Vào năm 1948 đã có một sự kiện thế giới quan trọng. Đại Hội đồng Liên Hiệp Quốc đã ký Bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền. Bản Tuyên ngôn này nói rằng Nhân quyền là tính phổ quát. Mỗi người và mọi người được sinh ra trên trái đất đều có quyền bình đẳng.
Để tưởng nhớ và khuếch trương bản tuyên ngôn đầu tiên, quyền làm người sẽ được bổ sung và ra đời vào năm 2048. Nó được gọi là Đề án 2048. Đề án 2048 là một nhóm các trường trung học, đại học, những tổ chức phi chính phủ và kinh doanh. Nó được gọi như vậy bởi vì vào năm 2048, bản Tuyên ngôn Độc lập sẽ tròn một trăm năm tuổi. Đây cũng là năm mà đề án này gặp gỡ những mục tiêu của nó. Họ hy vọng sẽ thực hiện được hai điều vào năm 2048.
Điều thứ nhất mà Đề án 2048 mong muốn để thực hiện là tạo ra một phương cách để triệu tập các quốc gia và những nhân vật có thể chịu trách nhiệm. Điều này muốn nói rằng phải có một phương thức để ép buộc tuân thủ nhân quyền. Bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân Quyền không phải là một hiệp ước. Đề án 2048 muốn thay đổi điều này. Nếu một người nào đó không nhận được đầy đủ quyền lợi của mình, họ phải được thực hiện một điều gì đó. Vậy nên có một số người mà họ có thể nói và bước đi mà họ có khả năng hướng dẫn. Đề án 2048 bao gồm một số điều luật về trường học – trường đại học để đào tạo những luật sư và thẩm phán. Đặc biệt những nhà trường này quan tâm những câu hỏi luật pháp cho mục đích này.
Điều thứ hai họ muốn thực hiện là hướng dẫn tất cả dân chúng hiểu biết về quyền lợi của mình. Đặc biệt là họ muốn giảng dạy cho học sinh-sinh viên. Việc hiểu biết quyền lơi của bạn và quyền lợi của người khác là điều tối quan trọng. Việc giáo dục cho tất cả mọi người là mục tiêu khó khăn. Nhưng nếu người ta hiểu biết quyền lợi của mình, sau đó họ có thể kích động chính quyền của họ bảo vệ họ.
Bản tuyên ngôn này là một bản liệt kê rất dài. Đề án 2048 đã đơn giản hóa bản liệt kê này trong năm tự do chính yếu. Điều này tạo cho bản liệt kê dễ nhớ và dễ hiểu hơn. Họ đặt nền tảng năm tự do này trên một bài diễn văn của cựu tổng thống Hoa Kỳ Franklin D. Roosevelt.
“Chúng ta hướng về một thế giới được xây dựng trên nền tảng bốn quyền tự do thiết yếu của con người…”
Roosevelt là tổng thống ngay sau khi Đệ nhị Thế Chiến – vì khoảng thời gian này mà nguyên bản tuyên ngôn đã được viết. Đây là thời gian mà con người muốn tạo sự bảo đảm rằng chiến tranh và chết chóc không còn xẩy ra nữa. Ông gọi bốn tự do này là: tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng, tự do thụ hưởng và tự do bình ổn. Đề án 2048 đã bổ sung một tự do thứ năm mà nó trở nên vô cùng quan trọng đối với thế giới đó là tự do môi trường.
“… bất kỳ nơi đâu trên thế giới.”
Để biết năm tự do này là một điều bổ ích. Kirk Boyd là một trong những nhà lãnh đạo đề án 2048. Ông đã có cách để ghi nhớ năm tự do này. Thứ nhất bạn phải giơ bàn tay của bạn ra và nhìn vào nó. Hầu hết chúng ta ai cũng có năm ngón tay; một trong số chúng là ngón cái. Ngón cái khỏe và đứng ở bên ngoài. Ngón này tượng trưng cho tự do ngôn luận. Đó là một quyền của con người để đứng lên và ăn nói. Con người có quyền ấy để nói hoặc viết những gì mà họ nghĩ.
