Cảm nghĩ về việc Linh Mục Nguyễn Văn Bình bị tấn công.

Theo tin từ Vietcatholic: Sáng ngày 14/4/2012 linh mục Nguyễn Văn Bình (Chánh xứ Yên Kiệu) cùng nhiều giáo dân đã bị đánh trọng thương trong cuộc đàn áp nghiêm trọng của “ chính quyền” nhằm vào ngôi nhà tình thương gia đình Agape.

Tôi không đồng ý với cách dùng từ của bản tin trên, phải nói là của “ bạo quyền” thay vì của “ chính quyền”. Chính quyền gì mà chuyên đi đàn áp, bắt nạt người dân của mình, những người không một tấc sắt trong tay. Chính quyền gì mà lại hành động như bọn côn đồ ,đánh đập tàn nhẫn một linh mục Công Giáo, tấn công, đập phá nhà tình thương, một ngôi nhà dành cho những trẻ mồ côi, phụ nữ sa cơ lỡ bước. Cứ tưởng công an là đầy tớ của dân, bảo vệ dân, ai ngờ họ chỉ là những tay sai đàn áp dân mình. Tiếng hát của ca nhạc sĩ Việt Khang đã vang vọng trên khắp thế giới, làm thổn thức bao triệu con tim, làm sống lại tình yêu quê hương và niềm tự hào của dân tộc, sao các anh vẫn còn u mê chống lại dân mình. “Xin hỏi anh là ai? Sao bắt tôi tôi làm gì sai. Xin hỏi anh là ai? Sao đánh tôi chẳng một chút nương tay” (Anh là ai? - Nhạc Sĩ Việt Khang)

Xót xa quá, đau thương quá khi nhìn thấy hình ảnh cha Bình bị đánh đến hôn mê. Ngài đã làm gì? Chống lại cường quyền chăng? Gây hận thù chia rẽ chăng? Cướp của giết người chăng? Không, trăm lần không, vạn lần không. Cha Bình là Cha Xứ của xứ Yên Kiệu, là một mục tử luôn hết lòng chăm sóc, yêu thương đoàn chiên của mình. Ngài bị đánh vì Ngài là Nhân Chứng của Tình Yêu. Tình Yêu luôn luôn đối nghịch với bạo lực, hận thù.

Tất cả những người có lương tri và đã có ít nhiều kinh nghiệm về chính sách “ nói một đàng, làm một nẻo” của Cộng Sản thì không cần tìm hiểu nguyên nhân sự việc cũng biết chắc cái nguyên nhân đánh người và đập phá ngồi nhà tình thương này là gì rồi.

Bạo lực và gian dối là bản chất của người Cộng Sản, nhất là những người Cộng Sản đang nắm quyền, đang tận dụng mọi cơ hội để vơ vét. Tôi thấy cái chính sách mà Cộng Sản Việt Nam đang ráo riết thi hành, từ việc bắt bớ vô cớ các thanh niên sinh viên thuộc Giáo Phận Vinh, việc cấm đạo ở huyện Dăk Hà, Kontum, việc cưỡng chiếm tài sản ở Giáo Xứ Cồn Dầu, Đà Nẵng, việc điều tra xét xử vụ làm càn của tham quan Hải Phòng mà nạn nhân là ông Đoàn Văn Vươn, tất cả mọi vụ việc đều gợi cho chúng ta hình ảnh một tên say rượu, quần áo sốc xếch, ống thấp ống cao, nửa tỉnh nửa say đang lè nhè trước đám trẻ con thò lò mũi xanh “Chúng ông có quyền, chúng ông muốn làm gì thì làm, đứa nào dám làm gì chúng ông nào ?”

Những kẻ vô cớ đánh linh mục Bình, là những kẻ cũng mang cái não trạng say sưa kênh kiệu ấy, chắc chắn là họ đã vô cớ đánh phá nhiều người, kể cả những người thân yêu như bố mẹ, vợ con của họ. Bởi hung hăng tàn bạo là bản chất nên họ sẽ luôn hành xử với mọi người một cách thô bạo. Ai trái ý là họ đánh liền, không cần biết phải quấy.Tuy nhiên họ sẽ cúp đuôi lại khi chủ nhân của họ phẫn nộ hay quỳ mọp cúi đầu trước Tàu lạ, người lạ.

