Sau khi đọc bài “truy cập internet tăng, xem TV giảm” của báo điện tử (dantri.com.vn, tác giả Lan Hương đăng 06/04/2009). Tôi thấy tác giả đã có những nhận định rất đúng nhưng chưa đủ. “Việt Nam đang chứng kiến sự phát triển nhanh chóng của các phương tiện truyền thông số. Với con số hơn 21 triệu người sử dụng như hiện nay, sẽ có thêm nhiều người Việt Nam lên mạng để liên lạc với gia đình và bạn bè, giải trí, và tìm hiểu thông tin khi internet trở nên ngày càng dễ tiếp cận trên khắp đất nước”, (dantri.com.vn).

Cách đây chỉ một năm về trước tôi vẫn coi TV, đài tiếng nói VN, báo chí. Đối với tôi lúc ấy, đó là những phương tiện thông tin hữu dụng nhất, vừa tìm kiếm thông tin dễ dàng, ngồi ở nhà có thể biết hết mọi chuyện xẩy ra trên thế giới, vừa là phương tiện để giải trí. Nhưng tôi cảm thấy nghi ngờ từ khi xẩy ra vụ cán bộ nhà nước cộng sản cướp đất của nhà thờ Thái Hà và Tòa Khâm Sứ của Tòa Gíam Mục Hà Nội để chia chác.

Hóa ra sau khi bị phát giác, bị tố cáo nhiều lần, không nuốt trôi, họ đã cướp để làm vườn hoa. Mọi người lương, giáo ai đã đến Hà Nội thì đều biết đó là chuyện có thật 100%. Thế mà các đài truyền thanh, truyền hình và báo chí của đảng, của nhà nước đều tuyên truyền, đưa tin bịa đặt, cắt xén bóp méo lời nói, vu cáo Đức Cha Ngô Quang Kiệt, các linh mục DCCT và giáo dân công giáo là: “vi phạm pháp luật”. Chưa xét xử mà các đài báo vẫn nói là “vi phạm pháp luật”. Ngày nào các đài, báo cũng rêu rao, nói xấu hàng giáo sĩ và giáo dân Công giáo.

Nhiều người không kìm hãm được nỗi bức xúc, đã đập cả tivi, radio thì quăng vào sọt rác, không thèm xem cũng chẳng thèm nghe. Nhiều người không đến nỗi phải đập tivi nhưng chẳng thèm xem. Vì tivi, radio, báo chí của nhà nước đưa tin hoàn toàn không đúng với sự thật. Cho đến khi nhà nước CS mở phiên toà sơ thẩm ngày 8.12.2008 xét xử 8 giáo dân Thái Hà, rõ ràng họ đã không có tội, không nhận tội, thế mà các đài báo của nhà nước đưa tin là: “cúi đầu nhận tội”. Ngay lập tức bị cáo đã đồng loạt đưa đơn kiện các đài báo của đảng đưa tin sai sự thật và làm đơn kháng cáo buộc chính quyền Hà Nội phải mở phiên toà phúc thẩm ngày 27.3.2009, không có lý do gì để buộc tội, phiên toà phúc thẩm đã giữ nguyên bản án mà toà sơ thẩm đã đưa ra, các đài báo lại được phen nịnh hót: “đây là chính sách khoan hồng của nhà nước”.

Đó chỉ là chuyện mấy miếng đất nhỏ nhoi, xét xử mấy người dân chân yếu tay mềm, mà còn đưa những thông tin bịa đặt, cắt xén, vu khống, bôi nhọ, nói xấu, lên án, huống chi những chuyện lớn lao hơn và bao nhiêu chuyện khác xẩy ra hàng ngày, chuyện gì có lợi cho cán bộ thì nói hay, chuyện gì không có lợi cho cán bộ thì không nói hoặc có nói thì cắt xén, bóp méo để xu nịnh cấp trên, vậy làm sao mà tin được. Có người nói: “từ khi biết TV, đài báo là công cụ tuyên truyền của đảng và nhà nước chỉ đưa thông tin một chiều, họ sẵn sàng chê bai, nói xấu, bịa đặt, vu cáo những ai không cùng quan điểm sai trái với đảng, với chính quyền. Gia đình tôi không xem TV, không nghe đài tiếng nói VN, không đọc báo, không mất thêm khoản chi cho việc mua báo hàng ngày. Chúng tôi tìm kiếm các nguồn thông tin trên những trang web có uy tín, những trang web dám nói lên sự thật để bênh vực cho công lý, đưa những thông tin hai chiều để người dân còn biết mà phân định phải trái”.

Truy cập Internet tăng, xem TV giảm không chỉ là lên mạng để liên lạc với gia đình bạn bè, để giải trí và tìm kiếm thông tin. Nó còn một lý do hết sức quan trọng đó là vì TV, đài tiếng nói VN, báo chí nhà nước không nói lên tiếng nói của sự thật, mà luôn xuyên tạc, bịa đặt, vu khống, bóp méo sự thật, làm cho người dân không còn tin vào đảng, vào chính quyền, vào các phương tiện truyền thông của đảng và nhà nước. Nhiều người đã tẩy bỏ các phương tiện truyền thông của nhà nước ra khỏi đời sống của họ.