Bản án nào dành cho quan chức Hải Phòng và Tiên Lãng trong vụ Đoàn Văn Vươn?

Hãng thông tấn AP sáng nay đưa tin tại thành phố Jefferson City, tiểu bang Missouri một cô bé 15 tuổi tên là Alyssa Bustamante, đã giết chết một cô bé khác, tên là Elizabeth Olten, 9 tuổi chỉ vì cô muốn tìm một cảm giác lạ, cảm giác của kẻ giết người. Cô viết trong cuốn nhật ký của mình như thế này: "Đó là một cảm giác lạ lùng, một cảm giác thú vị pha lẫn với sự hồi hộp, sợ hãi và run rẩy...."

Quan tòa, Pat Joyce, đã dành cho kẻ giết người này bản án tù chung thân, không có cơ hội giảm khinh. Luật sư của Bustamante đã xin mức án nhẹ hơn với lý do xem ra không mấy thuyết phục. Đó là thân chủ của ông đã dùng thuốc giảm buồn phiền Prozac, đã chịu nhiều áp lực của nghịch cảnh và đã định tự tử nhiều lần vì uống quá nhiều thuốc giảm đau .

Nhưng công tố viên đã cho rằng phải dành mức án cao hơn cho Bustamante vì cô đã cố tình giết người, đã lập mưu dẫn Elizabeth ra ngoài chơi để giết Elizabeth, đã đào hố chôn trước hai ngày để sẵn sàng vùi xác nạn nhân xuống và nhất là lời thú tội trong cuốn nhật ký của cô.

Tội phạm loại này không giết người để cướp của hay để trà thù mà chỉ vì một lý do đơn giản là giết người để tìm cảm giác lạ khi giết người. Sự suy đồi về đạo đức đã tới mức cùng cực!

Con vật chỉ ăn thịt con vật khác khi đói theo bản năng sinh tồn nhưng khi nó đã no rồi thì con mồi có đến gần nó cũng chẳng thèm vồ.

Nghĩ về vụ cưỡng chiếm nhà đất của ông Đoàn Văn Vươn xảy ra trong dịp tết vừa qua, tôi thấy đám quan tham này đã lợi dụng sự bất cập của luật đất đai để gây ra bao tang tóc cho gia đình nạn nhân, chẳng phải vì họ thiếu đất, thiếu vườn, thiếu tiền mà vì bản chất gian ác, thói lộng quyền của cộng sản và lòng tham vô đáy của họ.

Vụ cưỡng chế đất ở Tiên Lãng xảy ra trong một hoàn cảnh xã hội mà giai cấp mới giàu có đa số là những quan chức đương quyền. Họ không chuyên ngành về kinh doanh, chẳng am tường về quản trị nhưng lại dành quyền quản lý xã hội. Họ là thiểu số giàu có về tiền bạc, dư thừa về quyền thế giữa đại đa số dân chúng nghèo khổ, bị đàn áp bóc lột, bị đối xử bất công mà vẫn cam lòng nhẫn nhục chịu đựng. Đoàn Văn Vươn chính là giọt nước cuối cùng làm tràn ly nước căm giận của toàn dân.

Báo Sài Gòn Giải Phóng ngày 03/10/2008 cho biết: “Việt Nam và Ấn Độ là một trong những quốc gia có số lượng triệu phú tăng nhanh nhất thế giới với tỷ lệ là 24,2% và 20%. Theo thống kê tại Việt Nam, có khoảng 1.200 người đang sở hữu tài sản 1 triệu USD” (theo điều tra của Tập đoàn tài chính Merrill Lynch và Capgemini).

Chắc là không khập khễnh nếu so sánh kẻ giết người để tìm cảm giác lạ với kẻ cướp của khi đã có nhiều của cải dư thừa. Kẻ giết người để tìm cảm giác lạ bị kết án chung thân, còn kẻ cướp đất, cướp phương tiện sinh sống của người khác trong khi họ quá no đủ, tiền dư bạc thừa, thì sẽ bị kết án như thế nào?

Bản án dù có rất nghiêm khắc chăng nữa mà nó không đem lại sự cải hóa phạm nhân và xã hội thì chỉ là sự trả thù của một sự trả thù khác hợp pháp mà thôi. Không có bản án nào có gía trị giáo dục bằng bản án mà chính kẻ phạm tội ra án lệnh cho mình. Tất cả những khung hình phạt trong xã hội đều phải mang tính cách răn đe giáo dục chứ không phải nhằm đầy đọa, làm mất nhân phẩm người sai phạm. Vì thế kẻ làm điều sai trái phải nhận ra lỗi lầm của mình, phải có lòng ăn năn hối lỗi và quyết tâm sửa đổi để trở về với chân thiên mỹ. Chỉ khi có quyết tâm sửa đổi mới giúp những ai đã lỡ đi sai đường tìm lại được sự bình an và có thể hòa đồng với đồng bào mình.

