CHÀNG MÙ PHỐ ĐỨC BÀ

Hoà mình trong đoàn người dắt díu về Phố Đức Bà để cầu nguyện cho công lý, chàng mù vốn thân quen với Phố Đức Bà lặng lẽ dõi bước theo chân của những con người khát khao công lý chạy đến bên Mẹ. Dẫu chàng mù không nhìn thấy được mảnh đất linh thiêng đã dâng hiến cho việc thờ phượng Chúa nhưng khi nghe ngóng tình hình đất cát nơi Linh Địa của Mẹ chàng vẫn khát khao có một nền công lý thật giữa một xã hội đầy xảo trá và gian tà. Những người xa xôi từ muôn phương túa đến nay lại trở về với quê nhà trong công việc đồng áng, tìm kế sinh nhai. Chàng mù vẫn loanh quanh luẩn quẩn bên hang đá Đức Mẹ để thầm thì xin với Mẹ cho Hội Thánh Công Giáo, cho Giáo phận Hà Nội, cho Giáo xứ Thái Hà và cách riêng cho Đức Tổng Kiệt được bình an giữa một âm mưu bách hại đạo thời hiện đại.

Kém may mắn hơn nhiều người vì từ khi lọt lòng mẹ chàng mù không được nhìn thấy ánh sáng của tự nhiên. Thế nhưng, Thiên Chúa vẫn ban ơn lành cho những người kém may mắn ấy để họ có một chút gì đó là mầm sống giữa cuộc đời tăm tối. Một lần nào cơ duyên đã đưa Tuấn – chàng mù phố Đức Bà đến với Đền Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp - phố Đức Bà – chàng mù được diễm phúc thấy trong đôi mắt tật nguyền của mình. Tuấn đã thấy Thiên Chúa hiện diện trong cuộc đời mình và yêu thương mình hơn nhiều người may mắn sáng mắt khác.

Quê của Đỗ Minh Tuấn ở tận Hưng Yên – Nam Định, qua một lần tiếp xúc, gặp gỡ với một tu sĩ dòng Chúa Cứu Thế (nay đã lãnh sứ vụ) Tuấn được mời gọi về dừng chân trong một căn gác xép cạnh phố Đức Bà. Gần Mẹ, gần với Đức Bà hơn nên đời sống của Tuấn cũng thay đổi từ đấy. Kể về hành trình gặp Chúa, hành trình biến đổi của mình, Tuấn chia sẻ tâm tình được Thiên Chúa yêu thương, Thiên Chúa tuyển chọn qua tâm tình bài hát của linh mục nhạc sĩ Hoàng Diệp – Dòng Chúa Cứu Thế: “Chúa đã gọi tên con, ngay khi con ở trong dạ mẹ, Chúa đã đặt tên con, khi nụ xuân vừa mới hé, tiếng Chúa kêu dập dồn, gọi con nhập đoàn Cứu Thế, tiếng Chúa kêu trong hồn làm con sợ và hân hoan …”.

Sau 6 tháng tìm hiểu Chúa, tìm hiểu đạo của Ngài, Tuấn đã gia nhập đoàn Cứu Thế với tên gọi thân thương Anphongsô Tuấn. Từ ngày ấy, Anphongsô Tuấn – chàng mù phố Đức Bà đã rong ruỗi những bước đường loan báo Tin mừng tình thương của Chúa trên mọi nẻo đường Tuấn đi qua.

Chia sẻ cảm nghĩ vì sao theo đạo thì chàng mù phố Đức Bà kể rằng một lần kia dù chưa có đạo chàng mù vẫn tham dự Thánh Lễ cùng với bà con giáo dân. Một hôm nghe đoạn Tin mừng Chúa Giêsu chữa cho anh chàng mù, chàng mù phố Đức Bà nghe xong thích quá! Chàng mù nói rằng không phải thích và cầu mong Chúa Giêsu chữa cho chàng mù khỏi căn bệnh của thể xác nhưng xin Chúa chữa cho chàng căn bệnh trong tâm hồn. Chàng mù phố Đức Bà còn nói thêm rằng căn bệnh thể xác về mù loà không bằng căn bệnh mù loà trong tâm hồn là không nhận ra Thiên Chúa là Đấng giàu lòng thương xót.

