Quan sát và theo dõi những gì đang diễn ra hiện nay tại Việt Nam gần đây, cụ thể là vấn đề tranh đấu cho Công Lý Xã Hội, được giáo dân tổng giáo phận Hà Nội khởi xướng vào tháng 12 năm ngoái (2007), bằng việc thắp nến cầu nguyện trước Tòa Khâm Sứ, số 42 Nhà Chung. Kế tiếp là vụ việc giáo xứ Thái Hà, số 178 Nguyễn Lương Bằng, yêu cầu UBNDTP Hà Nội và UBND Quận Đống Đa giải quyết vụ việc tranh chấp đất đai giữa giáo xứ Thái Hà và Công Ty May Tổ Hợp Chiến Thắng.

Cao trào thắp nến cầu nguyện cho Công Bình và Chân Lý càng ngày đã và đang gây được sự chú ý của những người yêu chuộng hòa bình, chân lý và lẽ phải, trong cũng như ngoài nước, vì những người này luôn lấy Sự Thật, Công Bằng làm nền tảng để đối thoại và để giải quyết những tranh chấp, ngõ hầu đem lại sự công bình và lợi ích chung, đáp ứng được nguyện vọng chính đáng của người dân lành.

Thế nhưng, những gì đã diễn ra ngay giữa lòng Thủ Đô Hà Nội, Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam trong những ngày gần đây, làm cho mọi người hết sức hoang mang và bức xúc.

Từ xưa đến nay trên báo chí, truyền hình và truyền thanh, Hà Nội luôn được mệnh danh là Thủ Đô Hòa Bình, của nền văn hóa ưu việt và văn minh của nước Việt Nam Dân Chủ, với hơn 4,000 năm Văn Hiến. Tuy nhiên điều ấy có thực sự hiện hữu như "người ta" vẫn thường rao rêu. Người Tây Phương có câu: "Action speaks louder than words." Tôi mạn phép tạm dịch, "hành động thì có sức thuyết phục hơn những lời nói suông." Cứ nhìn vào hành vi và cách cư xử của bất cứ một người nào đó, thì chúng ta cũng có thể đoán ra được, họ là loại người nào...!!!

Chấp nhận luận điểm trên, chúng ta có thể suy ra rằng: NHỮNG GÌ ĐANG DIỄN RA HIỆN NAY TẠI THỦ ĐÔ HÀ NỘI, qua việc Công An Vũ Trang, Cảnh Sát Di Động, và Lực Lượng Nhân Viên An Ninh (chìm nổi) với sự bảo vệ của loài "chó săn" hung hăng lục soát khắp nơi, bao vây các đường phố quanh khu vực Tòa Khâm Sứ, Tòa Giám Mục Hà Nội, Dòng Mến Thánh Giá, Nhà Thờ Chánh Tòa, với mục đích: "Nội bất xuất, ngoại bất nhập" nhằm để kiểm soát chặt chẽ, phòng ngừa những bất trắc có thể xảy ra và bảo vệ cho "nhóm người" đang dùng "vũ lực" để cầy sới mặt bằng của Tòa Khâm Sứ biến nơi này thành "công viên xanh" cũng là nơi "vui chơi" lành mạnh cho thế hệ hiện nay và mai ngày, nhất là khi họ cần nơi "tịnh dưỡng" để hồi tâm, để viết lại "nhật ký" của cuộc đời với những "chiến tích" lẫy lừng chưa từng thấy trong một đất nước được gọi là Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc, vì nếu có tự do và dân chủ thực sự thì sẽ không có những gì đã và đang xảy ra tại Hà Nội, khi người dân vô tội bị nhà nước pháp quyền dùng bạo lực để lấn áp, bất chấp pháp luật hiện hành. Thậm tệ hơn nữa, chính là: pháp luật ấy đã được nhà nước ban hành, nhưng chỉ để áp dụng cho người khác, chứ không cho chính mình, và như thế các cấp lãnh đạo và nhà nước đã tự đặt mình lên trên luật pháp, và vì thế họ chả cần pháp luật gì cả.

TẤT CẢ NHỮNG ĐIỀU NÀY ĐÃ TRỞ THÀNH NHÃN TIỀN QUA SỰ KIỆN TOÀ KHÂM SỨ VÀ THÁI HÀ.

