Chương Mười Hai: Bằng chứng mất thi thể



Xác Chúa Giêsu có thực sự vắng mặt trong mộ của Người không?

Người nữ thừa kế kẹo Helen Vorhees Brach bay vào phi trường bận rộn nhất thế giới vào một buổi chiều mùa thu trong lành, bước vào một đám đông, và rồi ngay sau đó, biến mất không để lại một dấu vết nào. Trong hơn hai mươi năm, bí ẩn về những gì đã xảy ra với nhà từ thiện tóc đỏ, yêu động vật này đã khiến cả cảnh sát lẫn các nhà báo bối rối.

Dù các nhà điều tra tin rằng cô gái ấy đã bị sát hại, họ không thể xác định được các hoàn cảnh cụ thể, phần lớn là vì họ chưa bao giờ tìm thấy thi thể của cô ấy. Cảnh sát đã thả nổi một số suy đoán, rò rỉ cho báo chí những khả thể có thể có, và thậm chí còn nhờ được một thẩm phán chịu tuyên bố rằng một kẻ lừa đảo chịu trách nhiệm cho sự biến mất của cô ấy. Nhưng vì không có một xác chết, vụ sát hại cô ấy chính thức vẫn chưa được giải quyết. Không ai bị buộc tội sát hại cô ấy.

Vụ án Brach là một trong những điều bí ẩn làm nản lòng khiến tôi thỉnh thoảng thức trắng đêm để sàng lọc trong đầu các bằng chứng thưa thớt và cố gắng ghép lại với nhau những gì đã xảy ra. Cuối cùng nó là một thao tác không thỏa mãn; tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng không có đủ dữ kiện để loại bỏ phỏng đoán.

Thỉnh thoảng các thi thể bị mất tích trong tiểu thuyết giật gân và đời thực, nhưng hiếm khi bạn gặp một ngôi mộ trống. Không giống như trường hợp Helen Brach, vấn đề với Chúa Giêsu không phải là Người không ở nơi nào để người ta nhìn thấy. Mà là vì Người đã được nhìn thấy, còn sống; đã chết nhưng Người đã được nhìn thấy; và Người đã được nhìn thấy, lại sống một lần nữa. Nếu chúng ta tin các trình thuật Tin Mừng, thì đây không phải là vấn đề của một thi thể bị mất tích. Không, mà là vấn đề Chúa Giêsu vẫn còn sống, thậm chí cho đến ngày nay, cả sau khi công khai khuất phục trước nỗi kinh hoàng của sự đóng đinh được mô tả một cách sinh động trong chương trước.

Ngôi mộ trống, như biểu tượng trường tồn của sự Phục sinh, là đại diện cuối cùng cho việc Chúa Giêsu tuyên bố Người là Thiên Chúa. Tông đồ Phaolô nói trong thư thứ nhất gửi tín hữu Côrinhtô 15:17 rằng Sự Phục Sinh là cốt lõi của niềm tin Kitô giáo: "Nếu Chúa Kitô đã không trỗi dậy, đức tin của anh em là vô ích; anh em vẫn còn trong tội lỗi của anh em."

Nhà thần học Gerald O'Collins diễn đạt như sau: "Một nghĩa sâu sắc, không có sự sống lại, Kitô giáo đơn giản không là Kitô giáo mà không có chương cuối cùng của nó. Nó không hề là Kitô giáo gì cả." (1).

Sự Phục Sinh là sự xác minh tối hậu cho căn tính Thiên Chúa của Chúa Giêsu và giáo huấn linh hứng của Người. Đó là bằng chứng Người chiến thắng tội lỗi và sự chết. Nó là điềm báo sự phục sinh của những người theo Người. Đó là nền tảng của niềm hy vọng Kitô giáo. Đó là phép lạ của mọi phép lạ.

Nếu nó là sự thật. Những người hoài nghi cho rằng những gì đã xảy ra với cơ thể của Chúa Giêsu vẫn còn là một bí ẩn giống như sự biến mất của Helen Brach - họ nói không có đủ bằng chứng để đi đến một kết luận chắc chắn.

Nhưng những người khác khẳng định rằng vụ việc đã thực sự được đóng lại, bởi vì có bằng chứng có thể kết luận rằng ngôi mộ đã bị bỏ trống vào Buổi Sáng Phục Sinh đầu tiên ấy. Và nếu bạn muốn ai đó trình bày một cách thuyết phục lý lẽ đó, cách tốt nhất là đến gặp William Lane Craig, được coi là một trong những chuyên gia hàng đầu thế giới về việc phục sinh.



Cuộc Phỏng vấn Mười một: William Lane Craig, Ph.D., D.Th.

