Chuyện phiếm Canada: CỤ CHÁNH KỂ CHUYỆN

Tháng trước mới chớm thu, tháng này Canada đã vào thu, thật rồi. Lá phong sau nhà bắt đầu đổi màu, đang đi vào chu trình biến sắc. Ở VN ta thường nói thu vàng, còn ở đất nước thiên đàng này ta phải gọi là thu muôn sắc. Xứ này là xứ cây phong, đẹp nhất là loại cây phong có đường. Lá phong đang biến ra hồng, rồi đỏ tươi, đỏ thắm, mãi rồi nó mới biến ra màu vàng sậm, rồi mới chịu theo gió bay đi. Lá phong không biến màu đồng loạt mà đổi theo chiều nắng. Khóm nào nhận được nhiều ánh nắng thì biến màu trước, khóm nào nhận ánh nắng ít thì biến màu sau. Cho nên cả một vùng đồi phong sau nhà tôi đã biến thành một bức tranh huy hoàng. Đẹp lộng lẫy. Trên quốc kỳ Canada lá phong đỏ ở chính giữa là thế.

Nhìn đồi phong đổi màu là tôi biết một đại lễ đang tới. Các cụ có biết lễ gì không cơ? Thưa đó là lễ Tạ Ơn, Thanksgiving Day. Lễ Tạ Ơn của Canada đi trước lễ Tạ Ơn của Hoa Kỳ hơn một tháng. Cái gì của Canada cũng đi trước. Nói gì đâu xa, ngay lễ Quốc Khánh, Canada mừng lễ này ngày mồng 1 tháng Bảy, Hoa Kỳ mừng ngày mồng 4 tháng Bảy. Rõ ràng rồi nha.

Làng An Lạc chúng tôi mừng lễ này rất lớn. Phải mừng lớn để tỏ lòng biết ơn đất nước gấm hoa này đã cưu mang chúng tôi. Cụ Chánh tiên chỉ làng thường được giáo xứ Cha Paolo mời lên phát biểu trong buổi lễ ở nhà thờ. Bao giờ cụ cũng nhắc lại điệp khúc quen thuộc: Ngày xưa người Da Trắng từ Âu Châu sang đây đói lả đã được người Da Đỏ tiếp cứu thế nào thì gia đình chúng tôi cũng đã được giáo xứ này tiếp cứu y như vậy. Chúng tôi là dân chạy trốn giặc CS, đang chìm trong bùn lầy của trại tỵ nạn, đã được Cha Paolo và cộng đoàn giáo xứ kéo lên và rước sang miền đất thiên đàng này, đã cho ở, cho ăn, cho mặc, cho việc làm, cho hưởng đủ thứ tự do. Xin tạ ơn Chúa, xin tạ ơn Canada, xin tạ ơn các đại ân nhân.

Và bao giờ cụ cũng lau nước mắt. Năm nay cũng y như vậy. Anh John nói nhỏ cho biết: mấy ông mấy bà trong hội đồng giáo xứ rất cảm động về những lời chân tình này của Cụ Chánh. Họ nói chưa hề thấy ai có lòng biết ơn và nhớ ơn chân thành như vậy.

Theo thông lệ, Cụ Chánh nhờ Chị Ba Biên Hòa và mấy bà trong làng làm một đồng bánh Pumpkin Pie thật bự. Lễ này người Canada thường ăn bí đỏ và bắp ngô nên đồng bánh của làng tôi biếu giáo xứ cũng làm bằng bí đỏ và bột ngô. Nhìn đồng bánh lớn có hương thơm đặc biệt, ai cũng hít hà muốn ăn ngay. Cha Paolo làm lễ xong đã bắt tay từng giáo dân khi họ ra về. Riêng dân làng An Lạc chúng tôi thì Ngài không chỉ bắt tay suông mà còn ôm hôn nồng nàn, cùng với lời chúc ‘ Peace be with you’.

