Tản mạn về Tình Yêu

Nói đến tình yêu thì trên đời có nhiều thứ để yêu, như “yêu tổ quốc, yêu đồng bào”; yêu thiên nhiên, yêu thú cưng; yêu cha mẹ, yêu bạn bè; yêu nghề nghiệp; yêu Thiên Chúa, yêu con người. Đặc biệt là tình yêu Nam Nữ. Tình yêu này rất hấp dẫn và li kỳ, làm cho con người hạnh phúc. Xin bàn về tình yêu đầy hấp dẫn và li kỳ này.

Trong sách sáng thế có kể sau khi Chúa dựng nên A-đam, Chúa rút xương sườn của ông và tạo nên E-và. Đem tời cho A-đam, Ông liền nói: Đây là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi(x.St2,23). Và “người đàn ông sẽ lìa cha mẹ mà gắn bó với vợ mình, cả hai nên một xương một thịt”(xSt2,24). Người Việt mình có phong tục gọi vợ chồng là “mình ơi”. Mình là “tôi”, là “cái nửa của tôi”. Thật là chí lý! Tình yêu là Thế; thật đẹp; thật hấp dẫn; thật li kỳ và thật là tuyệt vờ

Đức Giê-su nói: “Anh em là muối đất; muối mà nhạt thì lấy cái gì làm cho nó mặn lại được”(x.Mt5,13). Tôi liên tưởng đến tình yêu của vậy. Tình yêu đẹp đẽ đấy, tuyệt vời đấy, nhưng khi tình yêu mà nhạt đi thì lấy gì làm cho nó mặn mà lại được? Một khi tình yêu đã mất thì không thể lấy lại. Nó như thời gian trôi qua, không bao giờ trở lại. Bởi đó mà ta phải trân trọng và gìn giữ tình yêu của mình. Vì tình yêu bắt nguồn từ Thiên Chúa; tình yêu là hồng ân Chúa ban(x.1Ga4,7) và Tình yêu là Thiên Chúa; Thiên Chúa là tình yêu(x.1Ga4,8).

Trân trọng Tình Yêu.

Đó là món quá quí hiếm trên trần gian, vì đâu có phải ai đến tuổi yêu là yêu và có người yêu đâu. Có người chẳng yêu ai và cũng chẳng ai yêu cho đến già, cho đến chết. Có người thì với cái nhìn đâu tiên đã yêu chết mê chết mệt. Người ta gọi đó là tiếng sét ái tình. Nếu người đó đã có gia đình thì thật là đau khổ và khốn khổ. Tình yêu đơn phương. Nếu người đó là người chưa lập gia đình thì thật là diễm phúc. Nếu người đó chấp nhận tình yêu đó thì không có hạnh phúc nào bằng; vì người ta nói “yêu và được yêu là hạnh phúc nhất” mà. Nếu người đó là tu sĩ hay linh mục thì phải cẩn trọng, để đón nhận tình yêu đó cũng như thánh hóa tình yêu đó; sao cho yêu nhau trong Chúa; cùng nâng đỡ và giúp nhau sống trọn ơn gọi của mỗi người. Chứ không bỏ tu để sống với nhau.

Vì tình yêu đến từ Thiên Chúa và cho hết mọi người, dù già hay trẻ. Có U70, vẫn yêu được như thường. Có người cho rằng, già rụng hết răng rồi mà còn yêu chi nữa? Yêu đâu phải để cắn nhau đâu mà cần có răng. Khi nào con người còn thở thì vẫn có khả năng yêu như thường. Tình yêu li lỳ là ở chỗ đó. Hấp dẫn ở chỗ đó. Tình yêu không phải muốn là có hay không muốn là thôi. Cho nên ai đang có tình yêu thì không được bỏ và ai không có thì không được tìm; không được ép, không được mua chuộc.

Có khi tình yêu xuất phát từ một biến cố nào đó hay một sự tình cờ giúp đỡ nào đó, để rồi hai người gặp nhau, quen nhau và yêu nhau. Có những người mãi mãi vẫn chỉ là bạn. Tình yêu thật kỳ diệu và luôn luôn bất ngờ; không thể ép buộc cũng không thể mua chuộc.

Tình yêu cũng không là một sự lựa chọn ai hơn ai; ai đẹp hơn ai; ai giỏi hơn ai. Tình Yêu là yêu con người, chứ không yêu cái đẹp; không yêu tiền, không yêu của, không yêu khả năng. Tình yêu là bất biến; cái đẹp, tiền của có người sẽ qua đi. Cũng chưa chắc nhiều tiền nhiều của, giỏi dang mà hạnh phúc.

Có một câu hỏi thú vị là : Đẹp mới yêu hay yêu mới đẹp, chọn cái nào?

Nếu đẹp mới yêu thì khi hết đẹp thì hết yêu và bỏ nhau à? Con người đâu có đẹp mãi được. Nếu chọn cách này thì hơi phiêu lưu và chắc chắn sẽ không tồn tại lâu bền được. Còn yêu rồi thì cái gì cũng đẹp, cũng vừa lòng hết. Cách này thì OK. Người khác thấy không được, nhưng anh ta, cô ta thấy được thì OK, có sao đâu; sẽ rất hạnh phúc.