Tôi đã có một viễn cảnh khác thường khi lần đầu tiên nhìn thấy Bill Craig trong hành động: Tôi đã ngồi phía sau ông khi ông bảo vệ Kitô giáo trước đám đông gần tám nghìn người, với vô số người khác nghe trên hơn một trăm đài phát thanh khắp nước.

Là người điều hợp cuộc tranh luận giữa Craig và một người vô thần được chọn bởi người phát ngôn quốc gia của American Atheists, Inc., tôi lấy làm lạ là Craig đã xây dựng một cách lịch sự nhưng mạnh mẽ lý lẽ của Kitô giáo đồng thời loại bỏ các lập luận ủng hộ chủ nghĩa vô thần. Từ chỗ đang ngồi, tôi có thể quan sát khuôn mặt của mọi người khi họ, một số lần đầu tiên, khám phá ra rằng Kitô giáo có thể đứng vững trước việc phân tích thuần lý và xem xét gay gắt.

Cuối cùng, không còn là cuộc thi đua nữa. Trong số những người đã vào khán phòng tối hôm đó trong tư cách những người vô thần, bất khả tri, hoặc những người hoài nghi, 82 phần trăm bước ra kết luận rằng lý lẽ của Kitô giáo là hấp dẫn nhất. Bốn mươi bảy người tham gia trong tư cách những người không tin và ra khỏi đây trở thành Kitô hữu, các lập luận của Craig bảo vệ đức tin hết sức thuyết phục, đặc biệt so với sự ít ỏi bằng chứng ủng hộ chủ nghĩa vô thần. Nhân tiện xin nói thêm, không ai trở thành người vô thần cả (2).

Vì vậy, khi tôi bay xuống Atlanta để phỏng vấn ông cho cuốn sách này, tôi đã lo lắng muốn xem ông sẽ đối phó ra sao với những thách thức liên quan đến ngôi mộ trống của Chúa Giêsu.

Ông vẫn không thay đổi kể từ khi tôi gặp ông vài năm trước. Với bộ râu đen cắt sát, những đường nét góc cạnh và cái nhìn hấp dẫn, trông Craig vẫn giữ vai trò của một học giả nghiêm túc. Ông nói bằng những câu văn mạch lạc, không bao giờ đánh mất mạch suy nghĩ của mình, luôn luôn trả lời một cách có phương pháp, từng điểm một, từng sự kiện một.

Tuy nhiên, ông không phải là một nhà thần học khô khan. Craig có một sự nhiệt tình sảng khoái đối với công việc của mình. Đôi mắt xanh nhạt của ông như nhảy múa khi ông trình bầy các đề xuất và lý thuyết; ông chấm câu bằng cử chỉ bàn tay mời gọi sự hiểu biết và đồng ý; giọng của ông lên xuống từ gần như chóng mặt khi đề cập một số điểm thần học bí hiểm được ông coi là hấp dẫn chuyển qua sự chân thành kín đáo khi cân nhắc tại sao một số học giả chống lại bằng chứng mà ông thấy rất thuyết phục.

Nói tóm lại, tâm trí ông hoàn toàn dấn thân, nhưng trái tim ông cũng thế. Khi ông nói tới những người hoài nghi mà ông đã tranh luận, đó không phải là một giọng điệu tự mãn hay đối địch. Ông đặc biệt cố gắng nhắc đến những phẩm chất đáng yêu của họ khi có thể - đây là một diễn giả tuyệt vời, một diễn giả thật quyến rũ trong bữa ăn tối.

Trong các tinh tế của cuộc trò chuyện giữa chúng tôi, tôi cảm thấy ông không đấm đá liên hồi các đối thủ bằng những lập luận của mình; ông chân thành tìm cách chinh phục những người mà ông tin là quan trọng đối với Thiên Chúa. Ông có vẻ thật lòng bối rối tại sao một số người không thể, hoặc nhất định không nhận ra thực tại của ngôi mộ trống.

Bảo vệ ngôi mộ trống

Mặc quần jean xanh, đi tất trắng và áo len xanh đậm với cổ cao mầu đỏ, Craig nằm dài trên chiếc ghế bông trong phòng khách của ông. Trên bức tường phía sau ông là một khung cảnh lớn của Munich.

Chính ở đó, mới mẻ với tấm bằng thạc sĩ nghệ thuật từ Trinity Evangelical Divinity School và bằng tiến sĩ triết học từ Đại học Birmingham, Anh, Craig đã nghiên cứu về Phục sinh lần đầu tiên, trong khi lấy một bằng tiến sĩ khác, lần này về thần học từ Đại học Munich. Sau này, ông giảng dạy tại Trường Trinity Evangelical Divinity và sau đó phục vụ như một học giả thỉnh giảng tại Viện Triết học cấp cao tại Đại học Louvain gần Brussels.

