Thật phải và thật tội cho tất cả mọi phụ nữ còn sống trong những quốc gia chưa được tân tiến như Nước VN của chúng ta. Nam trọng nữ khinh đã luôn là một chế độ kềm kẹp người phụ nữ từ suốt baonhiêu đời. Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường, không được ngăn cản, nhất là những ông phú hộ giầu. Càng già nhưng vẫn còn thèm vợ trẻ và vì ông giầu xụ, nên từ trên xuống dưới phải chịu một phép của ông mà thôi!. Nếu thấy gia đình lộn xộn thiếu hòa khí, thìông cho mỗi bà riêng một căn nhà mà ở riêng, để ông khỏi nhức cái đầu.

Đàn ông thì hình như Chúa ban cho họ có khối óc, nhưng lại thiếu con tim tình cảm đúng đắn. Đàn ông mà, đã mang tiếng là một nam nhi chi khí, phải có quyền nhất là trong gia đình. Trên dưới phải răm rắp nghe lời ông, dù ông có rất nhiều khi quấy nhiều hơn phải. Vì quen với nếp sống bên quê nhà nên còn rất nhiều ông giữ cái truyền thống đó mà đem qua nước ngoài, hành xử trong gia đình mà quên là ông đã quấy rầy hàng xóm. Hàng xóm họ chịu không nổi nên đã gọi cảnh sát đến lập biên bản và cho ông ngồi tù, vì tội hành hung người trong gia đình, và tội đã phá sự yên tĩnh của những người chung quanh. “Ở bầu thì tròn mà ở ống thì dài” hoặc “nhập gia tùy tục” đó là những tiêu chuẩn bắt buộc phải theo,khi chúng ta ở xứ lạ quê người, không thể nào mà không theo cho được.

Những người chồng mà chúng ta nghe họ than thở nhiều là họ mất oai phong và mất quyền làm chồng bên Âu Châu và bên Mỹ, thường là họ thuộc thế hệ nửa mùa hoặc đang ở tuổi xế chiều. Hoặc mới được bảo lãnh sang những nước tân tiến trên, khi tuổi của họ đã đứng rồi; có sự nghiệp và có gia đình rồi. Cho nên vợ con của những ông chồng này vẫncòn sống trong văn hóa của bên nhà, trong số đó có tôi. Chứ những đứa trẻ của thế hệ sau này, khi chúng sanh ra trên đất nước văn minh, chúng không hành xử như vậy đâu!. Tôi là một mẫu người đàn bà VN sống giữa hai nền văn hóa Mỹ Việt. Các con tôi được đi học lớp tiếng Việt sau một thời gian tôi dậy chúng học ở nhà. Tôi dậy con theo cả hai nền văn hóa, nhưng ông nhà tôi thì khác hẳn, đôi khi tôi cảm thấy ông rất lập dị, theo sự suy nghĩ không thực tế của ông.

Vì các con của chúng tôi sanh đẻ trên đất Mỹ, học trường Mỹ, ăn cơm Mỹ, ở nhà Mỹ, học văn hóa Mỹ, tất tất chúng là người Mỹ. Tôi rất đồng ý với ông nhà tôi là nếu được rể là người VN, thì hạnh phúc biết mấy, vì hai gia đình có thể sẽ thân nhau hơn, vì nói cùng một ngôn ngữ!?. Nhưng chuyện lập gia đình của các cháu, không phải do ổng định đoạt được. Ông có những tư tưởng rất là phản chiếu với những gì ông đã sống. Ông nhà tôi ổng có máu lai tây và tầu từ thời ông nội và bà nội (ông nội người tầu còn bà nội là tây). Nhưng không chấp nhận cho các rể là người ngoại quốc?. Ông chấm rể khe khắt lắm, nào là chúng phải ít nhất có bằng cử nhân (tôi đồng ý điểm này). Phải ham thể thao và phải có một loại thể thao nào ham thích hằng ngày, cho thân thể rắn chắc và mạnh khỏe (để gieo giống). Rồi nào là ông xui gia tất cả phải có thời gian trong quân đội, phải bằng tuổi hoặc lớn hơn ông mới được. Hỏi xem ông có vô lý lắm hay không khi ông có con rất muộn màng. Bố mẹ con người ta chỉ bằng tròm trèm 2/3 số tuổi của ổng, v.v……

