Ai sẽ cất lên giùm tiếng nói?
Cho dân nghèo khốn khổ trên đất nước tôi
Cho quê hương dần cạn mất tình người
Dân tộc trở trăn bao năm dài nhức nhối!

Ai sẽ cất lên giùm tiếng nói?
Để nhắc nơi nhau đời cần xót vì đời
Dưới độc quyền bầy lãnh đạo tăm tối
Đồng tiền đang khẳng định đỉnh cao ngôi!

Càng nhiều tiền chữ nhân càng nhỏ
Càng cao sang càng sa đọa, đua đòi
Càng trí thức càng dối gian, luồn cúi
Càng quyền uy càng sống chẳng ra người

Càng thánh thiện càng không muốn đụng tới
Những trở trăn đầy nước mắt mồ hôi
Chuyện quê hương nhức nhối thế thời
Bao phận họa tai, dập vùi, oan nghiệt

Hãy nhìn mà xem, nhìn rõ để biết
Qua những nhân danh cao đẹp mỹ miều
Nào công bằng, bác ái với thương yêu…
Thùng càng rỗng càng kêu lớn tiếng

Trước khốn khổ chung mấy ai mở miệng?
Muốn thân an nhàn hưởng lợi riêng
Chỉ muốn đi những nơi người biết đến
Những tiệc tùng được vinh dự gọi tên

Họ là ai?
Là những kẻ thiếu lương tâm nhưng đầy tự ái
Thiếu hiểu biết nhưng lại đầy tự đại
Thiếu lòng nhân nhưng kêu gọi bác ái
Thiếu công bằng nhưng mở miệng dạy đời

Họ là những kẻ đặc quyền, đặc lợi
Nên khó cảm thông trước khổ đau người
Họ là kẻ ăn gian nói dối
Lấy vải thưa che mắt thánh đãi bôi

Ai có thể xét tận công, xử tận tội?
Chẳng ai có quyền ở dưới vòm trời!
Ai có quyền được lên tiếng nói?
Bất cứ mọi ai muốn được sống làm người

Vì quyền nói không phải là xin-cho
Và kẻ nghe có quyền nghe cho rõ
Những kẻ nghe có quyền to-nhỏ
Chỉ kẻ bất chính mới sợ người nhỏ-to

Dưới ánh mặt trời rồi mọi điều sẽ tỏ
Những dối gian, tội ác, thánh thiện, nhân nghĩa…
Thời gian sẽ sàng lọc để không là không, có là có
Phải trọn công bằng, bác ái mới nở hoa

Nhưng ai sẽ cất giùm lên tiếng nói
Cho những cảnh đời cùng khổ trên đất nước tôi?
Dưới sự vô độ gian tham của độc đảng ngu muội
Cầm đất, bán dân…chà đạp lên truyền thống giống nòi!

Những đảng viên nhà cao của chìm, nổi
Những cán bộ, dưới đạp đầu - trên luồn cúi
Những tiếng nói lương tri bị giam cầm tù tội
Nhan nhãn vô lương, bất trí, vô cảm, xu thời…

Những độc quyền luôn luôn sợ tiếng nói
Những độc tôn luôn sợ bị đổi ngôi
Những độc thoại chưa phải là tiếng gọi
Phải đồng thanh mở miệng đòi quyền người

Hỡi cha, hỡi mẹ, hỡi chị, hỡi em, hỡi anh
Hãy hỏi vì sao dân tộc ta mãi nín thinh
Hãy hỏi đất nước này rồi đâu là điểm đến
Sẽ thuộc Tàu chăng? hay phó mặc định mệnh?

Đảo mất - biển vây - thuê đất - bán sức người
Dân ta lưu lạc khắp phương trời
Thanh niên bán rẻ thân tôi mọi
Thiếu nữ xuất khẩu làm thú vui
Cướp đất, nông dân bị xua đuổi
Biển mất, ngư dân bị người hạch tội
Tại sao chúng ta không có quyền lên tiếng nói
Tại sao chúng ta phó thác đất nước vào độc đảng ngu muội
Tại sao chúng ta phải chấp nhận sống dưới quyền uy gian dối
Ươn hèn, nhịn nhục, xin xỏ, xu thời, luồn cúi…
Nếu tổ tiên ta sống thế, thì Việt Nam không tồn tại tới thế kỷ hai mươi!
Chúng ta có quyền sống cho ra con người
Và phải đòi quyền sống - chẳng phải xin xỏ - cho cả giống nòi
Chính chúng ta phải cất lên tiếng nói
Chẳng chờ đợi ai, chẳng phó thác mòn mỏi
Vào độc tôn, độc đảng, độc quyền, độc thoại
Hay bất kỳ nhân danh từ những áo thụng xu thời!
Chính chúng ta phải cất lên tiếng nói
Từng người, vạn người, muôn người
Đồng cảm đau chung, đồng thuận muôn lời:
“Chúng ta có quyền lên tiếng nói!”