Thể chế chính trị của Nhà nước Việt Nam luôn giao nhiệm vụ cho mọi đoàn thể chính trị xã hội là phải bảo vệ Nhà nước, bảo vệ đảng, bảo vệ chế độ. Nhưng Nhà nước là ai? Đảng, chế độ là ai thì từ quan niệm đến thực tế người ta đều định hình rằng đấy là các vị cán bộ đảng, chính quyền các cấp.
Bởi vậy, khi có vị cán bộ chỉ là Uỷ viên Trung ương X. tới dự một cuộc họp hay mít tinh kỷ niệm nào đấy thì cả hội trường phải đứng dậy hô to: Đảng cộng sản Việt Nam muôn năm. Vậy là đã mặc định ông X là đảng. Trong chiến tranh, chúng ta đã từng nghe các chiến sĩ phải còng lưng khiêng thủ trưởng vượt rừng vì “đấy là tài sản quý giá của đảng”. Vậy thủ trưởng cũng chính là đảng. Không ít vụ khiếu kiện của người dân bắt đầu chỉ là liên quan đến trực tiếp ông cán bộ A, B nào đó nhưng cuối cùng thế nào cũng bị quy kết là “ chống đối chế độ, phá hoại nhà nước”. Vậy ông A, ông B đó là chế độ, là nhà nước.
Cho nên khi giao nhiệm vụ bảo vệ đảng, chế độ, nhà nước, các cơ quan nhất là công an quân đội, viện kiểm sát, toà án cũng đương nhiên coi là bảo vệ cán bộ. Một số người nhận xét rằng cán bộ công an, tuyên huấn, chính quyền, đảng ở Hải Phòng, Tiên Lãng và xã Vinh Quang qua vụ cưỡng chế đầm tôm của ông Đoàn Văn Vươn là trình độ thấp, nhận thức kém. Không, họ có bằng cấp rất cao. Ít nhất cũng tốt nghiệp đại học và cao cấp lý luận hệ thống trường đảng cả đấy. Nói họ trình độ thấp như vậy hoá ra vứt cái bằng lý luận cao cấp của họ xuống đất sao? Họ học rất nhiều nhưng chỉ biết ông Lê Văn Hiền- Phó Bí thư huyện uỷ , chủ tịch huyện Tiên Lãng đã ký quyết định cưỡng chế tức là đảng đã quyết, nhà nước đã quyết vậy phải bằng mọi cách ủng hộ ông Hiền. Mà đảng, nhà nước đã quyết thì cái gì cũng đúng cả. Ông Hiền đúng nên công an, quân đội, dân quân mới “hợp đồng tác chiến rất hay” ( theo cách nói của ông Đỗ Hữu Ca- giám đốc CA HP) để tấn công vào nhà anh em ông Vươn. Vì ông Hiền đúng nên ông Chuân- Trưởng ban tuyên giáo Tiên Lãng mới họp 300 đảng viên để quyết tâm ủng hộ ông Hiền, phản đối mấy “ông cán bộ về hưu” và mấy tờ báo, blog bị kẻ xấu đứng sau xúi giục nói không tốt về Tiên Lãng. Thành phố Hải Phòng bênh Tiên Lãng vì tờ trình cưỡng chế cũng đã được thành phố chấp thuận. Vậy là đảng Hải Phòng đã quyết, chế độ Hải Phòng đã chuẩn y “ sáng suốt” một kế hoạch “tuyệt vời” thì ông Khánh – chánh văn phòng Tiên Lãng mới khẳng định với báo giới rằng “ chúng tôi làm thì chúng tôi phải cho là đúng chứ”. Còn ông Thoại – Phó chủ tịch HP cũng hùng hồn tuyên bố “dân phá” nhà ông Vươn và ông Ca lại cho nhà ông Vươn là cái chòi trông cá “phá hay không, không thành vấn đề”. NHiều tờ báo lớn của nhà nước trong đó có cả những tờ mang danh nhân dân nhưng im lặng khi người dân bị oan ức do những cường hào mới ở địa phương áp bức. Ông Vươn chống lại quyết định của ông Hiền là ông Vươn chống lại đảng, chống lại nhà nước, là nghe thế lực thù địch xúi bẩy… Chỉ người dân có thể nhận thức kém nên hành động sai trái chứ cán bộ ở đây toàn cao cấp lý luận cả sai thế nào được.