Sau lễ, dân làng kéo về nhà Cụ Chánh ăn tiệc ‘Tạ Ơn’. Chúng tôi ăn món chính mà ngày xưa dân Da Đỏ đã đãi nhóm người Da Trắng tiền phong: món gà tây. Món này đã được Chị Ba nấu theo bếp VN, nghĩa là có nêm với hành, gừng và nước mắm. Dân làng vừa ngồi vào bàn thì có tiếng chuông cửa. A, Cha Paolo đến bất ngờ. Cha chào và bắt tay mọi người rồi nói rằng Cha không dám báo trước vì sợ cả làng mất công tiếp rước. Ngài đã ngồi ngay vào bàn, bên phải là cụ Chánh, bên trái là Cụ bà B.95. Ngài cầm đũa rất giỏi. Ngài ăn rất thật tình. Xong bữa rồi ngài mới phát biểu: Thịt gà tây Canada nêm với nước mắm VN, sao mà nó hợp vị của nhau và ngon thế ! Các cụ đã thấy ông Cha Paolo này đã bị làng tôi Việt-Nam-hóa cái lưỡi chưa!

Cha Paolo vừa nói xong, và cả làng vỗ tay khen câu nói chí l‎ý‎ xong thì anh John lên tiếng:

- Khẩu vị của Cha tuyệt vời ! Nhưng xin đố Cha câu này là

miếng thịt gà Cha vừa ăn là miếng thịt ở chỗ nào của con gà ? Cổ gà, cánh gà, ức gà ? Cha Paolo suy nghĩ một chút như cố nhớ lại những miếng thịt vừa ăn, rồi Ngài trả lời:

- Đó là miếng thịt ức con gà !

Làng nghe xong đều phá ra cười. Người cười to nhất là anh John. Anh nói với Cha Paolo:

- Cha ơi, ngày xưa khi chưa lấy vợ thì cái lưỡi của con cũng giống cái lưỡi của Cha, nghĩa là lưỡi người Da Trắng. Người Da Trắng bao giờ cũng cho miếng thịt ức gà là ngon nhất vì nó nạc nhất, trắng nhất. Cái lưỡi của người VN thì khác. Theo người VN thì miếng thịt ngon nhất trong con gà là thịt đùi gà, vì con gà suốt ngày chạy nhảy nên cái đùi của nó mạnh nhất. Chứ cái ức con gà có vận động gì đâu !

Nghe xong, Cha Paolo gật gù đồng ‎ý: Hóa ra bữa nay tôi đã ăn thịt đùi gà mà không biết! Xin tạ ơn về sự khai ngộ này. Và cứ thế tiếng cười đã tràn đầy bữa ăn.

Sau phần tráng miệng thì Cha Paolo xin cáo từ. Ngài ra về rồi mà dân làng vẫn còn nói các chuyện về cha. Ôi, ông cha xứ đạo đức, thánh thiện, bình dân, đáng yêu làm sao !

Rồi anh H.O. xin góp một chuyện cũng về thịt gà. Rằng mùa hè vừa qua anh đã đi du lịch miền Nam Mỹ bằng tàu thủy. Chuyến hải hành này có rất nhiều người VN. Các bữa ăn thì du khách được phục vụ rất chu đáo, nghĩa là đầu bếp đứng múc thức ăn trực tiếp cho khách hàng. Anh thường ngồi cùng bàn với mấy ông VN để tán gẫu cho sướng. Bữa đó có một ông cùng bàn phàn nàn: Bữa nay họ phục vụ món gà, ngon quá, nhưng cái anh đầu bếp nó kỳ thị tôi. Tôi xin đùi gà mà nó toàn xúc cho tôi các miếng cổ gà !

Rất ngạc nhiên khi nghe ông ta nói bị kỳ thị, tôi bèn hỏi: Ông nói tiếng Anh làm sao ? Ông ta đáp: Tôi chỉ vào nồi gà và nói ‘ gi mi néc’. Nghe xong thì tôi định phá ra cười nhưng may còn kìm hãm kịp. Tôi nói:

- Theo như ông nói thì anh đầu bếp hiểu câu tiếng Anh là ‘ give me neck’, cho nên nó mới xúc món cổ gà. Nếu anh nói ‘ gi mi lec’ ( Give me leg) thì nhất định nó sẽ xúc thịt đùi cho anh !

