Chẳng bao lâu nữa, Tòa án Tối cao Hoa Kỳ có thể sẽ có sáu thẩm phán bảo thủ gốc Công Giáo. Và điều đó sẽ không thể thực hiện được nếu không có sự trỗi dậy của các chính trị gia người Tin lành Evangelical da trắng.
Việc Tổng thống Donald Trump liên tục ve vuốt những người Thiên Chúa giáo bảo thủ cho các ghế của Tòa án Tối cao tuân theo một logic chính trị đơn giản: Các cử tri theo đạo Tin lành Evangelical da trắng là những người ủng hộ trung thành nhất của Trump và họ quan tâm sâu sắc đến việc bổ nhiệm các thẩm phán bảo thủ, những người sẽ lật đổ Roe kiện Wade và cấm phá thai. Do đó, Trump đã bổ nhiệm Thẩm phán Neil Gorsuch và Brett Kavanaugh vào Tòa án tối cao, và hiện đang đề cử bà Amy Coney Barrett để thay chỗ trống của bà thẩm phán Ruth Bader Ginsburg sau khi bà quan đời.
Tuy nhiên, điều có vẻ đáng chú ý về những lựa chọn này là trong khi những người theo đạo Tin lành Evangelical da trắng là những người ủng hộ trung thành nhất của Trump và thường trích dẫn việc lựa chọn các thẩm phán sẽ lật đổ Roe là ưu tiên hàng đầu của họ, khi đến thời điểm đưa ra các đề cử cho Tòa án Tối cao thì lại là -- những người Công Giáo bảo thủ -- mà không phải những người theo đạo Tin lành Evangelical, và cuối cùng người Tin Lành họ cũng đồng ý chấp thuận.
Trên thực tế, trong số đa số Thẩm phám bảo thủ hiện tại của Tòa án Tối cao, chỉ có ông Gorsuch có danh tính Công Giáo hơi không rõ ràng -- ông ta lớn lên theo đạo Công Giáo -- nhưng đã đi lễ tại các nhà thờ Tin lành Episcopalian kể từ khi kết hôn với vợ mình, một người Anh, và những người thân cận coi danh tính là Công Giáo hay Tin lành của ông ta đều không rõ ràng.
Thật công bằng khi đặt câu hỏi tại sao ảnh hưởng lớn của Tin Lành Evangelical đối với chính trị không dẫn đến bất kỳ Thẩm phán Tin Lành Evangelical nào trên Tòa án cao nhất của quốc gia. Ngoại trừ bà Harriet Miers, người được Tổng thống George W. Bush rút đề cử vào Tòa án Tối cao chưa đầy một tháng sau khi tuyên bố. Lịch sử gần đây của các ứng cử viên Thẩm phán tối cao không có những người theo đạo Tin lành. Trên thực tế, trong khi đề cử bà Miers bị xáo trộn vì các câu hỏi về trình độ của bà, tín ngưỡng tôn giáo của bà đã gây tranh cãi khi chính quyền cố gắng sử dụng nó để giải đáp những lo ngại của những người bảo thủ về hồ sơ của bà.
Ngoài việc đề cử bà Miers không thành, có hai lý do khiến Tin Lành Evangelical không thành đạt: vì vấn đề “cung và cầu”. Nhóm các luật sư và thẩm phán bảo thủ theo Tin Lành Evangelical có tín chỉ khả năng được chứng nhận thích hợp thì ít hơn nhiều so với nhóm Công Giáo bảo thủ sâu sắc. Vì những người Mỹ theo đạo Tin lành Evangelical đã cố tình tách mình ra khỏi nền văn hóa chính thống, thiết lập các trường học và cao đẳng riêng thay thế, vì thế họ phần lớn đã loại bỏ mình khỏi các tổ chức ưu tú sản sinh ra các thẩm phán và luật sư cấp cao nhất của Mỹ. Có một số trường luật Tin lành Evangelical, nhưng không có trường nào tương đương với Harvard hoặc Yale — hoặc so sánh được với các học viện Công Giáo ưu tú như Notre Dame hoặc Đại học Georgetown.