Sách của ông bao gồm Reasonable Faith [Đức tin Hợp lý]; No Easy Answers [Không có câu trả lời dễ dàng]; Knowing the Truth about the Resurrection [Biết Sự Thật về Sự Phục Sinh]; The Only Wise God, The Existence of God and the Beginning of the Universe [Thiên Chúa Khôn ngoan Duy nhất, Sự Hiện hữu của Thiên Chúa và Sự khởi đầu của vũ trụ]; và (viết với Quentin Smith) Theism, 'Atheism, and Big Bang Cosmology’ [Hữu thần thuyết, ‘Vô thần thuyết, và Vũ trụ học Big Bang’], được xuất bản bởi Nhà xuất bản Đại học Oxford.

Ông cũng đóng góp cho các cuốn The Intellectuals Speak Out about God [Trí thức lên tiếng về Thiên Chúa]; Jesus under Fire, In Defense of Miracles [Chúa Giêsu bị công kích, Bảo vệ các phép lạ]; và Does God Exist? [Thiên Chúa có hiện hữu không?] Ngoài ra, các bài báo học thuật của ông đã xuất hiện trên các tạp chí như New Testament Studies [Nghiên cứu Tân Ước]; Journal for the Study of the New Testament [Tạp chí Nghiên cứu Tân Ước]; Gospel Perspectives [Những Viễn Tượng Tin Mừng]; Journal of the American Scientific Affiliation, [Tạp chí Thống thuộc Khoa học Hoa Kỳ]; và Philosophy [Triết học]. Ông là thành viên của chín hội chuyên nghiệp, bao gồm cả Hàn lâm viện Tôn giáo, viện Hoa Kỳ Tôn giáo và Hội Triết học Hoa Kỳ. Vì được quốc tế biết đến với những bài viết về giao điểm của khoa học, triết học và thần học, ông không cần được thúc đẩy để thảo luận về chủ đề vẫn khiến trái tim ông đập nhanh: sự phục sinh của Chúa Giêsu.

Chúa Giêsu có thực sự được chôn trong mồ không?

Trước khi xem ngôi mộ của Chúa Giêsu có trống không, tôi cần xác định trước nhất xem thi thể của Người có ở đó hay không đã. Lịch sử cho chúng ta biết rằng như một quy luật, những tên tội phạm bị đóng đinh bị bỏ mặc trên thập giá cho chim ăn ngấu nghiến hoặc bị ném vào một phần mộ chung. Điều này đã thúc đẩy John Dominic Crossan của Cuộc Hội thảo về Chúa Giêsu kết luận rằng xác của Chúa Giêsu có lẽ đã bị đào lên và bị chó hoang tiêu thụ. Tôi nói với Craig, "Dựa trên những thông lệ này, ông có thừa nhận rằng đây rất có thể là điều đã xảy ra không?"

Ông trả lời, "Nếu ông chỉ căn cứ vào điều gọi là thông lệ, vâng, tôi đồng ý. Nhưng điều đó đã bỏ qua bằng chứng chuyên biệt trong trường hợp này."

Tôi nói, "Được rồi, vậy hãy xem bằng chứng chuyên biệt". Với điều đó, tôi chỉ ra một vấn đề trước mắt: các sách Tin Mừng nói rằng xác Chúa Giêsu đã được giao cho ông Giuse người Arimathêa, một thành viên của chính Thượng hội đồng- cơ quan đã bỏ phiếu để lên án Chúa Giêsu. Bằng một giọng điệu nghe có vẻ gay gắt hơn tôi dự định, tôi hỏi "Điều đó khá khó tin, phải không?"

Craig đổi thế ngồi trên đi văng như thể chuẩn bị thình lình tấn công câu hỏi của tôi. Ông nói, "Không, không phải khi ông nhìn vào tất cả các bằng chứng cho việc chôn cất. Vì vậy, hãy để tôi nói hết chuyện đó. Thứ nhất, việc chôn cất được tông đồ Phaolô đề cập trong thư I Côrintô 15:3-7, nơi ngài truyền lại tín điều rất sớm của Giáo Hội."

Tôi gật đầu thừa nhận điều đó, vì Tiến sĩ Craig Blomberg đã mô tả một số chi tiết của tín điều này trong diễn trình phỏng vấn trước đây của chúng tôi. Craig đồng ý với Blomberg rằng tín điều này chắc chắn đã có trong vòng vài năm sau khi Chúa Giêsu bị đóng đinh, đã được truyền cho Thánh Phaolô, sau khi ngài trở lại, tại Đamát hoặc tại chuyến viếng thăm Giêrusalem sau đó khi ngài gặp tông đồ Giacôbê và Phêrô.