Việc truyền hình và báo chí nhà nước bóp méo sự thật, đổi trắng thành đen, dùng nhân chứng gỉa, giấy tờ giả, trích dẫn không có đầu đuôi, nhằm xuyên tạc, bôi nhọ, phỉ báng và chà đạp danh dự của các tín hữu Công Giáo Việt Nam, Hàng Giáo Phẩm Việt Nam, cụ thể là Đức Giám Mục Ngô Quang Kiệt, các Linh mục DCCT tại Thái Hà và giáo dân. Họ làm thế cũng chỉ vì muốn che đậy những thối nát, những tham nhũng và những bất công liên tục được giáng xuống trên đầu những người dân lành, thấp cổ bé miệng, những người dân hiền hòa, yêu chuộng tự do và lẽ phải. Hẵn nhiên trước sự hung hãn, cường bạo, được đi kèm với súng đạn, có chó nghiệp vụ và những vũ trang khác, người dân thường làm sao có thể chống trả được, cho nên họ đã bị đánh đập nhừ tử, máu me lai láng. Họ bị nhà nước đối xử như "quân thù" chứ không phải là "đồng loại". Lẽ đó, "họ" sẵn sằng ăn tươi nuốt sống "đồng bào" ruột thịt của mình. Người Việt Nam có câu: "khôn ngoan đối đáp người ngoài, gà cùng một mẹ chớ hoài 'đánh' nhau." Tôi cảm thấy xót xa vô vàn khi ghi lại câu ca dao tục ngữ ấy, mà tôi đã được học từ khi vỡ lòng.

Tại sao "họ" không dám tỏ vẻ "hung hăng", "dương oai tác quái" khi biên thùy bị "kẻ khác" xâm lấn, khi quê cha đất tổ của mình bị người khác "chiếm dụng". Sao không huy động Quân đội, Hải Quân, Công An vũ trang, Cảnh Sát, Nhân viên an ninh chìm, chó săn để bảo vệ bờ cõi biên cương và hải phận của mình... Người dân chờ mãi mà chả thấy Đảng ta lên tiếng... chả thấy Đảng ta hô hào... xung phong... hãy dành lại đất đai, bờ cõi, hải phận của mình, vì cha ông ta đã hy sinh xương máu và tính mạng để bảo vệ nó. Có lẽ Đảng ta quên đọc lịch sử Việt Nam, nên không hề hay biết gì cả, hay bởi vì bản chất là chỉ biết "chiếm đoạt" chứ không có "bảo vệ"!

Đã thế, khi có người bày tỏ tấm lòng "aí quốc" thì nhà nước VN lại có thái độ "sừng sỗ" lập tức với họ. Vụ việc các sinh viên Hà Nội muốn diễn tả và nói lên tấm lòng "yêu nước" khi họ tập trung trước Sứ Quán Trung Quốc, thì đã bị Công An dẹp ngay lập tức!

Tất cả những điều nêu trên cho thấy sự bất ổn trong đường lối lãnh đạo hiện nay của chính quyền Cộng Sản. Thực sự những người cầm quyền chỉ lo cho lợi ích cá nhân và gia đình, cho bè phái của họ, chứ chẳng có lo gì cho dân chúng cả, dù vẫn "ngâm nga" câu nói: TẤT CẢ VÌ DÂN VÀ CHO DÂN. Thật là nực cười, có lẽ người dân thời nay, họ không còn ngây thơ để có thể dễ tin vào những lời "hoa mỹ" như thế nữa, vì họ cũng đã "tỉnh ngủ" sau những năm dài trong "cơn mê muội". Chỉ có điều là họ chưa có cơ hội để có thể nói lên tất cả những gì mà họ suy tư và chất chứa trong tâm can. Nhưng chắc chắn một ngày không xa lắm điều đó sẽ đến, lúc đó thì nhà nước sẽ nhìn thấy "người dân" họ nghĩ gì và muốn gì.