Hôm qua, theo tin tức của BBC cho biết Lê Văn Hiền,Chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng, và Nguyễn Văn Khanh, Phó Chủ tịch UBND và một số quan chức khác ở xã Vinh Quang đã bị đình chỉ công tác vì những sai phạm trong vụ cưỡng chiếm đất của ông Đoàn Văn Vươn. Họ bị cách chức, đó là hình phạt mà đảng CSVN của họ dành cho các đảng viên thoái hóa . Hôm nay, thông cáo của văn phòng Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng đã yêu cầu chính quyền Hải Phòng và Tiên Lãng phải tự kiểm điểm và khẳng định việc các viên chức chính quyền cưỡng chế đất đai và phá hủy căn nhà của ông Đoàn Văn Vương là hoàn toàn sai trái. Đó là một tín hiệu tốt là tiếng nói hay tiếng súng của người dân thấp cổ bé họng cuối cùng đã được lắng nghe. Tuy nhiên, chúng ta phải đánh gía sự lắng nghe này như thế nào? Vì có thể lắng nghe đó chỉ là nhất thời để xoa dịu dư luận, lắng nghe để tìm ra những kẻ dám nói lên sư thật rồi sau đó tìm cách tiêu diệt hay lắng nghe của bước đầu cải đổi, hứa hẹn một tương lai tốt đẹp cho người dân...Lắng nghe theo kiểu nào thì ít ra tiếng kêu oan đã được lắng nghe và có kết quả nhất định.

Qua biến cố này và chiều hướng giải quyết vụ việc ở Tiên Lãng đang được sự đồng tình của xã hội, mong rằng những quan khác, những người đã và đang cậy quyền, cậy thế nên suy nghĩ lại trước khi giở thói làm càn. Không có gì dấu kín mãi được. Sự thật như ánh sáng sẽ chiếu rọi vào mọi ngõ ngách của nơi tối tăm dưới bầu trời này. Khi sự thật được tôn trọng, tất cả mọi oan khiên sẽ phải được giải quyết, mọi mưu đố bất chính sẽ bị đưa ra ánh sáng. Hoà bình và công lý nhất định sẽ được vãn hồi trên quê hương ta. Sớm muộn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Qua Internet, nhìn nét mặt lo âu, ảo não của các quan bị cách chức trái ngược hẳn với thái độ ngông nghêng mấy ngày trước làm tôi cũng thấy tội nghiệp cho họ. Có ai ngờ đâu việc làm sai trái lần này lại dẫn đến cái họa mất chức hôm nay. Gía mà họ ăn ở có tình có nghĩa, có trước có sau thì đâu nên nỗi .Còn đâu những tuyên bố đầy tự mãn, còn đâu đám quần chúng để tiền hô hậu ủng! Việc lên voi xuống chó như thế này có thể xảy ra cho bất cứ ai, cái khác nhau là lúc lên voi thì ai cũng mến mà lúc xuống chó thì ai cũng thương, đó mới chính là nghệ thuật sống.Tự mãn càng cao, tủi nhục càng sâu. Bây giờ những quan tham phải trở về cái gốc của mình là một người dân. Nhưng không thể trở thành người dân bình thường nếu họ không suy nghĩ và hành động như một người dân: đơn sơ, chân thành và hòa đồng với mọi người .

Để trở thành người dân bình thường, trước hết các ông quan phải có lời xin lỗi những gia đình nạn nhân để có sự thông cảm với những người đã bị trù dập và làm hại. Các ông nên nhận rõ những sai trái của mình. Không phải chỉ là một nhận thức suông, nhưng còn phải can đảm thú nhận những âm mưu toan tính của mình khi cậy quyền ỷ thế . Khi các ông công khai nhận là mình sai, có nghĩa là các ông đã giải oan cho gia đình ông Đoàn Văn Vươn. Các quan sai có nghĩa là ông Vươn đúng. Cái đúng của ông Vươn sẽ giúp ông thoát cảnh giam cầm, cái đúng trả lại danh dự cho ông và cái đúng bắt buộc nhà cầm quyền phải đền bù những thiệt hại tinh thần cũng như vật chất cho ông và gia đình. Chỉ khi các ông quan Hải Phòng dám nhận lỗi, dám công khai xin lỗi và trả lại công bằng cho gia đình nạn nhân thì tâm hồn các ông mới được bình an và các ông mới có cơ hội hưởng tuổi gìa với những của cải mà các ông đang sở hữu hiện nay.

Kẻ giết người, Alyssa Bustamante, trước toà đã có những giây phút hối hận. Cô ta nói " Tôi rất hối hận vì những gì tôi đã làm. Tôi biết lời xin lỗi không đền bù được những điều tệ hại tôi đã gây ra. Nếu tôi có thể đổi cuộc sống của tôi để lấy lại sự sống cho nạn nhân, tôi cũng sẽ làm. Tôi xin thành thật xin lỗi".

Còn những kẻ lợi dụng chức quyền để làm tan nát gia đình ông Vươn, ông Quý, đưa bao người vào cảnh tù tội, thì xin các ông đừng chần chừ nữa, cũng hãy nói lên lời xin lỗi, hãy mạnh dạn nói lên sự thật về vụ cưỡng chiếm ở Tiên Lãng. Khung phạt dành cho các quan không chỉ là cách chức, mà là sự dày vò lương tâm của người muốn hoàn thiện. Để sống cho ra sống, các ông cần nói lên sự thật, cần giải oan cho các nạn nhân. Chỉ có sự thật mới chữa lành mọi vết thương và mới hàn gắn lại tình người.

Không có bản án tương xứng nào cho những kẻ cố tình làm sai và cũng không cần bản án nào cho những người muốn trở về với nẻo chính đường ngay.Truyền thống cao quý của người Việt Nam mình là luôn tha thứ cho những kẻ biết ăn năn hối cải, luôn mở rộng vòng tay đón những kẻ lầm đường muốn trở về.

Giuse Thẩm Nguyễn