Ông du khách VN hiểu lỗi nói quê của mình, hơi đỏ mặt một chút, rồi không nói chuyện thịt gà nữa. Thì ra cái ông này là dân Bắc Kỳ ít học, chắc loại cán bộ con cha cháu ông gì đây, ông lẫn âm L với âm N, leg nói ra neck ! Các cụ biết không, bây giờ ở Canada và Mỹ, dân VC nhiều lắm, họ đang vơ vét tiền bạc ở quê nhà rồi chạy của ra ngoại quốc. Của đây là những tiền tham nhũng và tiền ăn cắp. Chữ nghĩa họ không có bao nhiêu nhưng đô la thì họ nhiều vô kể.

Rồi từ chuyện thịt gà, ông kể sang chuyện dốt nát. Rằng ngày xưa trong tù cải tạo, tôi đã thấy bọn VC dốt nát ngay ngày đầu. Trong buổi học tập đầu tiên, anh cán bộ cao giọng ca ngợi Bác với Đảng, và thế giới CS xong liền kể thêm:

- Các anh đừng tưởng đế quốc Mỹ của các anh ghê gớm.

Tôi nói cho các anh biết, Liên Xô sau khi đã lên mặt trăng, nay lại vừa lên tới mặt trời.

Nghe đến đây thì đám tù cải tạo bịt miệng cười. Anh cán bộ thuyết trình quắc mắt hỏi:

- Tại sao các anh cười?

Một tù nhân ngồi hàng đầu trả lời:

- Măt trời nóng như thế làm sao mà tới được !

Ông cán bộ đáp ngay:

- Các anh thật u mê ! Măt trời chỉ nóng ban ngày, ban đêm thì mát chứ. Phi thuyền của Liên Xô đã đáp xuống ban đêm. Hiểu chửa ?

Chuyện đùi gà và chuyện mấy quan VC ngu dốt đã đưa các cụ đi xa qúa rồi. Xin được trở lại chuyện thời sự Canada.

Xin kể chuyển cuộc bầu cử liên bang vừa diễn ra ngày 19 Tháng Mười. Kết quả rất bất ngờ: Đảng Tự Do đã đại thắng và chiếm quá bán quốc hội. Quốc hội có 338 ghế thì ĐảngTự Do được 184 ghế, đè bẹp luôn đảng Bảo Thủ đương quyền được 102, và đảng Tân Dân Chủ được 41. Cái đau cho đảng Bảo Thủ là ngay cả 13 bộ trưởng đương nhiệm cũng bị thất cử, và đảng Tân Dân Chủ ban đầu thì có vẻ chiến thắng, nay tụt xuống hạng ba. Đảng trưởng Tự Do là ông Justin Trudeau mới 44 tuổi xanh lên làm thủ tướng kể từ ngày 4 tháng Mười Một này. Các cụ nghe tên Trudeau thì có nhớ gì không cơ ? Xưa nay ở Canada nghe tới tên Trudeau là người ta nhớ ngay tới ông cựu thủ tướng Pierre Trudeau, một nhân vật thông thái lỗi lạc, đã làm thủ tướng Canada 16 năm dài ( 1968-1979, 1980-1984 ). Lúc ông mới tham gia chính trị, dân Canada rất mê ông nên thời đó có chữ ‘Trudeaumania’ rât phổ biến. Trudeaumania nghĩa là phong trào mê Trudeau. Ông là bố đẻ ra ông tân thủ tướng Justin Trudeau bây giờ. Ông bố lên làm thủ tướng lúc 49 tuổi còn ông con năm nay mới 44 tuổi. Bên Hoa Kỳ có 2 cụ Bush làm vua, bên Canada này bây giờ cũng có 2 cụ Trudeau làm vua. Tôi dùng chữ ‘vua’ vì ở Canada thủ tướng có quyền lớn nhất. Khẩu hiệu của tân thủ tướng Justin Trudeau là ‘Real Change’, thay đổi thực sự. Dân chúng đang chờ mong những sự thay đổi sớm xảy ra. Hiện nay chính phủ mới phải đối phó với những thử thách trước mặt như thực hiện Hiệp Ước Thương Mại Xuyên Thái Bình Dương TPP, việc giao tiếp và buôn bán với Hoa Kỳ, vấn đề môi trường chung cả thế giới… Vì Việt Nam cũng là thành viên trong hiệp ước TPP này, nên Canada cũng sẽ là đối tác buôn bán với VN. Những gì sẽ xảy ra đây ?