Với tâm tình của một người Việt Nam yêu quê hương, tôi mong rằng những người này sẽ có cơ hội làm lại cuộc đời, sống cho ra người. Dân tộc chúng ta luôn tự hào là một dân tộc hiền hòa, trọng nhân nghĩa, yêu lẽ phải. Tôi tin rằng một người bình thường có khả năng phân biệt thế nào là phải, thế nào là sai trái sẽ không vô cớ đánh người, nhất là một người như linh mục Nguyễn Văn Bình, ngài đã hiến trọn đời mình cho tình yêu tha.

Không biết đã có bao nhiêu người trẻ tuổi do hoàn cảnh khó khăn, thiếu giáo dục nhân bản tình nguyện nhảy vào hàng ngũ đạo quân gọi là “ nhóm côn đồ” để được đào tạo thành những kẻ hận thù với đồng bào mình chỉ vì cơm áo, vì một số đặc quyền nhỏ nhen. Xã hội Việt Nam sẽ đi về đâu, tương lai dân Việt sẽ như thế nào khi mà những kẻ chà đạp luật phát lại chính là những công an, những kẻ cầm cân nảy mực cho xã hội, lại là những kẻ lớn tiếng nói đến dân chủ, tự do, hạnh phúc.

Nhớ lại lời của Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt nói về việc xấu hổ khi cầm hộ chiếu Việt Nam. Xấu hổ là phải bởi có sự phân biệt đối xử, khinh miệt khi người Việt đi ra nước ngoài. Ở các phi trường, hải cảng, người ta nhìn người Việt một cách e dè với thái độ soi mói…Họ sợ những con người sống trong một đất nước có nhiều gian dối, nhiều bạo lực mà lại thiếu văn minh. Văn minh thế nào được khi mà con người lại đối xử với nhau theo cách mạnh được yếu thua thời man khai, ăn lông ở lỗ? Văn minh làm sao được khi mà kẻ cầm quyền lại đánh đập người dân nước mình, chà đạp luập pháp kỷ cương do chính nước mình đặt ra, khi mà có cảnh công an nhân dân đánh linh mục, cảnh phá nhà cướp của giữa ban ngày. Tại các nước văn minh, tất cả mọi người, bất kể giàu nghèo, giai cấp, địa vị xã hội đều được tôn trọng, đối xử với nhau đầy tình người. Không ai bị xỉ nhục, hành hạ, bắt bớ vô cớ như ở nước ta hiện nay. Ngay cả con vật như con chó, con mèo nuôi trong nhà, hay con vật hoang như con chim, con sóc cũng không bị hành hạ hay chọc phá. Đã có những kẻ bị phạt 10 năm tù chỉ vì đối xử dã man với con vật. Làm sao người ta không kinh tởm khi nhìn thấy hình ảnh người dân bị đánh đập không nương tay ở Việt Nam? Làm sao người ta không nhìn người Việt với con mắt khinh thường? Nếu ai đã từng đi du lịch nước ngoài thì chắc sẽ thấm thía lắm cái nhìn khinh miệt này. Một người Việc có bằng cấp thì có thể là bằng gỉa, bằng mua; có tiền thi được coi là tiền ăn cắp, tiền ăn hối lộ, tiền buôn lậu; có thái độ lịch sự thì cho là đóng kịch, giả dối …vì những thông tin hằng ngày phản ánh cái tồi tệ trong xã hội chúng ta. Ai đã tạo ra hình ảnh đáng xấu hổ này? Có phải những người cầm quyền đang lãnh đạo đất nước hiên nay ? Có phải sự cúi đầu cam chịu sự bất công vô lý của chúng ta ?