Hay có lẽ nó đang xảy ra mà người ta chưa nhận thấy, vì đó mới chỉ là hiện tượng nhỏ, mới chỉ có xảy ra tại khu vực Thủ Đô Hà Nội, mới chỉ có vài ba ngàn người Công Giáo thắp nến đòi hỏi nhà nước Việt Nam tôn trọng Công Lý, Sự Thật và Công Bằng, dù lời kêu gọi ấy mãi tới nay vẫn chưa được tôn trọng, chưa được lắng nghe, chưa có đoái hoài, chưa có giải quyết cho thấu tình đạt lý, lẽ đó, họ sẽ tiếp tục, dù bị bạo quyền áp bức, dù bị hành hung, bị hăm doạ. Dù bị bắt bớ cách oan khiên, kẻ vô tội cũng bị tống giam vào ngục tù. Dù họ bị tra tấn để khai cung, bị mua chuộc để khai gian, làm chứng dối và còn biết bao nhiêu những mánh khóe khác sẽ dần dần được đem ra áp dụng, như chúng ta đã có dịp chứng kiến trong những ngày vừa qua. TẤT CẢ NHỮNG ĐIỀU NÀY SẼ KHÔNG LÀM CHO HỌ CHÙN BƯỚC VÀ BỎ CUỘC CÁCH DỄ DÀNG, VÌ HỌ CÓ CHÂN LÝ, CÓ LẼ PHẢI VÀ SỰ THẬT.

Người ta vẫn nói: Sự Thật bao giờ cũng thắng. Người ta có ra sức bóp méo Sự Thật đi chăng nữa, thì Sự Thật nó vẫn là Sự Thật. Không ai có thể chối cãi điều đó, vì chưng đó là CHÂN LÝ.

Người ta có thể đàn áp những kẻ bênh vực cho Sự Thật, nhưng họ không thể nào đàn áp Sự Thật, nhưng trái lại "Sự Thật sẽ giải phóng chúng ta." Như thế cuối cùng Sự Thật sẽ chiến thắng, vì chính nó sẽ đưa con người ra khỏi sự u mê, tối tăm và những việc làm sai trái của chính bản thân. Lẽ đó, kẻ nào nắm giữ Chân Lý và Sự Thật, kẻ đó sẽ chiến thắng. Điều đó chỉ là thời gian mà thôi. Lịch sử nhân loại đã chứng minh điều đó và gần nhất là trong thế kỷ thứ 20 vừa qua. Biết bao chính thể tàn bạo, đã ra đi và đã sụp đổ, ngay cả khối Cộng Sản Liên Bang Xô Viết. Bức tường Bá Linh là chứng cớ hùng hồn của sự sụp đổ của cái gọi là Chủ Nghiã Xã Hội, đồng thời cũng cho thấy sức mạnh vạn đại khi người dân hợp lòng, hợp trí tẩy chay cái chế độ, độc tài, độc đảng, độc tôn. Một chế độ luôn âm mưu triệt tiêu toàn bộ tự do và những quyền cơ bản của con người, biến "đất nước" thành một "trại giam lỏng" khổng lồ, vì sự thật người dân Việt đã bị tước đoạt gần như tất cả những quyền lợi của họ. Khi tự do không có, thì sống ở đâu cũng được coi như là đang ở trong trại giam, trong tù ngục.

Lịch sử cận đại cũng cho thấy, biết bao kẻ đã gây nên tội ác, nay đã phải ra trước vành móng ngựa để trả lời trước Công Lý về những hành vi dã man của mình, từ tội diệt chủng đến việc tra tấn người dân vô tội, việc tước đoạt tài sản của người dân cách bất công. Họ không thể nào tránh khỏi lưới trời và trốn thoát sự đòi hỏi của Công Bình. Người Việt có câu: "ác nhân, ác báo", "Gieo gío, gặt bão." Vì gieo thứ nào thì sẽ gặt thứ ấy.