Theo lịch sử, từ ngày lập quốc đến nay, Canada đã có 42 đời thủ tướng. Thủ tướng trẻ nhất là ông Joe Clark thuộc đảng Bảo Thủ, khi làm thủ tướng ông Clark mới 39 tuổi. Vị thủ tướng trẻ thứ hai là Justin trudeau hiện nay, mới 44 tuổi, thuộc đảng Tự Do.

Một điều đặc biệt về hai cha con ông Trudeau là cả 2 đều sinh tại Montreal, thuộc tỉnh bang Quebec nói tiếng Pháp, và cả hai đều coi tiếng Pháp và tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ.

Nghe tôi nói về Pierre Trudeau, thì ông ODP xin góp thêm ‎ ‎ý:

Ông Trudeau bố là người tài giỏi và thông minh nhiều mặt, nhưng về mặt lấy vợ thì nhiều người cho là ông không thông minh. Ông lấy vợ lúc đã 52 tuổi, và vợ ông, Margaret Joan Sinclair, mới 22 tuổi. cách nhau những 30 năm, một khoảng cách quá lớn. Lúc đó ông đã là thủ tướng, còn cô Margaret mới chỉ là cô sinh viên đang lớn. Sách ghi rằng chính ông đã quyến rũ cô chứ không phải cô mê chức thủ tướng mà lấy ông. Hai người sống với nhau được 13 năm, đẻ được 3 ngươi con, rồi bà Margaret chia tay. Sau đó bà lấy Fried Kemper làm nghề địa ốc, và rồi cũng chia tay…Câu hỏi được đặt ra ở đây là vợ chồng cách tuổi nhau những 30 năm thì cuộc hôn nhân có hạnh phúc thật không ?

Nghe tôi hỏi như vậy thì ông ODP gạt đi. Ông cười hà hà rồi bảo: Xưa nay người ta vẫn bảo tình yêu không có tuổi mà. Thi sĩ Vũ Hoàng Chương cũng đã viết một câu thơ để đời: Yêu nhau ai tính tuổi bao giờ !

Về sự thông minh thì ít ai sánh được với cựu thủ tướng Pierre Trudeau. Ông từng tốt nghiệp các trường đại học danh tiếng ở Anh, ở Pháp ở Mỹ, sau đó ông là giáo sư dạy luật ở trường Đại hoc McGill danh tiếng của Canada trước khi tham chính. Giỏi như vậy mà chẳng lẽ ông thiếu thông minh về hôn nhân sao ? Hay đây là vấn đề duyên số, thưa các cụ ?

Chuyện Cụ Trudeau còn dài lắm, xin để một ngày đẹp trời khác chúng ta sẽ bàn thêm. Bây giờ tôi xin kể một chuyện duyên số khác, không phải về hôn nhân mà về thời sự, cái số này thật là tốt. Đó là việc tới bến tự do của Anh Chị Hà Văn Hòa từ Thái Lan.

Cách dây 25 năm, anh Hòa tìm cách trốn khỏi thiên đàng CS, sau 3 lần thất bại về đường biển, anh đã trốn sang Thái Lan bằng đường bộ, đi qua Cambodia. Vì anh vào trại tỵ nạn trễ, quá hạn của Cao Ủy LHQ, nên anh bị trục xuất về VN. Anh không chịu về. Anh đã chạy trốn 25 năm. Và rồi số đỏ đã đến với anh khi anh gặp được LS Trịnh Hội và cơ quan VOICE. Ngày 11 tháng Mười vừa qua, tức là trước ngày bầu cử của Canada một tuần, gia đình bé nhỏ của Anh Hòa đã tới đất hứa Toronto của Canada. Xin bái phục lòng bác ái yêu thương đồng bào bền bỉ của LS Hội và các bằng hữu. Việc bác ái làm trong một ngày, một tuần thì dễ, còn đây là việc dã làm trong bao nhiêu năm, đâu có dễ chút nào !