Cũng không ít cán bộ nhầm tưởng chính mình là đảng, là nhà nước, là chế độ. Họ đến đâu là được tung hô “ nhiệt liệt chào mừng” và phát biểu là nhân danh thay mặt đảng, thay mặt nhà nước mà lẽ ra chỉ được thay mặt một tổ chức nhỏ, một bộ phận trong cơ cấu của đảng như Thường vụ, uỷ ban nhân dân hay ban Tuyên giáo… Bởi đảng là một tổ chức với hơn 3 triệu đảng viên. Thay mặt số đảng viên này chỉ có đại hội đại biểu toàn quốc mới có thẩm quyền.
Tư duy của nhà nước phong kiến hay hào quang của chiếc ngai vàng “thiên tử” cũng còn bám dai dẳng vào lối nghĩ của nhiều cán bộ công chức ngày nay. Họ không nghĩ mình là công bộc của dân mà là quan phụ mẫu, là cha mẹ dân. Mà cha mẹ thì lúc nào cũng đúng và con cái không được phản đối cha mẹ. Họ cũng thích được ca tụng khi có mặt ở hội nghị được coi là “sự quan tâm lớn lao của đảng, của nhà nước” mặc dù đấy là nhiệm vụ của người làm công ăn lương. Họ cũng thích nhận công lao dù không phải của mình. Chẳng hạn, huân chương do ông Chủ tịch nước ký nhưng vãn phải tung hô là “phần thưởng cao quý của đảng và nhà nước”. Chúng ta thấy khắp nơi khẩu hiệu “đảng…muôn năm”, “nhà nước… muôn năm”. Khẩu hiệu này chỉ là cách tung hô vạn tuế, vạn vạn tuế mà người xem vẫn thấy trong phim dã sử của Trung Quốc hàng ngày. Nhưng nó lại là khẩu hiệu sai lầm cả về logic và khoa học. Ai cũng biết rằng trên trần cái gì có sinh thì có diệt làm gì có cái vĩnh viễn, bất diệt. Vậy thì đảng, nhà nước có ngày ra đời tất có ngày kết thúc. Hơn nữa, theo lý luận của chủ nghĩa Mác, mục tiêu của đảng là xây dựng chủ nghĩa cộng sản. Mà chủ nghĩa cộng sản thì không có giai cấp, nhà nước tự tiêu vong. Vậy làm gì có giai cấp công nhân tồn tại để có đội ngũ tiên phong là đảng. Làm gì có giai cấp mà để nhà nước tồn tại. Cho nên nếu đảng, nhà nước cứ tồn tại hoá ra mục tiêu xây dựng chủ nghĩa cộng sản không thành hoặc chủ nghĩa cộng sản trong tương lai không đúng như chủ nghĩa Mác tiên liệu. Một khẩu hiệu sai lầm như vậy nhưng vẫn tồn tại mấy chục năm nay trong khi không lĩnh vực nào ở Việt Nam hiện nay nhiều GS, TS bằng lĩnh vực triết học, CNXH khoa học mác xít.
Cán bộ là “đầy tớ”, là công bộc của nhân dân chứ không phải là đảng, là nhà nước, là chế độ. Bao giờ chúng ta phải thấy nhiệm vụ của các cơ quan, đoàn thể của chế độ là bảo vệ nhân dân chính là bảo vệ nhà nước, bảo vệ chế độ thì lúc đó mới nghĩ rằng khẩu hiệu “nhà nước của dân, do dân và vì dân” có ý nghĩa và chắc cũng sẽ ít có những vụ khiếu kiện dai dẳng của những người dân oan khuất, sẽ không còn những vụ Thái Bình 1996-1997 và những “ tiếng bom Đoàn Văn Vươn” nữa.
