốt đẹp với Thiên Chúa. Đợi đến bao giờ? Xin đừng xem thường bí tích Hòa Giải nữa, vì trở về với Thiên Chúa qua Bí Tích Hòa Giải vẫn luôn là điều kiện ắt có và đủ để bảo đảm cho chúng ta một sự sẵn sàng đón Chúa đến. Đây không phải là một giáo lý đã lỗi thời, nhưng luôn luôn là một đòi hỏi cấp bách, một ngõ vào với nước Thiên Chúa, một cửa hồng ân, cũng là một ngõ vào của Thiên Chúa để Ngài đến với mỗi con người bất cứ lúc nào Ngài muốn: “Cho nên các con hãy sẵn sàng: vì giờ nào các con không ngờ, thì Con Người sẽ đến". (Lc 12, 40)
Chu toàn bổn phận
Tỉnh thức và sẵn sàng còn là chu toàn bổn phận Chúa giao phó trong bậc sống của mình với tư cách là quản lý cho Thiên Chúa. Mỗi người có một số tài sản được Chúa giao quản lý: tài sản ấy là đoàn chiên đối với các chủ chiên, là con cái đối với những người làm cha mẹ, là học trò đối với những người làm thầy cô giáo, là bệnh nhân đối với các bác sĩ…. Khi Chúa đến, hẳn là mỗi người sẽ phải trả lời về tài sản mà Chúa giao đã sinh lợi như thế nào, hẳn là Chúa sẽ không hỏi về những tài sản mà Chúa không giao phó. Các Giám Mục, Linh mục nhận một tài sản lớn lao là linh hồn các con chiên và bổn phận chăn dắt đoàn chiên thật cao cả, nhưng cũng là một trọng trách. Những người sống bậc hôn nhân, thì gia đình vợ chồng con cái là tài sản quý giá Chúa ban để sinh lợi cho Chúa. Có những người ngày đêm nhiệt tình với công việc của giáo xứ, của giáo hội, mà lại bỏ bê công việc nhà cửa, tình cảm vợ chồng, bổn phận với con cái, sinh ra những bất hòa trong gia đình gây nên gương mù gương xấu thì quả thật là vô lý. Lương tâm bác sĩ cũng không cho phép cứ nhận đều đều đầy đủ lương tháng là chính, còn việc cứu người thì tùy ở thủ tục đầu tiên của thân nhân.
Tài sản ấy còn là thân xác, sức khỏe, khả năng, tiền bạc, sự nghiệp của mỗi người mà Chúa đã ban tặng để quản lý và làm cho sinh lợi hoa trái. Ngày nay có rất nhiều người lo lắng cho sức khỏe bằng việc dùng dinh dưỡng, tập thể dục, kiêng khem… nhưng cũng không thiếu những người lao mình vào những cuộc ăn chơi trác táng như sì ke, ma túy, mãi dâm dẫn đến tình trạng tàn tạ, bịnh hoạn. Nhớ ngày mẹ sinh con đỏ hồng, rồi nuôi con bằng dòng sữa ngọt, bằng chính sự sống của mình để vui mừng thấy con đẹp trai, xinh gái khỏe mạnh, thông minh, khôn ngoan… bây giờ, nhìn con xanh xao tàn tạ, điên khùng, say máu…. lòng mẹ nào chịu nỗi. Thiên Chúa cũng không muốn con người phung phí thân xác mình, thân xác mà Thiên Chúa đã tạo sinh xinh đẹp. Trước mặt Chúa, họ đã phung phí tài sản Chúa ban để phục vụ cộng đồng nhân loại, lại trở thành gánh nặng cho người khác nếu không nói là điểm nhắm của tình thương Thiên Chúa.
