Mong manh như khói lên trời
Run run nỗi nhớ chạm người thiên niên
Hồn sa vào cõi vô biên
Tìm trong thiên cổ dịu hiền dáng xưa

Cha ơi! Nơi ấy xuân chưa?
Mẹ ơi! Khói mỏng có vừa đến nơi?
Mồng hai, tết có lên trời?
Cho con kính gởi vạn lời tri ân

Mồng hai tết! Nghĩa trang Xuân!
Bay cao những nén hương lòng trần gian.