Cụ Chánh nghe xong thì gật gù, khen là rất đúng. Cả làng ai cũng gật gù theo Cụ Chánh. Dân làng càng ngày càng qu‎ý trọng cụ Chánh tiên chỉ. L‎ý do thì dễ hiểu thôi, Đời cụ đã trải dài hơn 90 năm đầy sóng gió ba đào, nay cụ nhìn lại và rút ra bao nhiêu bài học qu‎‎ý giá mà Cụ đang trao lại cho chúng tôi.Tôi nhớ có lần cụ tâm sự với cả làng: ‘Còn trẻ thì mang sức khỏe đi tìm vàng, nay về già thì đem vàng đi tìm sức khỏe…’ Hay và đúng quá chứ. Tháng trước thì cụ nhắc cả làng là muốn được hạnh phúc trong gia đình thì hãy biến mỗi bữa ăn thành buổi họp mặt vui vẻ đầy yêu thương và tiếng cười. Đừng bao giờ biến bữa ăn thành thời gian để phán xét, cãi nhau, mắng con cái… Bữa nay thì cu chánh nói chuyện khác: khi ta nóng giận thì ta không nên có hành động gì cả, vì khi nóng giận thì ta không còn là ta nữa. Rồi cụ đem một câu chuyện Nhật Bản ra kể. Rằng có một kiếm sĩ kia muốn trở thành một Samurai, một tầng lớp dũng sĩ quân tử, nên anh đã tìm thày học đạo. Bữa đó vừa đi học về, anh muốn dành một sự bất ngờ cho cô vợ trẻ nên anh rón rén vào nhà. Khi anh tới phòng ngủ, nhìn qua khe cửa, anh thấy vợ anh đang ôm một samurai. Anh bị sét đánh ! Anh rút kiếm ra và định xông vào phòng giết cả hai. Nhưng anh chợt nhớ lời sư phụ mới dạy là khi nóng giận thì đừng hành động gì cả. Anh nén cơn giận xuống. Anh ngồi phịch xuống ghế. Việc này gây ra tiếng động khiến cô vợ giật mình thức dậy, và chạy ra. Anh quát lớn tiếng:

- Tên nào đang nằm trên giường ?

Cô vợ bèn trả lời ngay: Thưa đó là mẹ của anh. Hồi chiều mẹ anh ghé chơi bất chợt, rồi mẹ anh bị trúng gió, em đã cho uống thuốc và đưa mẹ anh lên giường. Em xin mẹ mặc bộ áo samurai của anh để dọa mấy tên côn đồ quanh vùng. Chúng có thể xông vào nhà làm hỗn khi anh vắng mặt.

Ông kiếm sĩ nghe xong đã qùy xuống nói với vợ: Xém nữa thì anh đã phạm hai tội sát nhân!

Các cụ có thích chuyện này của Cụ Chánh tiên chỉ làng An Lạc chúng tôi không cơ ?

TRÀ LŨ

LTS: Tác giả Trà Lũ đã hoàn thành bộ chuyện ‘ Chuyện Cười Trà Lũ Toàn Tập’ gồm 4 cuốn 300, 400, 500, 600 chuyện cười, tổng cộng hơn 1.800 chuyện khác nhau. Đây là món quà trang nhã và ‎‎ý nghĩa nhất để tặng cho chính mình và bằng hữu, giá 85 Mỹ kim hay $85 Gia kim. Một tiếng cười bằng 10 thang thuốc bổ, Laughter is the best medicine. Xin liên lạc trực tiếp với tác giả: petertralu@gmail.com