Đời đời nước Việt nhớ ơn
Cụ Ngô Tổng thống hết lòng vì dân,
Tuy đang tu tỉnh an thân,
Vì dân vì nước, phải quay trở về,
Đứng ra gánh vác sơn hà,
Để rồi phải chịu muôn vàn khổ đau.
Quốc gia chia rẽ diệt nhau,
Nước nhà rối rắm, dân tình hoang mang.
Nhưng nhờ tài đức, tâm an
Dẹp yên hỗn loạn, chuyển xoay tình hình,
Mang lại bầu khí an bình,
An dân trị nước, chín năm cầm quyền.
Nhưng nào có mãi được yên,
Bị bao áp lực, tấn công tư bề,
Tình hình thất vọng ê chề,
Nhưng người công chính chẳng hề lung lay.
Dù cho gian khó bủa vây,
Vẫn luôn khí phách, chí cao ngất trời,
Dù cho Mỹ quốc bỏ rơi,
m mưu lật đổ vẫn không sờn lòng,
Vẫn luôn tiết tháo, một lòng,
Sẵn sàng chấp nhận, coi thường hy sinh.
Dù cho tướng tá linh tinh,
Chạy theo tiền bạc, háo danh, phản thày.
Nhưng ngài đạo đức lắm thay,
Không hề diệt họ, tránh gây tương tàn.
Bản thân sống chết, chẳng màng,
Chối từ trốn chạy, hiên ngang nộp mình,
Vì không muôn quân đội mình,
Vì mình mà phải tương tàn giết nhau.
Thế nên tướng tá hè nhau
Thi hành kế hoạch dã man, giết ngài.
Cho dù giết chết ngài rồi,
Nhưng khi chúng thấy, rụng rời hãi kinh!
Vì ngài khí phách siêu linh,
Nên dù đã chết, nhưng uy vẫn còn.
Cả đời đạo đức sắt son,
Xả thân vì nước, vì dân của mình,
Vậy mà phải chết nhục hình,
Khác nào một kẻ giết người ác ôn.
Miên man hồi tưởng nhớ ơn,
Một người yêu nước đến quên thân mình.
Khóc thương cho đất nước mình,
Mất đi một đấng anh hùng vô song.
Nước nhà lâm cảnh long đong,
Tìm đâu ra được minh quân như ngài?
Nghĩ mà chỉ biết thở dài,
Bao giờ mới thấy nước nhà bình yên?
Xin ngài, hồn phách linh thiêng,
Cầu cho nước Việt sớm mau đổi đời!

Hồn Việt