Chu toàn bổn phận Chúa giao phó vừa là tỉnh thức vừa là một lẽ công bằng đối với hồng ân Chúa ban. “Vì người ta đã ban cho ai nhiều, thì sẽ đòi lại kẻ ấy nhiều, và đã giao phó cho ai nhiều, thì sẽ đòi kẻ ấy nhiều hơn". (Lc 12, 48)
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết khát khao sự sống vĩnh cửu trong Thiên Chúa, để nhờ đó, chúng con biết gìn giữ sự kết hiệp toàn vẹn với Chúa trong ân sủng, và chu toàn bổn phận chúng con trong khi mong chờ Chúa đến. A-men
Nối tiếp với Lời Chúa tuần 18, Chúa Giêsu đưa ra những chỉ dẫn cụ thể hơn, vì phần rỗi của chúng ta. Ngài dạy chúng ta hãy tỉnh thức và sẵn sàng:
Hướng lòng về Nước Thiên Chúa
Trước tiên là phải ngộ ra những thực tại trần thế là phù vân, chóng qua, hư nát để không bám víu, nặng lòng với của cải thế gian, không bị những bả phù vân khống chế, làm chủ chúng ta, nhưng chúng ta hãy làm chủ đời mình.
Bước bức phá tiếp theo là hướng lòng đến thực tại vĩnh hằng là Nước Thiên Chúa, là Sự Sống Đời Đời qua Đức Giêsu Ki-tô. Gọi là bước bức phá vì phải chiến đấu gian khó với những cuốn hút thế gian vẫn luôn đầy hấp dẫn, ngoạn mục.
Một trong những cách chiến đấu để chiến thắng cụ thể là sử dụng của hay hư nát mà mua lấy Nước Thiên Chúa quý giá vô cùng, bằng cách sẵn sàng thực hành Đức Bác Ái:
"Hỡi đoàn bé nhỏ, các con đừng sợ, vì Cha các con đã vui lòng ban nước trời cho các con. Các con hãy bán những của các con có mà bố thí. Hãy sắm cho các con những túi không hư nát, và kho tàng không hao mòn trên trời, là nơi trộm cướp không lai vãng và mối mọt không làm hư nát. Vì kho tàng các con ở đâu, thì lòng các con cũng ở đó”. (Lc 12, 32-34)
Sống trong tình trạng ân sủng
“Hãy thắt lưng, hãy cầm đèn cháy sáng trong tay” (Lc 12,35): Hãy sống trong ơn nghĩa Chúa, sống trong tình trạng ân sủng.
Tôi vẫn nhớ mãi lời dặn dò của cha mẹ, tuy cũ kỷ, cổ xưa, nhưng thiết nghĩ vẫn luôn hợp thời: “làm gì thì làm, nhưng trước tiên phải sạch tội trọng, nghe con”. Lời vàng ấy có thể đã múc từ ánh sáng Lời Chúa hôm nay “Hãy thắt lưng, hãy cầm đèn cháy sáng trong tay” mà có thể thế hệ con cháu sau nầy không thực hiện được: vì không được học giáo lý cho đến nơi đến chốn, không phân biệt được điều làm đẹp lòng Chúa và điều làm mất lòng Chúa kinh khủng là dường nào, hoặc vì quá ỷ lại vào lòng thương xót Chúa mà tự tha tội cho mình. Thêm vào đó, một số người thời nay đang theo một hướng suy nghĩ thật nguy hiểm: làm việc tông đồ, làm công tác từ thiện và thực hành đức bác ái song song với tình trạng mất ân sủng trong chính tâm hồn mình. Một cách ngụy biện rằng việc tông đồ và đức bác ái có thể khỏa lấp những tội lỗi. Một sai lầm nguy hiểm. Một tình trạng “không thắt lưng, không sẵn sàng”.
