BẾN SẮN -- Sáng 24-12, chúng tôi đi trại phong Bến Sắn, với hy vọng đem đến cho những bệnh nhân ở đây một chút tình người ấm áp chuẩn bị đón Chúa Giêsu Hài Đồng. Ước mơ đem chúa Hài Đồng đến cho những người khốn cùng thúc đẩy chúng tôi đến thăm từng bệnh nhân phong ở các khoa: Phản ứng phong, Dưỡng lão, Lao, Tâm thần. Chính vì được tiếp xúc với bệnh nhân, nên chúng tôi nhận ra rằng không phải mình đã làm chứng Chúa Kitô cho những bệnh nhân ở đây, nhưng chính những bệnh nhân ở đây đã làm chứng Tin Mừng cho chúng tôi. Những tấm thân tàn xơ xác làm chứng Chúa Hài Đồng cho những con người lành lặn.

Giữa bàn ăn của các bệnh nhân khoa Dưỡng lão nam, ông Muôn vừa bị phong, vừa bị mù cất tiếng hát bài Kinh Hoà Bình cho bốn bố con nghe: “Lạy Chúa từ nhân, xin cho con biết mến yêu, và phụng sự Chúa trong mọi người. Lạy Chúa, xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chuá…” Ông xác nhận ông rất bình an, và xin dâng cho Chúa mọi đau đớn, mất mát thể xác. Và giờ đây, trong lúc thiên hạ vẫn tìm kiếm hư danh, giàu sang của cuộc đời, ông Muôn chỉ tìm kiếm Thánh Giá Chúa Kitô. Mỗi khi ông buồn, ông đau đớn, bị xúc phạm, đau khổ…ông lại cầu nguyện: “Lạy Thánh Giá Chúa Kitô….”

Tại khoa Phản ứng phong, một bệnh nhân lão làng ở khu này cho biết ông đã có mặt ở đây từ khi trại phong Bến Sắn mới được thành lập đến nay đã 46 năm. Ông nói: “Tui ăn cơm của ma sơ 46 năm rồi”. Ông là người Hoa. Căn bệnh phong quái ác đã cướp dần từng phần cơ thể của ông. Tháng trước, bác sĩ mới cưa chân trái của ông. Tuy vậy, gương mặt ông lúc nào cũng rạng ngời nụ cười lạc quan. Ông nói: “Sự sống của tui là do Chúa ban cho, nay Chúa muốn lấy lại phần nào, tui xin dâng cho Chúa phần ấy. Tôi tàn nhưng không phế”. Ông tự hào chỉ vào ngực trái của mình: “Tui mất tay, mất chân, nên không làm được gì, nhưng tui vẫn còn trái tim để yêu Chúa”.

Và rồi những ông Bền, ông Kép…má Mạnh và các bà trong khoa dưỡng lão nữ…với nụ cười rạng rỡ làm chứng cho một niềm tin, niềm hy vọng vào một Thiên Chuá giáng sinh làm con người để con người được làm Chúa. Những người bỏ cả cuộc đời để phục vụ các bệnh nhân ở đây, đã dạy cho chúng tôi biết thế nào là yêu thương.

Tại sao những con người đau khổ đó có thể làm chứng về một Thiên Chúa nhập thể làm con người, trong khi nhiều người đức cao vọng trọng không làm được. Thánh Luca kể lại sự kiện Thiên sứ loan tin cho các mục đồng như sau (Lc 2, 8-20):

8 "Trong vùng ấy, có những người chăn chiên sống ngoài đồng và thức đêm canh giữ đàn vật.9 Bỗng sứ thần Chúa đứng bên họ, và vinh quang của Chúa chiếu toả chung quanh, khiến họ kinh khiếp hãi hùng.10 Nhưng sứ thần bảo họ: “Anh em đừng sợ. Này tôi báo cho anh em một tin mừng trọng đại, cũng là tin mừng cho toàn dân:11 Hôm nay, một Đấng Cứu Độ đã sinh ra cho anh em trong thành vua Đa-vít, Người là Đấng Ki-tô Đức Chúa.12 Anh em cứ dấu này mà nhận ra Người: anh em sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ.”13 Bỗng có muôn vàn thiên binh hợp với sứ thần cất tiếng ngợi khen Thiên Chúa rằng: 14 “Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho loài người Chúa thương.”