Vì Craig sắp đề cập đến tín điều trên nên tôi mở Kinh thánh trên đùi tôi ra và nhanh chóng đọc lại đoạn văn: "Vì những gì tôi tiếp nhận tôi đã truyền lại cho anh em như những điều quan trọng hàng đầu: đó là Đức Kitô chết vì tội lỗi chúng ta theo lời Kinh Thánh, Người được chôn cất, Người đã sống lại vào ngày thứ ba theo Kinh thánh...” Tín điều sau đó tiếp tục liệt kê một số cuộc hiện ra của Chúa Giêsu phục sinh.

Craig nói, "Tín điều này có từ rất sớm và do đó, là tài liệu rất đáng tin cậy. Trong yếu tính, đó là một công thức bốn dòng. Dòng đầu tiên đề cập đến đóng đinh, dòng thứ hai nói đến chôn cất, dòng thứ ba nói đến Phục sinh, và dòng thứ tư nói đến các cuộc hiện ra của Chúa Giêsu. Như ông thấy, dòng thứ hai khẳng định rằng Chúa Giêsu đã được chôn cất."

Điều đó quá mơ hồ đối với tôi. Tôi nói xen vào, “Khoan đã. Người có thể đã được chôn cất, nhưng việc chôn cất có ở trong một ngôi mộ không? Và có qua tay của Giuse Arimathêa, nhân vật bí ẩn không biết từ đâu xuất hiện xin nhận thi thể?"

Craig vẫn kiên nhẫn, giải thích "Tín điều này thực sự là một bản tóm tắt tương ứng từng dòng với những gì các sách Tin Mừng giảng dạy. Khi lật giở các sách Tin Mừng, chúng ta thấy có nhiều lời chứng thực độc lập về câu chuyện chôn cất này, và Giuse Arimathêa được chuyên biệt nêu tên trong cả bốn trình thuật. Trên tất cả những điều đó, câu chuyện chôn cất trong Máccô cực kỳ sớm đến nỗi đơn giản, nó không thể suy đồi trở thành dã sử”.

Tôi hỏi, "Làm sao ông có thể nói là sớm?".

Ông nói, “Hai lý do. Đầu tiên, Máccô thường được coi là là Tin Mừng sớm nhất. Thứ hai, Tin Mừng của ngài, trong căn bản, bao gồm những giai thoại ngắn về Chúa Giêsu, giống như chuỗi ngọc trai hơn là một trình thuật trôi chảy, liên tục.

"Nhưng khi ông tiến đến tuần cuối cùng của cuộc đời Chúa Giêsu - điều gọi là câu chuyện khổ nạn - lúc đó ông sẽ có một tường thuật liên tục về các sự kiện theo thứ tự. Câu chuyện khổ nạn này rõ ràng đã được Máccô lấy từ một nguồn thậm chí còn sớm hơn - và nguồn này bao gồm câu chuyện về Chúa Giêsu được chôn cất trong ngôi mộ."

Giuse Arimathêa có phải là nhân vật lịch sử không?

Dù đó là những lập luận tốt, tôi vẫn phát hiện một vấn đề với trình thuật Máccô về những gì đã xảy ra. Tôi nói, "Máccô nói rằng toàn bộ Thượng hội đồng đã bỏ phiếu để lên án Chúa Giêsu. Nếu đúng như vậy, thì điều này có nghĩa là Giuse Arimathêa đã bỏ phiếu để giết Chúa Giêsu. Há điều này không cho thấy rất khó có khả năng ông ta đến để dành cho Chúa Giêsu một việc chôn cất xứng đáng hay sao?"

Rõ ràng, nhận định của tôi đã đưa tôi vào thế đồng điệu. Craig nói, "Luca cũng có thể có cùng một sự khó chịu tương tự, điều này sẽ giải thích tại sao ngài đã thêm một chi tiết quan trọng- Giuse Arimathêa không có mặt khi cuộc bỏ phiếu chính thức được thực hiện. Vì vậy, điều đó sẽ giải thích mọi sự. Nhưng điểm quan trọng về Giuse Arimathêa là ông không phải là loại người đã được phát minh ra bởi truyền thuyết Kitô giáo hoặc các tác giả Kitô giáo."

Tôi cần nhiều hơn một kết luận đơn thuần về vấn đề đó; tôi muốn một số lý luận vững chắc. Tôi hỏi, "Tại sao không?".

Ông trả lời, "Căn cứ vào sự tức giận và cay đắng của Kitô giáo lúc ban đầu đối với các nhà lãnh đạo Do Thái, những người lãnh đạo việc xúi giục đóng đinh Chúa Giêsu, rất khó có khả năng họ sẽ phát minh ra một người làm điều đúng đắn là chôn cất Chúa Giêsu một cách trang trọng - đặc biệt trong khi tất cả các môn đệ của Chúa Giêsu đều bỏ rơi Người! Bên cạnh đó, họ sẽ không tạo hoẹt ra một thành viên cụ thể của một nhóm cụ thể, người mà người ta có thể tự kiểm tra và hỏi về điều này. Vì thế Giuse chắc chắn là một nhân vật lịch sử."

