SỰ THẬT là gì?
Sự thật chính là điều “nhạy cảm”
Mà lương tâm chỉ dám thầm thì
Mắt nhắm, mắt mở chẳng dám nhìn công lý
Miệng lặng câm nhìn sự thật ra đi!

Sự thật ở đâu?
Sự thật nằm trong những điều “bức xúc”
Thầm lặng khắc khoải nơi trái tim tù ngục
Sự thật loay hoay, sự thật thổn thức
Sự thật trong lương tri con người ray rứt!

Sự thật ra sao?
Sự thật khiến những lòng còn nhân ái nghẹn ngào
Những bàn tay đòi công lý dám đối đầu
Những tiếng nói lấy chí nhân thay cường bạo
Những trù dập, tội tù dù người biết trước sau

Đừng nói sự thật làm gì với kẻ sống nhờ dối trá
Bởi sự thật trong chúng chính là thật sự hèn hạ
Tối muốn hỏi sự thật những ai đang lặng câm giữa khổ đau thiên hạ
Có còn thoi thóp chút lương tâm rời rã giữa tình người?
Sự thật là gì?
Có phải chăng sự thật cao siêu không cần nói thành lời?
Hay sự thật quá thấp đất e rằng mở miệng sẽ hao hơi?

Từ nghìn xưa “sự thật” vẫn rất gần với tù tội
Đến ngày nay sự thật vẫn còn trôi nổi
Giữa bạo lực, tội ác, bất công, dối gian, phản bội…
Sợ sự thật đau thương sẽ đứng lên giải phóng con người!

Sự thật ra đi khi con người tội lỗi
Sự thật réo gào giữa nhắm mắt buông xuôi
Sự thật chết đuối khi đồng tiền làm mắt tối
Sự thật rên la dưới bạo lực dập vùi

Đã từ bao giờ sự thật bị chôn trong hai từ “nhạy cảm”
Để cho lương tâm nằm ngủ giữa trái tim quan tài
Chiếc ván thiên chưa đậy nắp để còn thấy mặt người u ám
Vô cảm như những cây đinh rỉ sét đầy câm nín họa tai!

Sự thật không bao giờ đem đi đánh đổi
Cho những nhân danh câm lặng: “vì người”
Sự thật không bao giờ có tội
Sự thật chẳng thể nào cắt nửa chia đôi!

Sự thật là chúng ta không dám nhìn sự thật
Hoặc thấy sự thật mà chẳng dám mở lời
Thế rồi quen, ngày từng ngày dần đánh mất
Để gian dối trên cao chồm hổm ngồi!

Đã một lần SỰ THẬT bị đóng đinh
Sự Thật bị đòn roi, Sự Thật chết một mình
Như Phi-la-tô rửa tay, để mặc lính
Đem Sự Thật treo lên chết cô độc, nhục hình!

Và chúng ta cứ hỏi
Sự thật là gì?
Và thấy ra, chúng ta lại từ chối
Sự thật quá “nhạy cảm”, thôi để sự thật chết cho muôn người!