Rồi ông bắt các con tôi cũng phải răm rắp nghe những lời ông dậy dỗ, tuy có những điều thật cổ và xưa như trái đất. Còn không thì cái gia đình này chẳng ra cái gì cả!??. Thật khổ cho ông nhà tôi,Chúa ban cho mọi điều lành, chỉ có hiện giờ con mắt đau của ổng cần phải có thời giờ để tịnh dưỡng và chờ lành, nhưng ông không đủ kiên nhẫn. Chúng ta phụ nữ khó mà hiểu được những gì đàn ông họ suy nghĩ. Thật phải khi họ không đúng một tí ti nào, khi chỉ giỏi hiếp đáp vợ con trong nhà, còn người ngoài thì luôn biện hộ và hay lập luận, “vì không muốn gây chuyện”. Trong khi người đàn ông trong nhà phải hiểu rằng vợ con là những người nhỏ bé, cần được các ông bảo vệ (proctect), chứ không phải để các ông hiếp đáp và hành hung.

Ông bảo là ông thương gia đình lắm và tôi rất tin ở điều đó, vì ông bơ vơ từ nhỏ, nên vợ con là tất cả những gì ông có. Nhưng cái đầu của quý ông thì có mà trái tim chúng đi lệch lạc không đúng đường, và như thế sự hành xử của quý ông nó đi ra hẳn ngoài quỹ đạo yêu thương của một gia đình hạnh phúc. Thay vì làm cho êm thắm thì quý ông tìm vết tìm lỗi để mà hành tâm trí và thể xác của quý bà rất là hiền lành và rất là đảm đang. Cái câu cổ xưa bây giờ không còn thích hợp nữa đâu các ông nhé là “càng yêu nhau nhiều càng cắn nhau đau”. Quý ông mà lập luận cái kiểu này thì gia đình ra tan tác và các con chúng cũng sẽ chẳng còn nể trọng bố của chúng nữađâu!. Cây tùng dù cái thân có to mậpnhưng cũng không thể đứng vững và chịu nổi những cơn lốc mạnh (là ly dị).

Tôi là thân phận phụ nữ có tánh rất hài hòa và hiền lành, chỉ khuyên quý ông có thật tình yêu vợ như lời mình nói, thì xinhãy làm những gì thật tình cảm để trả công cho người vợ, cả đời đã hầu hạ mình. Qua những món ăn thường ngày nhưng đã đòi hỏi biết bao nhiêu công lao, công sức, và tình yêu thương trong đó;(đừng bao giờ chê bai những món ăn mà bà vợ cố gắng để nấu cho mình ăn vì chẳng phải vợ nấu mà vợ không ăn?); biết bao nhiêu thời giờ quý báu dành cho chồng đểan ủi phụ giúp tinh thần, thay vì chúng tôi bỏ đi tìm đến nhà bạn bè chơi hay đi sắm sửa là thú vui riêng của mình. Nhất là giúp quý bà bằng cách thỉnh thoảng tự kiếm ăn ở ngoài. Đi ra ngoài thường hơn để cả đôi bên được thoải mái trong thời gian đó. Đi về thì cũng mua dùm cho bà xã món ăn vợ thích để tỏ lòng là mình có quan tâm. Chúng tôi phụ nữ chẳng đòi hỏi quý ông những chuyện to tát đâu, nhưng là những gì thật nhỏ nhưng chan chứa biết bao nhiêu tình.

Ngày sinh nhật của vợ ư?. Hãy đưa vợ đi những nơi vợ thích, để hâm nóng tình cảm đang trở thành lạnh nhạt. Một chút hoa, một chút quà, và một bữa ăn ngoài để vợ bớt khổ cực vì nấu nướng suốt cả năm. Không cần dùng những lời quá bóng bẩy và quá cải lương, nhưng những lời thành thật nhất mà quý ôngcó thể tặng cho vợ. Hãy tập kềm hãm cáinóng giận vô cớ của mình mà đổ trên vợ, tội lắm quý ông nhé!.

Chúc quý ông thỉnh thoảng dành cho vợ mình một ngày thoải mái. Xin Thiên Chúa luôn chúc lành cho mọi gia đình để hạnh phúc luôn là những tiếng cười và sự thươngyêu cần thiết, để xứng đáng là một gia đình Thánh Gia mà Đức Maria là người vợng oan hiền, Thánh Cả Giuse thương yêu và bảo bọc vợ con, Chúa Giêsu luôn nghe lời cha mẹ. Amen.