Trước khi tôi có thể hỏi câu tiếp theo, Craig tiếp tục, "Tôi xin nói thêm rằng nếu việc chôn cất của Giuse này là một truyền thuyết khai triển sau này, bạn sẽ mong đợi tìm thấy các truyền thống chôn cất cạnh tranh khác về điều đã xảy ra với thi thể của Chúa Giêsu. Tuy nhiên, bạn không tìm thấy những thứ này đâu cả. Kết quả là, đa số các học giả Tân Ước ngày nay đồng ý rằng lời tường thuật về việc chôn cất Chúa Giêsu trong căn bản là điều đáng tin cậy. John A. T. Robinson, Học giả quá cố về Tân Ước của Đại học Cambridge, cho biết việc chôn cất Chúa Giêsu cách xứng đáng là một trong những sự thật sớm nhất và được chứng thực tốt nhất mà chúng ta có về Chúa Giêsu lịch sử."

Những lời giải thích của Craig làm tôi hài lòng rằng xác của Chúa Giêsu thực sự được đặt trong ngôi mộ của Giuse. Nhưng tín điều vẫn để lại một sự mơ hồ: có lẽ, ngay cả sau khi Phục sinh, thi thể của Người vẫn ở trong mồ.

Tôi chỉ ra, "Dù tín điều nói rằng Chúa Giêsu chịu đóng đinh, chôn cất, và sau đó sống lại, nhưng nó không nói một cách chuyên biệt là ngôi mộ trống rỗng. Há điều này không chừa chỗ cho khả thể sự Phục sinh chỉ có tính thiêng liêng trong bản chất còn cơ thể của Chúa Giêsu vẫn nằm trong mồ hay sao?"

Craig phản bác, "Tín điều chắc chắn ngụ ý ngôi mộ trống rỗng. Ông thấy đấy, người Do Thái có một ý niệm thể lý về phục sinh. Đối với họ, đối tượng chính của sự sống lại là xương của người chết, chứ thậm chí không phải là thịt, vốn bị coi là dễ bị tiêu hủy. Sau khi xác thịt thối rữa, người Do Thái sẽ thu thập xương của người quá cố của họ và đặt chúng vào các hộp được bảo quản cho đến khi phục sinh vào ngày tận thế, khi Thiên Chúa sẽ khiến những người chết công chính của Israel sống lại và họ sẽ đến với nhau trong vương quốc cuối cùng của Thiên Chúa. Dưới ánh sáng điều này, đơn giản chỉ là một mâu thuẫn về từ ngữ khi một người Do Thái thời xưa nói rằng ai đó đã sống lại từ cõi chết nhưng cơ thể họ vẫn còn nằm lại trong mồ. Vì vậy, khi tin điều Kitô giáo tiên khởi nói rằng Chúa Giêsu đã được chôn cất và sau đó sống lại vào ngày thứ ba, nó có ngụ ý nhưng khá rõ ràng nói rằng: ngôi mộ trống rỗng đã được để lại ở phía sau."

Ngôi mộ an toàn ra sao?

Sau khi nghe bằng chứng đầy thuyết phục rằng Chúa Giêsu đã được chôn trong mộ, điều quan trọng là phải biết ngôi mộ của Người an toàn như thế nào khỏi các ảnh hưởng bên ngoài. An ninh càng chặt chẽ thì càng ít khả năng xảy ra việc thi thể có thể đã bị làm ra giả mạo. Tôi hỏi, "Ngôi mộ của Chúa Giêsu được bảo vệ ra sao?".

Craig từ từ mô tả loại ngôi mộ trông ra sao, dựa tốt nhất vào các nhà khảo cổ từng xác định nhờ các cuộc khai quật tại các địa điểm thuộc thế kỷ thứ nhất.

Dùng tay để minh họa những gì muốn nói, ông cho hay "Có một đường rãnh nghiêng dẫn xuống một lối vào thấp, và một hòn đá lớn hình chiếc đĩa được lăn xuống đường rãnh này và nằm vào vị trí đối diện cửa. Một hòn đá nhỏ hơn sau đó đã được sử dụng để bảo vệ khối đá. Mặc dù dễ dàng lăn khối đá đĩa lớn này vào đường rãnh, nhưng cần vài người mới lăn hòn đá trở lại để mở cửa ngôi mộ. Theo nghĩa này, nó khá chắc chắn."