Bởi vậy, khi có vị cán bộ chỉ là Uỷ viên Trung ương X. tới dự một cuộc họp hay mít tinh kỷ niệm nào đấy thì cả hội trường phải đứng dậy hô to: Đảng cộng sản Việt Nam muôn năm. Vậy là đã mặc định ông X là đảng. Trong chiến tranh, chúng ta đã từng nghe các chiến sĩ phải còng lưng khiêng thủ trưởng vượt rừng vì “đấy là tài sản quý giá của đảng”. Vậy thủ trưởng cũng chính là đảng. Không ít vụ khiếu kiện của người dân bắt đầu chỉ là liên quan đến trực tiếp ông cán bộ A, B nào đó nhưng cuối cùng thế nào cũng bị quy kết là “ chống đối chế độ, phá hoại nhà nước”. Vậy ông A, ông B đó là chế độ, là nhà nước.
Cho nên khi giao nhiệm vụ bảo vệ đảng, chế độ, nhà nước, các cơ quan nhất là công an quân đội, viện kiểm sát, toà án cũng đương nhiên coi là bảo vệ cán bộ. Một số người nhận xét rằng cán bộ công an, tuyên huấn, chính quyền, đảng ở Hải Phòng, Tiên Lãng và xã Vinh Quang qua vụ cưỡng chế đầm tôm của ông Đoàn Văn Vươn là trình độ thấp, nhận thức kém. Không, họ có bằng cấp rất cao. Ít nhất cũng tốt nghiệp đại học và cao cấp lý luận hệ thống trường đảng cả đấy. Nói họ trình độ thấp như vậy hoá ra vứt cái bằng lý luận cao cấp của họ xuống đất sao? Họ học rất nhiều nhưng chỉ biết ông Lê Văn Hiền- Phó Bí thư huyện uỷ , chủ tịch huyện Tiên Lãng đã ký quyết định cưỡng chế tức là đảng đã quyết, nhà nước đã quyết vậy phải bằng mọi cách ủng hộ ông Hiền. Mà đảng, nhà nước đã quyết thì cái gì cũng đúng cả. Ông Hiền đúng nên công an, quân đội, dân quân mới “hợp đồng tác chiến rất hay” ( theo cách nói của ông Đỗ Hữu Ca- giám đốc CA HP) để tấn công vào nhà anh em ông Vươn. Vì ông Hiền đúng nên ông Chuân- Trưởng ban tuyên giáo Tiên Lãng mới họp 300 đảng viên để quyết tâm ủng hộ ông Hiền, phản đối mấy “ông cán bộ về hưu” và mấy tờ báo, blog bị kẻ xấu đứng sau xúi giục nói không tốt về Tiên Lãng. Thành phố Hải Phòng bênh Tiên Lãng vì tờ trình cưỡng chế cũng đã được thành phố chấp thuận. Vậy là đảng Hải Phòng đã quyết, chế độ Hải Phòng đã chuẩn y “ sáng suốt” một kế hoạch “tuyệt vời” thì ông Khánh – chánh văn phòng Tiên Lãng mới khẳng định với báo giới rằng “ chúng tôi làm thì chúng tôi phải cho là đúng chứ”. Còn ông Thoại – Phó chủ tịch HP cũng hùng hồn tuyên bố “dân phá” nhà ông Vươn và ông Ca lại cho nhà ông Vươn là cái chòi trông cá “phá hay không, không thành vấn đề”. NHiều tờ báo lớn của nhà nước trong đó có cả những tờ mang danh nhân dân nhưng im lặng khi người dân bị oan ức do những cường hào mới ở địa phương áp bức. Ông Vươn chống lại quyết định của ông Hiền là ông Vươn chống lại đảng, chống lại nhà nước, là nghe thế lực thù địch xúi bẩy… Chỉ người dân có thể nhận thức kém nên hành động sai trái chứ cán bộ ở đây toàn cao cấp lý luận cả sai thế nào được.