Viết đến đây tôi nhớ lại những khoe khoang mà ông Tổng Bí Thư đảng Cộng Sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng đã lớn tiếng trong cuộc viếng thăm Cuba ngày 9/4/2012. Những điều ông khoe về Việt Nam làm nhiều người thấy ngượng thay cho ông. Ông nói “Những thành tựu đổi mới tại Việt Nam đã chứng minh rằng phát triển theo định hướng xã hội chủ nghĩa không những có hiệu quả tích cực về kinh tế mà còn giải quyết được các vấn đề xã hội tốt hơn nhiều so với các nước tư bản chủ nghĩa có cùng mức phát triển kinh tế." (Theo BBC news).Dù không có ác cảm gì với chế độ Cộng Sản, thì người ta cũng phải bật cười vì những bốc phét huyền hoặc của ngài bí thư, phản ảnh rõ bản chất người cộng sản là “nói dối”. Rõ ràng, ông đã bị mắc chứng bệnh hoang tưởng trầm trọng. Chắc ông sẽ lại được khen là một chính sách lỗi lạc, có một không hai trên thế giới bởi đám nịnh thần khi ông về nước. Bộ máy tuyên truyền sẽ phát đi những bài bình luận ca ngợi cái ngớ ngẩn của ông và rồi các cơ quan lại ra sức học tập, thật là hết ý!

Với luồng thông tin toàn cầu như hiện nay, không gì có thể che đậy được, không gì dấu kín được, thế mà vẫn có kẻ muốn lấy thúng úp voi. Thật tội nghiệp cho những kẻ có mắt mà không nhìn, có tai mà không nghe, có đầu mà không có óc.

Việc cha Nguyễn Văn Bình bị hành hung là một hành động leo thang bạo lực. Tại sao nhà cầm quyền Cộng Sản lại càng ngày càng lộng hành, mạnh tay với Công Giáo trong khi đã có nhiều nổ lực cải tiến từ phía Giáo Hội?

Nhớ lại những ngày bừng bừng khí thế đấu tranh ở Tòa Khâm Sứ Hà Nội, rồi đến Thái Hà. Bạo quyền đã phải chùn tay. Nguyễn Tấn Dũng đã phải dùng đến lá bùa mị dân, tạm thời hòa hoãn. Bọn công an mật vụ phải ẩn mình trong những căn nhà gần đó, lấm lét nhìn qua khe cửa…

Nhưng rồi đến Đồng Chiêm, bọn côn đồ bắt đầu đập phá Thánh Gía, sau đó chúng hù dọa người này, đánh đập người nọ. Bắt đầu từ đả thương một giáo dân, sau đánh chết người. Sự lộng quyền tăng dần, chúng bắt đầu tấn công linh mục, đánh linh mục và gần đây nhất chặn đường một Đức Cha.

Không biết rồi người Cộng Sản sẽ còn giở trò gì nữa nếu mọi người vẫn coi việc đấu tranh chống bất công không phải là việc của mình.

Phải chăng đây là hệ quả của việc chủ trương đàm thoại bằng mọi cách, của sự im lặng đáng sợ?

Những thời gian trước đây, khi nghe tin Giáo Hội bị đánh phá, bị đàn áp, thì khắp nơi như hoa nở rộ. Nơi này tổ chức biểu tình, nơi kia đưa ra kiến nghị, nơi khác cầu nguyện hiệp thông. Nay tin một linh mục ngay giữa Hà Nội bị đánh đến bất tỉnh bởi bọn côn đồ của bạo quyền, thì bản tin được xem như là tin xe cán chó, chó cán xe…

Người xưa bảo “Một con ngựa đau, cả tàu không ăn cỏ”, vậy mà cha Bình bị đánh bất tỉnh nằm đó, những con ngựa khác vần hớn hở đi tìm cỏ non ăn cho đầy bụng hay vẫn đi chơi với chó sói. Không ai quan tâm tới vụ đánh người này. Giáo Hội thì vẫn nhẫn nhục im lặng. Người dân thì thờ ơ, vẫn tất bật lăn lộn vời cuộc sống hằng ngày. Người ta viện cớ là tôi không làm chính trị, khi nào đến lượt tôi bị đánh, lúc đó rồi sẽ hay.

Ôi, thảm thương thay! Hội chứng mặc kệ nó, căn bệnh vô cảm đã tới giai đoạn trầm trọng đến thế sao ?

Giuse Thẩm Nguyễn