Cảm nhận khi đọc bài thơ “CHỐN LAO TÙ” của chị Ngô Thị Dung.

Chị là một trong tám giáo oan bị đưa ra tòa xét xử vào ngày 8/12/2008 vừa qua.


Khi nói đến cảnh tù đày, theo lẽ thường tình trong chúng ta ai cũng cảm thấy sợ hãi, không ai muốn phải đi tù cả, nhưng ở đất Thái Hà một sự kiện đã làm cho cả thế giới quan tâm khi mà các giáo dân Thái Hà sau bao nhiêu năm làm đơn khiếu nại và chờ đợi chính quyền giải quyết về mảnh đất ở số 178 Nguyễn Lương Bằng, đây là mảnh đất của cha ông họ đã có thời thời xưa để lại, nay đã bị một số kẻ có chức quyền đang có ý định chia sẻ, buôn bán hòng chiếm đoạt, nhưng chính quyền vẫn làm ngơ, tránh né giải quyết, khi không thể chờ đợi hơn được nữa, các giáo dân cùng nhau kéo ra mảnh đất này cầu nguyện và vào ngày 15/8/2008 để thuận lợi cho việc đi vào mảnh đất này để cầu nguyện, một số giáo dân đã đập phá bức tường dài khoảng 3 mét, hành động này chính quyền đã quy kết tội của họ với hai tội danh là “hủy hoại tài sản XHCN và gây rối trật tự công cộng”, chính quyền đã khởi tố và bắt giam một số người, trước những hành động đàn áp của chính quyền bằng dùi cui, hơi cay, cùng việc khủng bố tinh thần bằng cách bắt giam, ngồi tù cũng không làm cho các giáo dân này chùn bước.

Trong số giáo dân bị bắt giam và khởi tố đó có chị Ngô Thị Dung, chị đã can đảm, mạnh dạn đấu tranh đòi công lý cho dù có phải vào tù, trong thời gian ngồi tù chị có làm một bài thơ “Chốn lao tù” để nói lên ý chí kiên cường của chị trong việc đi tìm công lý, chị không hề sợ hãi, không sợ gian khổ dù phải chịu cảnh tù giam, ngay khổ thơ đầu chúng ta cũng nhận thấy tinh thần lạc quan của chị:

Tôi đi tu chứ không phải đi tù đâu nhé !
Tôi đi tù chẳng khắc gì đi tu,
Chỉ có khác tôi không được nhìn thấy Chúa
Nhưng tôi tin rằng Chúa đang ngự trong tôi.


Thật cảm kích biết bao trước một ý chí kiên cường của một người phụ nữ Công Giáo Việt Nam trong chốn lao tù cộng sản, chị không coi đó là một điều xấu, một tai họa, một cực hình mà cảm nhận đó như là một hồng ân của Thiên Chúa ban tặng cho những người con yêu quý của Ngài, chị đã biến cảnh lao tù thành nơi tu luyện để rèn luyện con người, để thể hiện tình yêu của con người đáp là tình yêu Thiên Chúa và tha nhân, những bước chân can đảm tiến vào nhà tù của chị chẳng khác nào như những bước chân của những tâm hồn thanh khiết muốn tận hiến cho Thiên Chúa khi bước vào cửa Tu viện.

Đi tù chẳng khác đi tu
Chữ tù liền với chữ tu một vần (xin mạn phép được mượn vần thơ của Nguyễn Du).


Một niềm tin sắt son vào Thiên Chúa, một tình yêu dành trọn cho Ngài, chị luôn tin rằng Chúa luôn ở bên chị và ở trong chị: “Nhưng tôi tin rằng Chúa đang ngự trong tôi”, một sự kết hợp thật trọn vẹn giữa chị và Thiên Chúa, đó chính là nguồn sức mạnh tạo cho chị lòng can đảm khi đứng trước cảnh đàn áp, bắt bớ, bất công, hoặc khi đứng trước cảnh ngục tù cũng không làm chị nao núng, và ngay khi đã bị rơi vào vòng lao lý, với đủ mọi chiêu bài đưa ra hòng dụ dỗ, đến những hành vi ép cung, nhục mạ, cũng không hề khuất phục được tinh thần kiên trung của chị, trong ngục tù chị thổn thức lời tâm sự:

Bọn quỷ dữ đêm ngày luôn rình rập
Lệnh bắt tôi truy nã đến cùng !
Khi tôi bị rơi vào tay quỷ dữ
Chúng nịnh bợ rồi lại ép cung

Nếu khai ra ai là người kích động
Việc phá tường là đúng hay sai ?
Nếu nhận sai cho về ngay lập tức !!!
Còn nhận đúng thì tống ngục vô tù

Nhưng tôi quyết một lòng tin theo Chúa,
Chứ không chịu rơi vào bẫy satan
Vào trong tù mỗi người mỗi tội
Kẻ si đa, ma tuý, mãi dâm


Chúa luôn ở cùng chị, ơn Thần Khí đã tuôn đổ trên chị soi sáng và tiếp sức cho chị không rơi vào bẫy của bọn cường quyền mà chị khẳng định đó là bẫy của satan, chúng muốn áp đảo tinh thần của chị khi nhốt chị chung với những can phạm ma túy, mại dâm có những người đã mắc căn bệnh AIDS của thế kỷ, chúng đã xếp chị vào loại tệ nạn của xã hội để chị hoảng sợ mà nhụt chí. Nhưng không, chúng đã lầm, chính lúc ấy chị lại trở thành một ánh lửa hồng soi sáng cho tất cả chị em cùng phòng bằng những lời kinh nguyện và những bài thánh ca hầu mong mọi người nhận ra công lý và tìm về với Thiên Chúa.