Ngón kế là ngón điềm chỉ, hay ngón trỏ. Trong một số nền văn hóa, người ta người ta tập trung vào ngón này nhất. Nó tượng trưng cho sự tự do tôn giáo. Khi người ta tìm kiếm một phương hướng, người ta có quyền tư do lựa chọn bất kỳ tôn giáo nào hoặc không tôn giáo. Đối với những người đặt niềm tin vào Thiên Chúa, họ được tự do để thực hiện mà không có sự kiểm soát của chính quyền. Con người phải có quyền ấy để theo bất kỳ một tôn giáo nào mà họ đặt niềm tin.
Ngón thứ ba là ngón giữa. Nó dài hơn tất cả những ngón khác. Nó tượng trưng cho sự tự do thừa hưởng. Có nhiều người trên thế giới đã không được quyền con người này. Họ vẫn thiếu thực phẩm, nước uống, nơi trú ngụ, giáo dục hoặc chăm sóc sức khỏe. Bạn biết rằng có nước uống là quyền của một cá nhân không? Còn vấn đề đi học? Hoặc có sự điều trị từ một thầy thuốc giỏi? Tự do thừa hưởng bây giờ là con đường của tất cả mọi người trên trái đất.
Trong một số nền văn hóa, người ta đeo nhẫn cưới trên ngón thứ tư của họ. Ngón này là biểu tượng của sự quan hệ mật thiết. Nó tượng trưng cho sự tự do môi trường. Tất cả con người đều phải liên kết với trái đất. Tất cả mọi người đề cần nước uống, thực phẩm, không khí và nơi cư trú. Sức khỏe của chúng ta tùy thuộc và cách mà chúng ta bảo vệ môi trường. Nên đó là điều quan trọng mà chúng ta phải có quyền để thực hiện những gì tốt cho trái đất và lợi ích cho chúng ta. Bạn có thể thấy rằng điều này có liên quan với sự tự do thứ ba. Nếu chúng ta có đủ nước uống, thực phẩm và sức khỏe tốt điều đó dễ dàng hơn để chúng ta có mối quan hệ hoàn hảo với trái đất.
Ngón cuối cùng thì ngắn. Nhưng trong một số phương thức, nó rất quan trọng. Đây là sự tự do bình ổn. Ngón này hài hòa những ngón khác và tất cả chúng đều qui về nó. Nếu một người không có đủ đất đai và tiền bạc để nuôi nấng gia đình mình, người ấy có thể sống trong lo âu, sợ hãi. Nếu một phụ nữ không có sự chăm sóc sức khỏe tốt, người ấy có thể sợ thai nghén, sinh đẻ. Nếu chúng ta có tự do ngôn luận, tôn giáo, cho môi trường và thụ hưởng, chúng ta mới có thể sống bình ổn, không lo sợ.
Đây là cách hơn hết để chúng ta có thể nhìn thấy năm sự tự do của chúng ta trong bàn tay của mình. Chúng ta dùng bàn tay của chúng ta để làm việc và vui chơi mỗi ngày. Đề án năm 2048 đang nỗ lực tìm kiếm một đường lối để tạo nhân quyền một phần trong đời sống hàng ngày của chúng ta. Giáo dục quần chúng về nhân quyền của họ là một bước quan trọng hàng đầu. Nhưng mục đích chính của họ là để các quốc gia trên thế giới ký một một tài liệu mới vào năm 2048. Ngày kỷ niệm một trăm nay này là một thời điểm tuyệt vời cho một cấu trúc mới. Nên đề án 2048 đang làm việc để đưa ra một cơ cấu tuân thủ khả thi cho những chính phủ. Cơ cấu này có nghĩa là buộc các chính phủ phải tuân thủ nhân quyền trong đất nước của họ. Điều này tạo một sự thay đổi sâu sắc đối với mọi nơi trên thế giới.
Sự thay đổi này có thể diễn ra chậm chạp. Thay đổi một chính thể đòi hỏi điều kiện thời gian. Thâm chí là một điều khó có thể. Đó là lý do tại sao mà Đề án 2048 đang bắt đầu từ bây giờ. Họ vẫn còn ngót bốn mươi năm nữa để vươn tới mục tiêu của họ. Chúng ta có thể giúp đỡ bằng cách hiểu biết những quyền làm người của chính bản thân và tôn trọng quyền lợi của người khác. Và chúng ta hy vọng rằng sau bốn mươi năm, sẽ có một con đường dành cho mọi người thuộc mọi dân tộc thực hiện để hướng tới năm sự tự do này.