Có người bảo, nó xấu thế mà cũng lấy. Thật là Vô duyên! Người ta lấy chứ mình lấy đâu mà nói. Rồi lại tự cao nữa chứ: Người đó có gì hơn tôi; đẹp gì bằng tôi; giỏi gì bằng tôi? Nói như thế là không hiểu biết tí gì về tình yêu cả. Tình yêu là sự cảm nhận của hai trái tim, chứ không lệ thuộc vào tiền của hay sắc đẹp. Tình yêu là yêu trọn con người, yêu cái nết, chứ không yêu sắc, yêu tiền. Đẹp mà dữ như chằng tinh; giỏi mà luôn khó chịu, mưu mô; giàu mà kênh kiệu thì ai mà thương, ai mà lấy, ai mà yêu.

Tình yêu là để có nhau và sống trong hạnh phúc. Mà kinh nghiệm cho thấy tình và tiền không bao giờ đi đôi với nhau. Có tình thì không có tiền; có tiền thì không có tình. Tiền của và hạnh phúc cũng không đi với nhau. Hạnh phúc đây là hạnh phúc trong tình yêu. Không ai có tiền của mà hạnh phúc bao giờ; cũng không ai hạnh phúc mà giàu có bao giờ. Trong hai chỉ chọn một và chỉ có một mà thôi. Giàu thì không có hạnh phúc và có hạnh phúc thì chỉ có đủ tiền hoặc đủ ăn hằng ngày thôi.

Có lắm tiền nhiều của lại sinh tật, của mày, của tao chứ không còn là của chung nữa.

Đức Giê-su nói: Anh em là ánh sáng cho trần gian(x.Mt5,14). Theo tôi, ánh sáng cũng có thể hiểu là tình yêu. Tình yêu như chiếc đèn tỏa sáng. Chiếc đèn tỏa sáng thì cần phải có dầu hay có điện và tất nhiên phải châm dầu và sạc điện thường xuyên, nếu không sẽ có ngày đèn tắt. Cũng vậy, ta cũng phải gìn giữ tình yêu của mình, đừng để cho nó hết dầu, hết pin, tình yêu sẽ tắt. Chẳng cần phải làm gì cao sang hay cao cả, để cho tình yêu mãi còn và thăng hoa ta chỉ cần làm những việc bình thường hàng ngày thôi. Nhưng ta làm, ta giúp đỡ, ta tương trợ trong tình yêu; ta trao đổi với nhau để tìm cái hay nhất, đúng nhất; có sự đồng thuận; có sự hiệp nhất, không có chuyện hơn thua; cao thấp: “Thuận vợ thuận chồng tát bể đông cũng cạn” mà.

Rồi cũng phải tôn trọng sự riêng tư của nhau, đó là tin tưởng tuyệt đối. Nếu có nghi ngờ gì thì phải hỏi để hiểu cho rõ và thêm tin tưởng. Nếu không, sự nghi ngờ sẽ sói mòn và làm sụp đổ tất cả. Ánh sáng tình yêu sẽ nhanh chóng lụi tàn. Tình yêu là “Anh nói, em nghe; Em nói Anh nghe”, còn gì hạnh phúc bằng. Nếu “anh nói Anh nghe; Em nói Em nghe” thì đường ai nấy đi.

Tình yêu cũng không nên ép buộc hay mua chuộc, chiếm cho bằng được. Nếu có chiếm được đi nữa cũng chỉ chiếm được “cái xác” không hồn thôi. Chiếm được cái xác không hồn thì như “khúc cây” vậy; rồi sẽ vỡ mộng, chán trường và bất hạnh. Tình yêu cần sự tự do và tự nguyện: “Ép dầu ép mỡ, ai lỡ ép duyên”.

Ta phải làm gì để có tình yêu; để có người yêu mình đây? Ta cứ sống tốt lành, khiêm tốn, chân tình, chân thành; chăm chỉ học hành; kiên trì luyện tập và siêng năng làm việc, sẽ có người yêu, sẽ có người thương. Chẳng cần thổi loa; cũng chẳng cần ga lăng, sẽ có người chết mê chết mệt. Chúa nói: “Người ta sẽ thấy công việc tốt đẹp của anh em làm mà ngợi khen Cha anh em Đấng ngự trên trời”(x.Mt5,16). Họ ca rằng: Cám ơn Chúa đã ban người đó cho con và những gì Chúa ban cho con, xin Chúa gìn giữ và đừng lấy lại. Có thể nói: Người ta sẽ thấy những việc tốt đẹp anh em làm mà yêu thương anh em.

Rồi khi có tình yêu rồi thì phải có sự hy sinh. Yêu là hy sinh; yêu nhau thì hy sinh cho nhau: “Không có tình yêu nào cao cả hơn tình yêu của người thí mạng vì người mình yêu”(x.Ga15,13).

Đã yêu thì vô điều kiện: yêu thì hoàn toàn tự do và tự nguyện; yêu thì không nề hà; yêu thì vô tư. Cả tính mạng còn hy sinh huống hồ là những thứ khác. Yêu là tha thứ tất cả; tin tưởng tất cả; hy sinh tất cả cho người mình yêu. Như thế mới tuyệt vời chứ.

Lời kết.

Tình yêu quí lắm ai ơi,

Không thấy tận mắt, không sờ tận tay.

Thế nhưng quan trọng lắm thay,

Cho ta hạnh phúc cơ may vui mừng.

Thương thương, nhớ nhớ vô chừng,

Yêu đời yêu Chúa vang lừng muôn năm.