Thật anh dũng làm sao ! Chí khí của một Trang Anh Thư đất Thái Hà, không làm hổ thẹn các bậc tiền nhân đã gieo hạt giống Tin Mừng và đã đổ máu để vun tưới cho hạt giống đó nẩy mầm, trổ sinh trên đất nước Việt Nam, cũng với khí khái hiên ngang, chị đã nói về tội của mình:

Còn tội tôi là đi tìm công lý
Để đòi lại đất vốn của ông cha
Nhưng chúng không cho đó là sự thật
Kết tội tôi huỷ hoại của công

Rồi lại thêm cho tội gây rối
Rồi mai đây chúng lại kết cung
Nhưng tôi vẫn cậy trông phó thác
Sáng kinh cầu, tối hát thánh ca

Để chờ ngày ra toà xét xử
Xử oan sai cho tám dân lành
Bọn quan toà như bầy quỷ dữ
Chúng gầm gừ như quỷ satan


Tội của chị là đi tìm công lý, tội của chị là đã dám nói lên sự thật, tội của chị là đã dám chống tham nhũng, dám cản trở miếng mồi ngon của các kẻ có chức có quyền đang định nuốt trôi mà phải mắc nghẹn, chị thật to gan, chẳng nể nang gì đến ông to, bà lớn của một đất nước 4.000 năm văn hiến này, vì thế phải kết tội chị thôi, không làm cho có, bé xé cho to, để còn răn đe bao kẻ khác nữa chứ.

Nhưng dù có mưu ma chươc quỷ cũng chẳng làm cho chị phải cúi đầu, chị sẵn sàng chấp nhận mọi bản án mà chúng đưa ra, mặc dù chị cảm nhận được rằng phiên tòa này “lành ít dữ nhiều” vì nó được điều hành và tham gia bởi cả một guồng máy bạo lực như chị đã cảm nhận: “Bọn quan toà như bầy quỷ dữ, Chúng gầm gừ như quỷ satan”. Nhưng chị là con cái của Sự Thật, chị phải sống cho Sự Thật và sẵn lòng chết cho Sự Thật và lòng chị nôn nao chờ đợi ngày ấy đến trong sự tín thác cậy trông vào tình yêu thương của Thiên Chúa và Mẹ Maria Chí Ái.

Hòng kết tội con lành dân Chúa
Nhưng Thiên Chúa đã kịp chở che
Lạy Thiên Chúa đấng toàn năng hằng hữu
Nguyện xin Mẹ Thánh nữ Maria
Cho chúng con cậy trông phó thác


Hình ảnh ngày xử án đã khép lại nhưng dư âm của nó vẫn còn vang vọng tận trong sâu thẳm tâm hồn của chị và mọi người, hình ảnh ngẩng cao đầu, lời chất vấn và biện luận đanh thép của chị phủ nhận lời cáo buộc của tòa án đối với chị và các nạn nhân là bất công, phi lý, chị không chấp nhận bản án 13 tháng tù treo dành cho mình vì chị cảm thấy việc mình làm là đúng không hề sai trái và chị quyết tâm tiếp tục kháng án để tìm sự công bằng cho chị và công lý cho mọi người.

Đẹp quá! Một con tim quả cảm của người phụ nữ chân yếu tay mềm đáng cho chúng ta học hỏi và noi theo, chị đấu tranh tìm công lý không phải cho riêng chị mà cho mọi người, tiếng nói của chị là tiếng nói của người đại diện cho tầng lớp dân đen bị áp bức, chị sẵn sàng chấp nhận những thiệt thòi, chị hy sinh chấp nhận những khổ ải kể cả tù đày và kể cả cái chết hầu gióng lên tiếng chuông kêu cứu thay cho những tiếng nấc uất ức nghẹn ngào của kiếp sống dân oan đầy dẫy trên khắp mọi miền đất nước này.

Càng suy nghĩ tôi càng cảm phục và kính nể chị, chị đã cho chúng ta một bài học quý báu, một tinh thần đấu tranh vì công lý mà mấy chục năm qua nhân dân ta đã phải ngậm đắng nuốt cay.

Cám ơn chị, và 7 nạn nhân, cám ơn tập thể các Linh Mục, Tu Sĩ cùng toàn thể anh chị em giáo dân Thái Hà. Chị và tập thể Thái Hà đã đốt lên ngọn lửa mến yêu sưởi ấm tâm hồn bao năm băng giá của chúng tôi, chị và tập thể Thái Hà đã cất cao lời kinh Hòa Bình trong cuộc đấu tranh đi tìm công lý để mọi người chúng tôi trên khắp đất nước và cả hải ngoại có dịp cùng nhau hòa nhịp hát trọn lời kinh còn dang dở...
Chúng tôi và mọi người yêu chuộng Công Lý và Sự Thật trên khắp đất nước và trên khắp năm châu luôn ở bên chị và tập thể Thái Hà. Chúng ta cùng hiệp thông cùng nâng đỡ nhau đi trọn cuộc hành trình chị nhé.

Chúng con Tạ ơn Chúa, Tạ ơn Mẹ Maria. Nguyện xin Chúa và Mẹ Maria tiếp tục cùng đồng hành với chúng con.