Có lẽ nói mãi cũng không thể nào tả xiết nỗi oan gia và sự khốn khỗ của người dân khi phải sống dưới chế độ độc tài của CS, nhất là nhà nước CSVN. Mời qúy vị độc gỉa xem qua tác phẩm của nhà văn hào nổi tiếng Nga, đã được Cộng Đồng Thế Giới trao giải thưởng Nobel cho tác phẩm có một không hai của ông. Tôi muốn giới thiệu với qúy vị tác gỉa Alexander Solzhenitsyn, người Nga vừa mới qua đời ngày 5 tháng 8 năm 2008. Chính ông đã thuật lại các sự kiện mà tôi đã mô tả ở trên, trong tác phẩm bất hủ của mình, mang tựa đề "Gulag Archipelago". Tác phẩm này cho thấy rõ trong thời đại thống trị của nhà độc tài Stalin, chính quyền Xô Viết đã dã man bắt hại thường dân vô tội và đã chiếm đoạt tài sản của những kẻ mà họ đã ám sát. Chính bản thân tác gỉa cũng đã chiụ cảnh lao tù trong suốt 9 năm trời, vì ông đã can đảm lên tiếng chỉ trích và phê bình nghiêm chỉnh những sai trái và sự bất công của chế độ CS Xô Viết từ thời điểm 1918-1956. Chính chế độ này đã thiết lập một hệ thống nhà tù và trại tập trung nhằm để đàn áp những người dân trí thức, và tất cả những ai có ý kiến nghịch lại với đường lối sai lệch của Đảng Cộng Sản. Việc xuất bản cuốn sách Gulag Archipelago đã bị nhà nước Cộng Sản Xô Viết truy tố và ghép cho Alexander Solzhenitsyn cái tội "phản động". Đây là cách thức mà nhà nước CS thường xuyên áp dụng, khi muốn "chụp mũ" để kết tội cho bất cứ ai.

Chắc chắn chính quyền CSVN không thể nào tồn tại mãi mãi. Lịch sử nhân loại đã chứng minh cho thấy nhãn tiền: TẤT CẢ CHÍNH QUYỀN NÀO KHÔNG THUẬN LÒNG DÂN VÀ KHÔNG PHỤC VỤ CHO QUYỀN LỢI CỦA NGƯỜI DÂN ĐỀU BỊ TAN RÃ VÀ GIẢI THỂ, SỚM HAY MUỘN.

Và chắc chắn, "nơi đâu có đàn áp thì nơi ấy có đấu tranh."

CÔNG LÝ VÀ SỰ THẬT TẤT SẼ THẮNG, DÙ PHẢI TRẢ MỘT GÍA RẤT ĐẮT, CÓ THỂ BẰNG CẢ MẠNG SỐNG.

Người CSVN vẫn cho rằng: mình là kẻ chiến thắng, nhưng Khổng Tử đã nói một câu rất chí lý: "Chiếm được thành, thắng được trận, chưa phải là thắng, nếu không thắng được lòng dân."

Chắc chắn về điểm này thì đảng CSVN đang bị thất bại ê chê trên chiến trường chính trị, vì họ đã không thắng được lòng dân.

Tất cả các nguyện vọng của người dân, dù là nguyện vọng chính đáng, cũng đã bị nhà nước CS chà đạp. Vụ tranh chấp đất đai Tòa Khâm Sứ và Dòng Chúa Cứu Thế tại Thái Hà là điển hình cụ thể, cho thấy nhà nước CSVN chẳng bao giờ tha thiết hay đoái hoài gì đến những nguyện vọng và nhu cầu chính đáng của người dân, dù họ là người Công Giáo, thì họ vẫn là công dân nước Việt.

Thiết tưởng đây không chỉ đơn thuần là vấn đề tranh chấp đất đai, như một số người đã nghĩ, nó chủ yếu là vấn đề CÔNG LÝ XÃ HỘI và CÔNG BÌNH. Giáo Hội Công Giáo (GHCG) đã bị chiếm đoạt không biết bao nhiêu tài sản kể từ khi chế độ CS lên nắm chính quyền ở miền Bắc, sau đó là miền Nam, với biến cố 1975. Tuy nhiên, GHCG trong nhiều năm qua đã không lên tiếng đòi trao trả lại các cơ sở mà hiện nay nhà nước đang "tạm mượn" để sử dụng vào các mục đích lợi ích chung cho toàn dân, ví dụ Bệnh Viện, Trường Học v.v... Cụ thể là DCCT.VN đâu có lên tiếng đòi lại Bệnh Viện Đống Đa, Hà Nội, dù trước đây từng là Học Viện của nhà dòng, và DCCT có đầy đủ giấy tờ hợp pháp chứng minh cho thấy họ thực sự có chủ quyền trên miếng đất đó, với diện tích hơn 60.000m2, nhưng họ chỉ yêu cầu nhà nước cứu xét và giải quyết lô đất hiện nay được giao cho Công Ty May Chiến Thắng, với diện tích khoảng 16.000m2, vì họ có nhu cầu thiết thực cho việc xây cất ngôi nhà thờ mà trước đây đã được TP Hà Nội cấp giấy phép xây dựng, khoảng năm 1943, để đáp ứng việc thờ phượng cho giáo dân trong xứ Thái Hà, mỗi ngày một gia tăng.

