MẸ VIỆT NAM MONG ƯỚC

Sao nhớ quá, người mẹ hiền Việt Nam
Dù đau thương, lam lũ mẹ không màng
Mẹ thương con, từ mãi tận thiên thu
Tình yêu mẹ, cao quí sao diễn tả

Nước nổi trôi, lòng mẹ buồn chi lạ
Thấy con buồn, mẹ yên ủi đôi câu
Lòng mẹ sầu, khi đất nước bể dâu
Mẹ cắn răng, ôm hận một mối sầu

Mậu Thân kia, chôn sống con oan nghiệt
Trán mẹ nhăn, đau tủi tháng ngày qua
Nhìn giang sơn, nước mắt mẹ chan hòa
Mất đất, biển, bởi cộng quân một lũ!

Đất cha ông! Mà sao cộng không giữ?
Để bây giờ, biển, đất mất còn đâu?
Sao ngu dại, bay dâng đất cho Tầu
Có những đạo, vì bay mà bức tử!!!

Nhìn đất mất, mà lòng mẹ tư lự
Mẹ mong con, tất cả đừng lặng im
Hãy đấu tranh, đừng sợ hãi im lìm
Kết hợp đoàn, đừng ngồi đó bàn cãi

Đừng viết lách, khích bác nhau lải nhải
Cùng toàn dân, các con phải bước tới
Tất các con, phải đoàn kết nắm tay
Phải đấu tranh, cho dù gặp đắng cay

Quyết xông tới, cho dù phải tan thây
Đừng để nước, vì vô thần trơ trụi
Mẹ mong con, từng ngày đến từng buổi
Mong các con, tất cả vì non sông

Hành động đi, mẹ vui sướng trong lòng
Đừng để cộng, cứ dân oan hạch hẹ
Hỡi các con, những người còn rất trẻ
Theo sĩ phu, vì tổ quốc thân yêu

Phải cố lên, có đau khổ phải liều
Đừng ngồi đó, mà mơ màng suy nghĩ
Nhìn dân Nam, cả trăm họ khổ lụy!
Mặc kệ dân, cho dù lắm bể dâu?

Dân oan khổ, kệ dân cứ âu sầu?
Còn riêng con, cứ lo tìm hạnh phúc?
Mẹ đau buồn, lòng mẹ đau từng khúc
Thương con dân, mẹ khóc suốt thâu đêm

Mong con Việt, ngày nào đó êm đềm
Các tôn giáo, cứu nước để lên trên
Mẹ vui sướng, với tấm lòng của mẹ
Con hãy nhớ! Mẹ thương con đấy nhé

Yêu các con, lòng mẹ vẫn khôn nguôi
Chữ thương con, mẹ luôn để đầu môi
Yêu con nhiều, trong lòng mẹ yêu mến
Mong các con, nguyện cầu chung ngọn nến

Hãy đốt lên, cho danh Việt sáng ngời
Nếu mẹ chết, mẹ thư thái yên nằm
Khi đã thấy, các con đã thống nhất
Cùng một lòng, xây dựng lại non sông.