Thiên Chúa vẫn biết rằng “mẹ con đã thai con trong tội” và chúng ta làm kiếp người với ảnh hưởng của tội nguyên tổ, luôn hướng chiều về điều tội lỗi hèn hạ thấp kém không xứng với nhân phẩm con cái của Thiên Chúa, làm ô uế đền thờ của Thiên Chúa ngự trị, nên Thiên Chúa đã thiết lập một giao ước mới của lòng tha thứ qua Đức Ki-tô nơi bí tích hòa giải, để chúng ta có thể tìm lại tình trạng ân sủng, bình an. Thế nhưng, ma quỷ vẫn không muốn chúng ta thắt lưng để sẵn sàng, nên đã níu kéo chúng ta chần chừ đến với Bí Tích Hòa Giải, chần chừ nối lại tương quan tốt đẹp với Thiên Chúa. Đợi đến bao giờ? Xin đừng xem thường bí tích Hòa Giải nữa, vì trở về với Thiên Chúa qua Bí Tích Hòa Giải vẫn luôn là điều kiện ắt có và đủ để bảo đảm cho chúng ta một sự sẵn sàng đón Chúa đến. Đây không phải là một giáo lý đã lỗi thời, nhưng luôn luôn là một đòi hỏi cấp bách, một ngõ vào với nước Thiên Chúa, một cửa hồng ân, cũng là một ngõ vào của Thiên Chúa để Ngài đến với mỗi con người bất cứ lúc nào Ngài muốn: “Cho nên các con hãy sẵn sàng: vì giờ nào các con không ngờ, thì Con Người sẽ đến". (Lc 12, 40)
Chu toàn bổn phận
Tỉnh thức và sẵn sàng còn là chu toàn bổn phận Chúa giao phó trong bậc sống của mình với tư cách là quản lý cho Thiên Chúa. Mỗi người có một số tài sản được Chúa giao quản lý: tài sản ấy là đoàn chiên đối với các chủ chiên, là con cái đối với những người làm cha mẹ, là học trò đối với những người làm thầy cô giáo, là bệnh nhân đối với các bác sĩ…. Khi Chúa đến, hẳn là mỗi người sẽ phải trả lời về tài sản mà Chúa giao đã sinh lợi như thế nào, hẳn là Chúa sẽ không hỏi về những tài sản mà Chúa không giao phó. Các Giám Mục, Linh mục nhận một tài sản lớn lao là linh hồn các con chiên và bổn phận chăn dắt đoàn chiên thật cao cả, nhưng cũng là một trọng trách. Những người sống bậc hôn nhân, thì gia đình vợ chồng con cái là tài sản quý giá Chúa ban để sinh lợi cho Chúa. Có những người ngày đêm nhiệt tình với công việc của giáo xứ, của giáo hội, mà lại bỏ bê công việc nhà cửa, tình cảm vợ chồng, bổn phận với con cái, sinh ra những bất hòa trong gia đình gây nên gương mù gương xấu thì quả thật là vô lý. Lương tâm bác sĩ cũng không cho phép cứ nhận đều đều đầy đủ lương tháng là chính, còn việc cứu người thì tùy ở thủ tục đầu tiên của thân nhân.
Tài sản ấy còn là thân xác, sức khỏe, khả năng, tiền bạc, sự nghiệp của mỗi người mà Chúa đã ban tặng để quản lý và làm cho sinh lợi hoa trái. Ngày nay có rất nhiều người lo lắng cho sức khỏe bằng việc dùng dinh dưỡng, tập thể dục, kiêng khem… nhưng cũng không thiếu những người lao mình vào những cuộc ăn chơi trác táng như sì ke, ma túy, mãi dâm dẫn đến tình trạng tàn tạ, bịnh hoạn. Nhớ ngày mẹ sinh con đỏ hồng, rồi nuôi con bằng dòng sữa ngọt, bằng chính sự sống của mình để vui mừng thấy con đẹp trai, xinh gái khỏe mạnh, thông minh, khôn ngoan… bây giờ, nhìn con xanh xao tàn tạ, điên khùng, say máu…. lòng mẹ nào chịu nỗi. Thiên Chúa cũng không muốn con người phung phí thân xác mình, thân xác mà Thiên Chúa đã tạo sinh xinh đẹp. Trước mặt Chúa, họ đã phung phí tài sản Chúa ban để phục vụ cộng đồng nhân loại, lại trở thành gánh nặng cho người khác nếu không nói là điểm nhắm của tình thương Thiên Chúa.
Chu toàn bổn phận Chúa giao phó vừa là tỉnh thức vừa là một lẽ công bằng đối với hồng ân Chúa ban. “Vì người ta đã ban cho ai nhiều, thì sẽ đòi lại kẻ ấy nhiều, và đã giao phó cho ai nhiều, thì sẽ đòi kẻ ấy nhiều hơn". (Lc 12, 48)
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết khát khao sự sống vĩnh cửu trong Thiên Chúa, để nhờ đó, chúng con biết gìn giữ sự kết hiệp toàn vẹn với Chúa trong ân sủng, và chu toàn bổn phận chúng con trong khi mong chờ Chúa đến. A-men