“Vào”… “Vaooooo” …! Những tiêng hò hét với mức độ khủng khiếp khùng điên nhất khiến tôi bật dậy, mặc dù mới đi ngủ được vài tiếng sau 2 đêm liền thức trắng (để cầy). Rồi, cơn điên tập thể thể bắt đầu rồi đây, tôi thầm nghĩ. Chả là hôm nay (24/12) trận chung kết lượt đi giữa Thái Lan và Việt Nam diễn ra lúc 19h, và thời điểm “vô thức tập thể” nhuốm mầu điên loạn diễn ra sau đó 40 phút.

Xe ôm chật ních phố xá Saigòn
Tôi găm máy hình vào túi quần và xách xe ra khỏi nhà. Đêm nay là đêm Noel, lại có trận bóng đá Việt Nam – Thái Lan, thấy trên một số trang blog tính chuyện lợi dụng việc xuống đường vì bóng đá để biểu tình chống Tầu âm mưu cướp từ biển tới đảo cho chí đất liền của Việt Nam. Trong khi ngài Nguyễn Tấn Dũng biểu dương ngành công an về chiến công dẹp các vụ giáo xứ Thái Hà, vụ 42 Nhà Chung, các cuộc biểu tình của sinh viên, văn nghệ sĩ trí thức hồi cuối năm ngoái, và ngài gọi đó là những “chiến công”, đồng thời ngài chỉ đạo cho ngành cần tăng cường và phát huy hơn nữa tính chủ động đấu tranh chống diễn biến hòa bình của các thế lực phản động, thù địch …, Nói tóm lại, đích thân thủ tướng Việt Nam chỉ đạo ngành công an đập phải chủ động đập tan mọi âm mưu biểu tình, bất kể là biểu tình gì. Ấy thế mà một vài blogger vẫn còn hy vọng hão huyền.

Dọc con đường Lê Lợi, từ bùng binh Nguyễn Huệ tới gần công viên Quách Thị Trang cửa chính chợ Bến Thành (theo tuần tự). Ảnh: Trí Văn

Tôi vừa đi khỏi nhà thì một làn sóng âm thanh cuồng nộ lại dậy lên, Việt Nam ghi bàn thắng thứ 2. Cứ thử lượn lờ quanh khu lãnh sự xem sao… biết đâu ? Nghĩ vậy và tôi cho xe chạy thẳng lên khu vực bùng binh Hồ Con Rùa, nhưng không có cách gì cho tôi len xe vào khu này mà lại có thể chụp hình, bởi đường xá đông đặc, xe đan nhau kín mít. Chỉ còn cách gửi xe đi bộ, nhưng nơi gửi xe của nhà văn hóa Thanh niên (là địa điểm nhận gửi xe duy nhất ở khu vực Hồ Con Rùa) không còn nhận xe nữa. Hay là vào một quán café nào đó quanh đây, rồi lợi dụng để xe. Nhưng phương án này cũng tiêu tan bởi các quán café có mặt bằng rộng đẹp có thể giữ xe cũng đã kín mít, không còn một chỗ trống.

Tôi bèn chạy thẳng lên khu trung tâm, tức là khoảng từ bùng binh Lê Lợi-Nguyễn Huệ tới cửa chợ Bến Thành. Khi xe tôi vào tới đường Lê Lợi, lập tức tôi cảm thấy một sự sai lầm, bởi vì bây giờ muốn thoái lui cũng không được nữa. Đành buông xuôi theo đám đông, nhích dần nhích dần tí một vậy.

Thoát ra khỏi khu trung tâm, tôi mò sang khu phố Tây balo. Ngược với ngày thường, hôm nay, khu Tây balo gồm các con đường Bùi Viện, Đề Thám, Đỗ Quang Đẩu…, vắng vẻ, quang đãng khác thường. Các ông Tây bà đầm cũng biến đâu hết sạch. Té ra, các ông bà Tây cũng khôn chán ra, họ đi chơi từ hồi tối, cũng vào khu trung tâm, khu công viên 23/9, nhà thờ Đức Bà… chả khác gì người Việt Nam.

Tôi lượn vào mấy khu phố “xóm đạo” như bên khu Phạm Văn Hai quận Tân Bình, khu chợ Ga quận Phú Nhuận. Điều nổi bật dễ thấy nhất là những khu này rất yên ắng trật tự, và trang trí chăng đèn kết hoa đẹp vô cùng. Phải thừa nhận, con người, nếu không đạt tới một trình độ nhận thức cao tới mức nào đó, thì phải có tôn giáo. Bằng không, con người chẳng khác thú vật là mấy. Những người công giáo, họ hiền lành, điềm đạm, nhẹ nhàng hơn hẳn so với người “lương”, người vô thần.