Khiếm thị, phải nói là điều kém may mắn nhất của đời một con người. Với Anphongsô Tuấn – chàng mù phố Đức Bà – đã ý thức được giới hạn, được thiệt thòi của mình và chàng mù phố Đức Bà đã cố gắng hết sức có thể để hoà mình vào cuộc sống.

Ngày ngày, đây đó trong những hang cùng ngõ hẻm của Hà Thành để bán những bó tăm, những sản phẩm của người khuyết tật để đắp đổi qua ngày. Tuấn bộc bạch: “Một căn phòng nhỏ con thuê 350.000 đ / tháng con thấy con hạnh phúc lắm rồi! con thấy mình may mắn hơn nhiều người khác lắm! Con thấy giáo dân Thái Hà yêu thương con và đùm bọc con rất nhiều từ tinh thần đến vật chất”.

Qua sự trợ giúp của nhiều người, Tuấn hiện đang tham gia lớp học vi tính dành cho người khiếm thị. Tuấn khoe rằng: “Hiện tại con đã đánh máy được Word, Excel … Còn tháng nữa là lấy được bằng vi tính văn phòng rồi! Sau đó con sẽ cố gắng học thêm để lấy bằng về lập trình!”. Tuấn chưa dừng lại ở cái hiện tại đang có nhưng Tuấn còn có một hoài bão: “Tuần trước, có một sơ ở Thủ Đức ra đây viếng Linh Địa Đức Bà, sơ ấy hứa là sẽ hỏi thăm dòng Lasan, nếu dòng Lasan nhận con thì con sẽ vào tu ở dòng Lasan. Trước mắt, con sẽ học vi tính cho thật giỏi để con giúp lại cho các bạn kém may mắn như con!”.

Thật tuyệt vời trước một cố gắng, trước một nghị lực của chàng mù phố Đức Bà kém may mắn hơn trong cuộc đời!

Sáng sáng, chàng mù đến với Đền Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp để dâng ngày cho Chúa và cho Mẹ. Sau đó, chàng mù lại bươn chải với cuộc sống thường nhật. Chiều về, sau những giờ lên lớp học vi tính, chàng mù lại quanh quẩn quanh ngôi đền của Mẹ. Thứ năm hàng tuần, sau lễ tối, chàng mù tham gia tập hát với ca đoàn để hát lễ 10 giờ sáng Chúa nhật. Chàng mù không để mất thời gian quý báu mà Chúa đã ban cho mình chút nào cả, ngoài việc tham gia ca đoàn, chàng mù con tham gia cả hội Lêgiô nữa. Cứ có giờ rảnh, chàng mù lại chia sẻ với những người kém may mắn, những người bất hạnh quanh mình.

Thế đấy! Chàng mù phố Đức Bà mù về thể xác nhưng con mắt đức tin của chàng không mù, chàng đã xác tín đời của chàng luôn có Chúa. Còn chúng ta, chúng ta may mắn hơn chàng mù Phố Đức Bà đấy nhưng liệu chúng ta có dám tin và phó thác cũng như làm chứng cho sự thật ở Chúa như chàng mù này không ?

Nguyện xin Chúa qua lời chuyển cầu của Mẹ ban cho chàng mù sức khoẻ, nghị lực, lòng tin để chàng làm chứng cho đời rằng luôn luôn có một Thiên Chúa là Tình Yêu, Thiên Chúa là Chân Lý trong cuộc đời này và những ai sống trong Tình Yêu, trong Chân Lý thì ngày kia sẽ được giải thoát khỏi mọi tội lỗi và được hưởng nhan Thánh Chúa trên Thiên Đàng.