Tuy nhiên, có phải ngôi mộ của Chúa Giêsu cũng được bảo vệ? Tôi biết rằng một số người hoài nghi đã cố gắng gây nghi ngờ niềm tin phổ biến cho rằng ngôi mộ Chúa Giêsu đã được theo dõi cẩn thận suốt ngày đêm bởi những người lính La Mã có kỷ luật cao, những người phải đối đầu với án tử hình nếu họ thất bại trong bổn phận của họ. Tôi hỏi, "Ông có tin rằng có các lính canh La Mã không?".

Ông trả lời, "Chỉ có Mátthêu tường trình rằng các lính canh đã được đặt xung quanh ngôi mộ. Nhưng dù sao, tôi không nghĩ câu truyện lính canh là một khía cạnh quan trọng của bằng chứng về Sự Phục Sinh. Vì, nó bị tranh cãi nhiều bởi nền học thuật đương thời. Tôi thấy khôn ngoan hơn là dựa lập luận của tôi trên bằng chứng được chấp nhận rộng rãi bởi đa số các học giả, vì vậy, tốt hơn xin gác câu chuyện lính canh sang một bên."

Tôi ngạc nhiên trước cách tiếp cận của ông, nên hỏi, "Há điều đó không làm suy yếu lý lẽ của ông hay sao?”

Craig lắc đầu trả lời, "Thành thật mà nói, câu chuyện lính canh có thể quan trọng trong thế kỷ thứ mười tám, khi các nhà phê bình đã gợi ý rằng các môn đệ đã đánh cắp xác của Chúa Giêsu, nhưng ngày nay không ai tán thành lý thuyết đó.

Ông nói tiếp, “Khi ông đọc Tân Ước, không có nghi ngờ gì là các môn đệ chân thành tin vào sự thật của Sự phục sinh, mà họ sẵn sàng công bố dù phải chết. Ý tưởng cho rằng ngôi mộ trống là kết quả của một trò lừa bịp, âm mưu hoặc trộm cắp ngày nay đơn giản bị loại bỏ. Vì vậy, câu chuyện lính canh đã trở thành phụ thuộc."



Có lính canh nào hiện diện không?

Mặc dù vậy, tôi vẫn quan tâm đến việc liệu có bất cứ bằng chứng nào nâng đỡ lời qủa quyết của Mátthêu về những người lính canh. Mặc dù tôi hiểu các lý do của Craig muốn đặt vấn đề sang một bên, tôi vẫn khăng khăng hỏi liệu có bất cứ bằng chứng tốt nào cho thấy câu chuyện lính canh đúng với lịch sử.

Ông nói. "Đúng, có. Ông hãy nghĩ tới các tuyên bố và phản tuyên bố về sự Phục sinh qua lại giữa người Do Thái và Kitô hữu trong thế kỷ thứ nhất. Công bố đầu tiên của Kitô giáo là, 'Chúa Giêsu đã sống lại.' Các người Do Thái đáp: "Các môn đệ đã lấy trộm xác ông ta." Nghe thấy thế, Kitô hữu nói, 'À, nhưng những người lính bảo vệ ngôi mộ sẽ ngăn chặn một hành vi trộm cắp như vậy.' Người Do Thái trả lời, 'Ồ, nhưng lính canh tại ngôi mộ ngủ thiếp đi.' Với điều đó, các Kitô hữu đã trả lời, 'Không, người Do Thái hối lộ lính canh để họ nói rằng họ đã ngủ quên.'

"Bây giờ, nếu không có bất cứ lính canh nào, cuộc trao đổi sẽ diễn ra như thế này: Để đáp lại lời tuyên bố Chúa Giêsu đã sống lại, người Do Thái sẽ nói, 'Không, các môn đệ đã đánh cắp xác của ông ấy.' Kitô hữu sẽ trả lời, 'Nhưng các lính canh sẽ ngăn chặn hành vi trộm cắp ấy.' Sau đó Phản ứng của người Do Thái sẽ là, 'Lính canh nào? Bạn điên rồi! Không có lính canh!' Tuy nhiên, lịch sử cho chúng ta biết đó không phải là những gì Người Do Thái nói.

“Điều này cho thấy các lính canh thực sự có tính lịch sử và người Do Thái biết điều đó, đó là lý do tại sao họ phải bịa ra câu chuyện ngớ ngẩn về Lính canh đã ngủ trong khi các môn đệ đánh cướp xác.”

Một lần nữa, vấn đề dai dẳng thôi thúc tôi nhảy xổ vào. "Có vẻ như có một vấn đề khác ở đây," tôi nói thế, tạm dừng lại để cố gắng trình bày phản bác của tôi ngắn gọn nhất có thể.

"Trước nhất, tại sao các nhà chức trách Do Thái đặt lính canh tại ngôi mộ chứ? Nếu họ dự ứng một sự phục sinh hoặc các môn đệ giả mạo một cuộc phục sinh, điều này có nghĩa là họ đã có một sự hiểu biết tốt hơn về lời tiên báo của Chúa Giêsu về việc sống lại của Người hơn các môn đệ! Dù sao, các môn đệ đã rất ngạc nhiên bởi toàn bộ sự việc.”

