Đêm 21.09.2008 lúc 23h, chính quyền Hà Nội đã gửi đến xứ Thái Hà một lực lượng công an, cảnh sát hùng hậu để xâm chiếm linh địa Đức Bà. Tại khu đất mà công ty may Chiến Thắng đã sang đi bán lại và hiện giờ đang bỏ trống và giáo dân đã rước tượng Đức Mẹ về đó để cầu nguyện cho công lý và hòa bình. Biến cố này và biến cố chiếm Tòa Khâm Sứ hôm 19.09.2008, coi như là vụ cướp đất của Giáo Hội Công Giáo Việt Nam do chính quyền CSVN chủ xướng. Ta đặt một câu hỏi:

Ai được ai mất?

Đối với những người vô thần duy vật của ĐCSVN, nhất là đối với những người có chức có quyền, thì đây là một cuộc thắng đối với họ. Họ được thêm 2 khu đất ở giữa thủ đô Hà Nội. Và họ sẽ cười sung sướng khi thấy Giáo Hội Công Giáo mất đất, thua cuộc, sau bao năm tháng đòi lại 2 mảnh đất đó.

Nhưng những người có lương tâm thấy đảng CS mất nhiều, với vụ cướp đất này; CS dùng luật rừng, để cướp đất của Giáo Hội, của những người chỉ có tiếng nói của lương tâm đòi công lý hòa bình.

Những nhà lãnh đạo đất nước không thấy xấu hổ khi đối xử tàn tệ với người dân. Người ta xấu hổ hộ cho họ. Còn Đức Tổng Giám, linh mục, tu sĩ, giáo dân của Hà Nội và của xứ Thái Hà là những anh hùng đấu tranh cho lẽ phải, được mọi người kính nể. Cái đẹp của dân tộc ta nằm trong chí khí anh hùng đó. Với chí khí đó, cha ông ta đã giữ nước, chống lại xâm lăng, chứ không như người CS ngày nay cúi đầu dâng đất dâng biển cho Trung Cộng. Đối với chúng ta, người Kitô hữu nói chung và người Công Giáo nói riêng, chúng ta mất mặt như chính Chúa Giêsu đã mất mặt và được những gì Chúa Giêsu đã được.

Chúa Giêsu sinh ra trong một hang đá nghèo nàn, sống lang thang đó đây để rao giảng Nước Trời không nơi gối đầu, bị những người lãnh đạo tôn giáo chống đối và cuối cùng bị treo lên thập giá giữa hai người trộm cướp, bị lột hết cả áo, mình trần. Rồi chẳng có đất riêng để chôn cất.

Bởi đâu mà Chúa Giêsu chịu nhiều mất mát như vậy? Do là vì Ngài đi con đường khác với thế gian, các đồ đệ Chúa cũng đi con đường ấy: “Nếu thế gian ghét anh em, anh em hãy biết rằng nó đã ghét Thầy trước. Giả như anh em thuộc về thế gian, thì thế gian đã yêu thích cái gì là của nó. Nhưng vì anh em không thuộc về thế gian, nên thế gian ghét anh em. Hãy nhớ lời Thầy đã nói với anh em: tôi tớ không hơn chủ nhà. Nếu họ đã bắt bớ Thầy, họ cũng sẽ bắt bớ anh em”.(Ga 15,18-20). Người có niềm tin vào Thiên Chúa tạo thành vũ trụ và Chúa Giêsu Đấng Cứu Độ thế gian không thuộc về thế gian vô thần được.

Một thế giới vô thân duy vật không dung nạp được những ngưới có niềm tin. Những người có niềm tin sẽ bị bắt bỏ. Cộng sản vô thần duy vật muốn tiêu diệt người Kitô giáo. Nhưng vì không diệt nổi nên chúng chấp nhận chung sống, với nhiều mưu đồ giới hạn, làm khó những người theo đạo Kitô giáo, những áp bức của cộng sản dành cho Giáo Hội Kitô giáo nói chung và Giáo Hội Công Giáo nói riêng là điều dễ hiểu: không diệt được thì giới hạn tối đa. Như vậy trên phương diện trần thế, luôn luôn người con của Chúa bị thiệt thòi chịu nhiều áp bức của chế độ vô thần duy vật. Và những khó khăn đó là cái ta được để trung thành với Thiên Chúa. Thập giá là con đường đưa đến vinh quang bất diệt trong ngày phục sinh vinh hiển của con cái Chúa.

22.09.2008