Dẫu cho giáo xứ Thái Hà và nhà Dòng Chúa Cứu Thế có tha thiết yêu cầu giải quyết trong suốt 12 năm vừa qua, và không biết bao nhiêu tờ đơn khiếu nại đã được đệ trình lên các cấp có chức năng giải quyết, thì nguyện vọng thành khẩn ấy chả bao giờ được đáp lại một cách thấu tình đạt lý... nhưng trái lại là những dọa dập, vu oan giáo họa, trấn áp bằng nhiều hình thức và kiểu cách khác nhau... như chúng ta đã được chứng kiến bằng "tai nghe mắt thấy" trong những ngày vừa qua, đặc biệt nhất là tối hôm chúa nhật, ngày 21.09.2009, vào lúc khoảng 22h30, mời qúy độc gỉa tham khảo bài viết: "Nói thêm về Thái Hà đêm bị khủng bố." Được VietCatholic News phổ biến trên mạng hôm Thứ Hai 22/09/2008 - http://vietcatholic.net/News/Clients/ReadArticle.aspx?Id=59018).

Trong lúc tôi đang ngồi để viết bài này, thì nghe loa phóng thanh của chính quyền điạ phương cho chỉa sang nhà thờ DCCT Thái Hà. Họ mở công suất lớn và cho phát thanh tối đa, tạo nên một âm thanh chát chúa, tựa là tiếng gào thét của kẻ dẫy dụa sắp chết đến nơi. Nghe sao mà kinh dị đến thế...!!! Ở cái thế kỷ thứ 21 này, khi nhân loại đang bước vào kỷ nguyên mới, kỷ nguyên của những tiến bộ khoa học và kỹ thuật, thì tại VN, ngay giữa lòng thủ đô ngàn năm văn hiến, lại có những trò chơi "bẩn thỉu", tồi tệ và đê tiện đến thế. Vậy mà cứ cho là "Văn Minh là có Văn Hóa, là điểm cao của trí tuệ loài ['vượn'] người."

Đứng trước bạo lực và sự lạm dụng uy quyền, được bảo hộ bởi nhà nước, người giáo dân CGVN nói chung, và người giáo dân Tổng Giáo Phận Hà Nội cách riêng, họ không còn một giải pháp nào để lựa chọn, họ chỉ biết trông cậy vào quyền năng của Thiên Chúa là Đấng mà họ tin tưởng sẽ đứng ra bênh vực và bảo vệ họ trước những bất công trầm trọng, ngày càng gia tăng. Họ xác tín là họ sẽ không bị bỏ rơi, bị thua thiệt khi chính họ nắm giữ Chân Lý và Sự Thật. Họ không có súng ống, không có vũ khí tối tân, không được trang bị bằng giáp mã, kiên thuẫn, mũ "bảo hiểm", như các lực lượng công an vũ trang... nhưng họ có một vũ khí rất lợi hại, đó là LỜI CẦU NGUYỆN và NIỀM TIN TUYỆT ĐỐI VÀO THIÊN CHÚA, là Đấng đầy quyền năng và dũng lực hơn tất cả. Đấng ấy sẻ giải thoát họ. Lịch sử Dân Do Thái đã chứng minh điều đó. Vì chính Ngài là Thiên Chúa của lịch sử.

HÃY MẠNH DẠN THẮP LÊN NGỌN NẾN SÁNG ĐỂ XUA ĐUỔI BÓNG ĐÊM ĐEN TỐI, NHƯỜNG LẠI CHO ÁNH SÁNG, CHO QUANG MINH CHÍNH ĐẠI.

Chúng ta hãy đặt tin tưởng vào sức mạnh của lời CẦU NGUYỆN.

Hà Nội, ngày 23.09.2008