Craig thừa nhận, “Ông đã đụng tới một điều gì đó ở đây. Tuy nhiên, có lẽ họ đặt những người lính canh ở đó để ngăn chặn bất cứ loại trộm cắp lăng mộ nào hoặc các xáo trộn khác xảy ra trong Lễ Vượt Qua. Chúng ta không biết. Đó là một lập luận tốt; tôi chấp nhận toàn bộ sức mạnh của nó. Nhưng tôi không nghĩ nó không thể vượt qua được."

Đúng, nhưng nó đặt ra một số câu hỏi liên quan đến câu chuyện lính canh.

Một phản bác khác xuất hiện trong tâm trí. Tôi nói, "Mátthêu nói lính canh La Mã đã báo cáo với các thẩm quyền Do Thái. Nhưng há điều này không thể xảy ra hay sao, vì họ phải chịu trách nhiệm trước Philatô mà?"

Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt Craig. Ông nói, "Nếu ông xem kỹ, Mátthêu không nói lính canh là người La Mã. Khi người Do Thái đến gặp Philatô và xin lính canh, Philatô nói: 'Ông có lính canh.' Bây giờ, ý ông ta là, 'Được rồi, đây là một đội Lính La Mã'? Hay ý ông ta là, 'Ông đã có lính gác đền thờ của riêng ông; hãy sử dụng chúng đi'?

Các học giả vốn tranh luận liệu đó có phải là một Vệ binh Do Thái hay không. Vì lý do ông đã đề cập, thoạt đầu tôi có khuynh hướng nghĩ rằng lính canh là người Do Thái. Tuy nhiên tôi đã suy nghĩ lại, bởi vì chữ mà Mátthêu dùng để chỉ lính canh thường được sử dụng đối với những người lính La Mã hơn là chỉ các viên chức đền thờ.

“Và ông nên nhớ, Gioan nói với chúng ta rằng một viên bách quản La Mã đã lãnh đạo Lính La Mã bắt Chúa Giêsu dưới sự chỉ đạo của giới lãnh đạo Do Thái. Vì vậy, có tiền lệ để lính canh La Mã báo cáo với các nhà lãnh đạo tôn giáo Do Thái. Xem ra cũng hợp lý khi lính La Mã tham gia vào việc canh giữ ngôi mộ.”

Cân nhắc các bằng chứng, tôi cảm thấy xác tín rằng các lính canh đã hiện diện, nhưng tôi quyết định bỏ loại câu hỏi này, vì dù sao, Craig cũng đâu có dựa vào câu chuyện lính canh. Trong khi đó, tôi lo lắng đối đầu với Craig bằng những gì dường như là lập luận thuyết phục nhất chống lại ý tưởng vốn cho rằng ngôi mộ của Chúa Giêsu bị bỏ trống vào buổi sáng Phục Sinh.

Phải nói gì về các mâu thuẫn?

Trong nhiều năm qua, những người chỉ trích Kitô giáo thường tấn công câu chuyện ngôi mộ trống bằng cách chỉ ra những dị biệt rõ ràng giữa các trình thuật Tin Mừng. Thí dụ, nhà hoài nghi Charles Templeton nói gần đây rằng, "Bốn mô tả về các sự kiện... khác nhau rõ rệt ở rất nhiều điểm đến nỗi, với tất cả thiện chí trên thế giới, ta cũng không thể hòa giải chúng được." (3)

Xét bề ngoài, sự phản bác này dường như đánh trúng vào tâm điểm của độ tin cậy trong các trình thuật về ngôi mộ trống. Hãy xem bản tóm tắt sau đây của Tiến sĩ Michael Martin ở Boston University, mà tôi đã đọc cho Craig nghe vào buổi sáng hôm đó:

“Trong Mátthêu, khi Maria Mađalêna và Maria khác đến ngôi mộ vào khoảng bình minh, có một tảng đá ở phía trước của nó, có một trận động đất dữ dội, và một thiên thần hiện xuống và đẩy lùi phiến đá. Trong Máccô, những người phụ nữ đến ngôi mộ lúc mặt trời mọc và đá đã được lăn trở lại. Trong Luca, khi những người phụ nữ đến vào lúc rạng đông họ thấy hòn đá đã được lăn trở lại. Trong Mátthêu, một thiên thần đang ngồi trên tảng đá bên ngoài ngôi mộ và trong Máccô, một thanh niên ở trong mộ. Trong Luca, hai người đàn ông đang ở bên trong. Trong Mátthêu, những người phụ nữ có mặt tại ngôi mộ là Maria Mađalêna và Maria khác. Trong Máccô, những người phụ nữ có mặt tại ngôi mộ là hai Maria và Salômê. Trong Luca, Maria Mađalêna và Maria mẹ của Giacôbê, Gioanna và những người phụ nữ khác có mặt tại ngôi mộ.