15 Khi các thiên sứ từ biệt mấy người chăn chiên để về trời, những người này bảo nhau: “Nào chúng ta sang Bê-lem, để xem sự việc đã xảy ra, như Chúa đã tỏ cho ta biết.”16 Họ liền hối hả ra đi. Đến nơi, họ gặp bà Ma-ri-a, ông Giu-se, cùng với Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ.17 Thấy thế, họ liền kể lại điều đã được nói với họ về Hài Nhi này.18 Nghe các người chăn chiên thuật chuyện, ai cũng ngạc nhiên.19 Còn bà Ma-ri-a thì hằng ghi nhớ mọi kỷ niệm ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng.20 Rồi các người chăn chiên ra về, vừa đi vừa tôn vinh ca tụng Thiên Chúa, vì mọi điều họ đã được mắt thấy tai nghe, đúng như đã được nói với họ."


Thiên sứ đã không thể loan tin cho các thầy tư tế, những ông biệt phái…lúc đó về một hài nhi là Thiên Chúa mặc xác phàm, dù các ông ấy hiểu rõ, biết rõ sẽ có đấng Mesia đến. Thiên sứ không loan tin các ông ấy vẫn biết, nhưng vì các ông ấy không chấp nhận dọn chỗ đón Chúa hài đồng. Chuá Giêsu sinh ra trên đường về quê nội, nhưng không ai nơi quê nội chịu đón tiếp Chúa cả. Phòng trọ, khách sạn của họ đã quá chật với những vị khách trọ có tiền. Nhà của họ đã quá chật với những bàn tiệc réveillon (tiệc Noel), với những cây thông cao to, lộng lẫy lủng lẳng những món quà đắt tiền thì làm sao còn chỗ cho cặp vợ chồng nghèo kiết xác và một đứa bé oe oe làm phiền lỗ tai người khác.

Những ngươì chăn chiên không có nhà, không có phòng trọ, không có gì, nên họ có thể thoải mái chạy đến với Chúa. Họ không có gì để mất, không có gì vướng bận, nên có thể chạy theo Chúa bất cứ lúc nào, mà không phải lo lắng.

Nghĩ đến đây, tôi lại nhớ đến những bệnh nhân phong ở Bến Sắn. Đó là những con người không còn gì để mất. Đôi lúc gặp chuyện buồn phiền, mất mát, thua lỗ, tôi vẫn than phiền: “tôi đã không còn gì để mất”, nhưng thật sự tôi vẫn còn. Tôi vẫn còn sự sống với phẩm giá của một con người. Những bệnh nhân ở Bến Sắn thật sự không còn gì để mất kể cả sự sống của một con người bình thường. Trong số họ có người vừa bị phong cùi, vừa bị mù, vừa tâm thần, vừa ho lao…trên cơ thể của họ không còn gì lành lặn. Chính vì họ không còn gì để mất, không có gì vướng bận, nên họ có thể thoải mái chạy đến hang đá chào đón Chúa.

Lạy Chúa Giêsu Hài Đồng, xin cho chúng con biết chừa chỗ để đón Chúa trong nhà chúng con, trong tâm hồn chúng con. Chúa đã cho chúng con quá nhiều vậy mà chúng con không biết dùng những tiện nghi ấy để đón Chúa. Chúng con đã dùng những tiện nghi ấy để đuổi Chúa ra ngoài hang đá lạnh lẽo. Chúng con chất chứa quá nhiều mưu toan, tính toán, hận thù, đam mê…để rồi không còn mộ chỗ trống bé nhỏ nào cho Chúa. Lạy Chúa, xin cho chúng con biết noi gương những bệnh nhân ở Bến Sắn và xin Chúa chúc lành cho những chứng nhân đặc biệt đó, Amen.