Cũng không ít cán bộ nhầm tưởng chính mình là đảng, là nhà nước, là chế độ. Họ đến đâu là được tung hô “ nhiệt liệt chào mừng” và phát biểu là nhân danh thay mặt đảng, thay mặt nhà nước mà lẽ ra chỉ được thay mặt một tổ chức nhỏ, một bộ phận trong cơ cấu của đảng như Thường vụ, uỷ ban nhân dân hay ban Tuyên giáo… Bởi đảng là một tổ chức với hơn 3 triệu đảng viên. Thay mặt số đảng viên này chỉ có đại hội đại biểu toàn quốc mới có thẩm quyền.
Tư duy của nhà nước phong kiến hay hào quang của chiếc ngai vàng “thiên tử” cũng còn bám dai dẳng vào lối nghĩ của nhiều cán bộ công chức ngày nay. Họ không nghĩ mình là công bộc của dân mà là quan phụ mẫu, là cha mẹ dân. Mà cha mẹ thì lúc nào cũng đúng và con cái không được phản đối cha mẹ. Họ cũng thích được ca tụng khi có mặt ở hội nghị được coi là “sự quan tâm lớn lao của đảng, của nhà nước” mặc dù đấy là nhiệm vụ của người làm công ăn lương. Họ cũng thích nhận công lao dù không phải của mình. Chẳng hạn, huân chương do ông Chủ tịch nước ký nhưng vãn phải tung hô là “phần thưởng cao quý của đảng và nhà nước”. Chúng ta thấy khắp nơi khẩu hiệu “đảng…muôn năm”, “nhà nước… muôn năm”. Khẩu hiệu này chỉ là cách tung hô vạn tuế, vạn vạn tuế mà người xem vẫn thấy trong phim dã sử của Trung Quốc hàng ngày. Nhưng nó lại là khẩu hiệu sai lầm cả về logic và khoa học. Ai cũng biết rằng trên trần cái gì có sinh thì có diệt làm gì có cái vĩnh viễn, bất diệt. Vậy thì đảng, nhà nước có ngày ra đời tất có ngày kết thúc. Hơn nữa, theo lý luận của chủ nghĩa Mác, mục tiêu của đảng là xây dựng chủ nghĩa cộng sản. Mà chủ nghĩa cộng sản thì không có giai cấp, nhà nước tự tiêu vong. Vậy làm gì có giai cấp công nhân tồn tại để có đội ngũ tiên phong là đảng. Làm gì có giai cấp mà để nhà nước tồn tại. Cho nên nếu đảng, nhà nước cứ tồn tại hoá ra mục tiêu xây dựng chủ nghĩa cộng sản không thành hoặc chủ nghĩa cộng sản trong tương lai không đúng như chủ nghĩa Mác tiên liệu. Một khẩu hiệu sai lầm như vậy nhưng vẫn tồn tại mấy chục năm nay trong khi không lĩnh vực nào ở Việt Nam hiện nay nhiều GS, TS bằng lĩnh vực triết học, CNXH khoa học mác xít.
Cán bộ là “đầy tớ”, là công bộc của nhân dân chứ không phải là đảng, là nhà nước, là chế độ. Bao giờ chúng ta phải thấy nhiệm vụ của các cơ quan, đoàn thể của chế độ là bảo vệ nhân dân chính là bảo vệ nhà nước, bảo vệ chế độ thì lúc đó mới nghĩ rằng khẩu hiệu “nhà nước của dân, do dân và vì dân” có ý nghĩa và chắc cũng sẽ ít có những vụ khiếu kiện dai dẳng của những người dân oan khuất, sẽ không còn những vụ Thái Bình 1996-1997 và những “ tiếng bom Đoàn Văn Vươn” nữa.