Trong Mátthêu, hai Maria chạy ra khỏi mộ trong sự sợ hãi tột độ và mừng rỡ, chạy đi báo tin cho các môn đệ, và gặp Chúa Giêsu trên đường đi. Trong Máccô, họ sợ hãi chạy ra khỏi ngôi mộ và không nói gì với bất cứ ai. Trong Luca, những người phụ nữ thuật lại câu chuyện cho các môn đệ, những người không tin họ và không có gợi ý nào là họ gặp Chúa Giêsu” (4).

Tôi nói với Craig, “Và Martin chỉ ra rằng Gioan xung đột với phần lớn ba sách Tin Mừng kia. Ông kết luận, ‘Tóm lại, các trình thuật về những gì đã xảy ra tại ngôi mộ là không nhất quán hoặc chỉ được làm cho nhất quán với sự trợ giúp của các diễn giải không hợp lý.'" (5)

Tôi ngừng đọc và nhìn lên từ các ghi chú của mình. Tôi dán mắt vào mắt Craig, tôi hỏi thẳng thừng ông ấy, "Dưới ánh sáng của tất cả những điều này, làm thế nào trên cõi đời này ông có thể coi câu chuyện về ngôi mộ trống là đáng tin cậy cho được?"

Ngay lập tức tôi nhận thấy một điều gì đó về tác phong của Craig. Trong cuộc trò chuyện thông thường hoặc khi thảo luận về những phản bác nhạt nhẽo về ngôi mộ trống, ông rất êm dịu. Nhưng câu hỏi càng khó và thử thách càng gay go, ông càng hoạt bát và tập trung hơn. Và tại thời điểm này, ngôn ngữ thân xác của ông nói với tôi rằng ông không sẵn sàng để nhào xuống vùng nước có vẻ nguy hiểm này.

Hắng giọng, Craig bắt đầu nói, "Với tất cả sự tôn trọng, Michael Martin là một triết gia, không phải sử gia, và tôi không nghĩ rằng ông ta hiểu nghề của nhà sử học. Đối với một nhà triết học, nếu một điều gì đó không nhất quán, luật mâu thuẫn nói, 'Điều này không thể đúng được, ném nó đi!' Tuy nhiên, nhà sử học xem xét những trình thuật này và nói, 'Tôi thấy một số bất nhất, nhưng tôi nhận thấy một điều gì đó về chúng: chúng thẩy đều ở trong các chi tiết phụ.'

“Cốt lõi của câu chuyện vẫn y nguyên: Giuse Arimathêa lấy xác của Chúa Giêsu, đặt nó trong một ngôi mộ, ngôi mộ được viếng thăm bởi một nhóm nhỏ phụ nữ theo Chúa Giêsu vào sáng sớm Chúa nhật sau khi Người bị đóng đinh, và họ thấy ngôi mộ trống rỗng. Họ thị kiến thấy các thiên thần nói rằng Chúa Giêsu đã sống lại.

“Không như nhà triết học, nhà sử học cẩn trọng không vứt bỏ em bé với nước tắm. Ông nói, 'Điều này gợi ý rằng có một cốt lõi lịch sử cho câu chuyện này, một cốt lõi đáng tin cậy và có thể phụ thuộc vào, bất kể các chi tiết phụ có thể xung đột đến đâu’.

"Vì vậy, chúng tôi có thể rất tin tưởng vào cốt lõi chung đối với các trình thuật và điều đó sẽ được đa số các học giả Tân Ước ngày nay, ngay cả khi có một số dị biệt liên quan đến tên của những người phụ nữ, thời gian chính xác của buổi sáng, số lượng các thiên thần, v.v. Những loại dị biệt thứ cấp sẽ không làm phiền một nhà sử học."

Ngay cả nhà sử học thường hoài nghi Michael Grant, một thành viên của Trinity College, Cambridge, và giáo sư tại Edinburgh University, cũng thừa nhận trong cuốn sách Jesus: An Historian's Review of the Gospels, "Thật vậy, việc phát hiện ra ngôi mộ trống đã được mô tả khác nhau bởi các sách Tin Mừng khác nhau, nhưng nếu chúng ta áp dụng cùng một loại tiêu chuẩn mà chúng ta áp dụng cho bất cứ nguồn văn học cổ xưa nào khác, thì bằng chứng là chắc chắn và đủ hợp lý để đưa ra kết luận rằng ngôi mộ thực sự đã được tìm thấy trống rỗng." (6)

Còn 1 kỳ