Ngay quãng ngã tư Trần Huy Liệu – Lê Văn Sĩ, thường ngày không để ý thì chả thấy gì, hôm nay, một nhà thờ loại “mi-ni” như từ dưới đất chui lên. Một nhà thờ Tin Lành. Tôi thấy các con chiên ngồi rất đông, lấn ra cả một quãng vỉa hè đường Trần Huy Liệu, và giọng người (hình như là) mục sư đọc hay nói gì đó qua hệ thống tăng âm, nên nghe rất lớn. Tôi xáp vào thì thấy, vây bọc đám con chiên ngồi tràn ra vỉa hè là một lực lượng hùng hậu “dân phòng”. Đây có lẽ là loại lực lượng, loại người đáng ghét nhất trong xã hội. Bọn chúng sống bằng tiền người dân đóng góp, gọi là “tiền an ninh trật tự”, rồi bọn chúng hung hăng bắt nạt dân ghê gớm, ghê gớm hơn chính lũ quan thầy chúng là công an. Tóm lại, dân phòng là một lũ vô công rỗi nghề, tay sai chỉ điểm của công an như một thứ chó hít rắm, sống bằng tiền đóng góp của dân và chỉ rình rình bắt nạt dân.

Đám “chó săn” này đứa nào đứa nấy mặt mũi câng câng, đứa tay cầm “cặc bò”, là một thứ dùi cui bằng cao-su của công an, đứa cầm gậy gỗ dài, vẻ rất hung tợn. Khi thấy tôi móc máy ảnh trong túi quần ra, lập tức ba bốn tên nhâu nhâu vây lấy tôi và không cho chụp hình. Tôi nghĩ, lí luận với tụi này thà nói với đầu gối, mà không biến nhanh, chúng giật phứt cái máy thì xong, làm gì được chúng?

Nghĩ vậy nên tôi quay đầu xe chạy thẳng.

Trong suốt quá trình tôi vừa kể, cơn điên tập thể vẫn không ngơi một phút, trên mọi con đường của Sài Gòn. Những tiếng hò hét “Việt Nam vô địch” râm ran như pháo giao thừa. Cờ đỏ sao vàng vẫy vùng loạn xạ, hình ảnh phổ biến là hai người chở nhau, người ngồi sau phất cờ, người ngồi trước nẹt pô, đánh võng.

Không nhớ rằng Marx hay Lenin đã nói: “Tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân”. Tôi thì nhìn thấy rõ: Với dân Việt Nam, bóng đá chính là thuốc phiện

Khi tôi dừng ở cột đèn tín hiệu giao thông đường Nguyễn Thị Minh Khai, quãng vườn Tao Đàn, một đám đông thanh niên tụ tập hét “Việt Nam vô địch”. Tôi quay sang một người thanh niên đứng gần nhất, nói: “Vô địch sao để Tầu nó chiếm hết đảo lại biển?” Sau một phần mấy giây ngỡ ngàng, tay thanh niên bảo tôi: “Đù mẹ mày khùng hả, đồ phản động”. Tôi biết đụng hàng rồi nên vội rồ ga chạy rõ nhanh khi đèn tín hiệu vừa chuyển xanh.

Nhìn rừng người tay vẫy quốc kì, miệng la hét như lên đồng, tôi nghĩ, nếu sức mạnh của đám đông này dùng để đòi hỏi quyền làm người, quyền đa nguyên chính trị thì thể chế độc tài này dù sắt máu tới đâu cũng không tồn tại quá 24 tiếng.

Nhìn đồng hồ, thấy gần 10h, tôi quyết định đi về cất xe, sau đó khoảng 12h sẽ thuê xe ôm lên khu Hồ Con Rùa, nhà thờ Đức Bà, xem có gì xảy ra. Kế hoạch là vậy, nhưng rồi lại không thành vì một lí do hết sức vớ vẩn mà tôi chẳng muốn kể làm gì. Tạm thời ghi nhận đêm Noel ở thành phố Sài Gòn cộng hưởng với trận thắng tuyển Thái Lan, đã trở nên một bức tranh đại khái là như vậy

(Nguồn: Ngày 25/12/2008 www.danchimviet.com)