Đồng thời, một làn sóng quyền lực hướng theo luật pháp bảo thủ về mặt xã hội đã xuất hiện, phần lớn được thúc đẩy bởi sự thành lập và trỗi dậy của Hiệp hội Liên bang (Federalist Society), sản sinh ra các luật sư và thẩm phán có niềm tin bảo thủ, và họ tốt nghiệp và giảng dạy tại các trường luật hàng đầu của đất nước hoặc phục vụ trong các công ty ưu tú nhất của Hoa Kỳ.
Điều này gần như trùng hợp với sự lên ngôi của những người Tin lành Evangelical da trắng chống phá thai, có lẽ là lực lượng thống trị nhất trong chính trị bầu cử của Đảng Cộng hòa. Những người Tin lành Evangelical da trắng chỉ trở thành khối bầu cử quan trọng được nhận diện trong Đảng Cộng Hòa lần lượt từ những thập niên 1970 đến thập niên 1980. Đang khi họ coi mình là thành phần thiết yếu cho nhiệm kỳ tổng thống của Tổng thống Ronald Reagan, nhưng có thể ban đầu họ đã đánh giá quá cao ảnh hưởng của chính họ.
Sự đồng thuận của giới học giả và các nhà hoạt động là mặc dù tổng thống Reagan công khai ve vãn những người theo Thiên Chúa giáo bảo thủ trong cuộc tranh cử tổng thống năm 1980, như Kimberly Conger đã viết, “cam kết của Reagan đối với các nguyên nhân và các vấn đề của Quyền Thiên Chúa giáo chỉ là ngoài môi miệng mà thôi”. Reagan đã không sử dụng ảnh hưởng chính trị của mình để trực tiếp theo đuổi các vấn đề liên quan tới chiến tranh văn hóa, ngoại trừ thẩm phán Antonin Scalia, các đề cử thẩm phán của ông vào Tòa án Tối cao không có liên quan đến các nguyên nhân bảo thủ xã hội. Trên thực tế, thẩm phán Sandra Day O’Connor và Thẩm phán Anthony Kennedy, đều là những người được Reagan bổ nhiệm, được cho là đã giúp cứu Roe.
Tuy nhiên, địa vị chính trị của Tin lành Evangelical đã thay đổi đáng kể trong suốt thập kỷ tiếp theo. Các đảng phái chính trị cần tình nguyện viên và cử tri, và những người Tin lành Evangelical da trắng đã đáp ứng một cách đáng tin cậy. Bắt đầu từ những năm 1990, những người theo đạo Tin lành Evangelical da trắng thống trị trong các vai trò lãnh đạo thuộc Đảng Cộng Hòa địa phương và họ tiếp tục áp đảo các khu vực bầu cử khác trong hàng ngũ các nhà hoạt động Đảng. Điều này có nghĩa là họ đã thực hiện ảnh hưởng lớn quá tầm mức trong chính sách của Đảng Cộng Hòa.
Mặc dù sự kiện trên có vạch ra con đường dẫn đến các thành quả trong các cuộc bầu chọn lãnh đạo trong ngành Lập pháp và Chính quyền, nhưng nó không thành công trong việc tìm kiếm đại diện trực tiếp của họ trong ngành Tư pháp.
Như tác phẩm của Steven Teles và Amanda Hollis-Brusky đều cho thấy, những người bảo thủ thế tục bắt đầu nỗ lực phối hợp để gây ảnh hưởng đến tòa án vào những năm 1980. Những động thái này được nhìn thấy rõ nhất trong sự thành lập và trỗi dậy của Hiệp hội Liên bang (Federalist Society), được thành lập bởi các sinh viên luật tại Đại học Chicago, Yale và Harvard, nhưng sau đó Hiệp hội này đã trở thành tổ chức chứng thực cho các luật sư bảo thủ và những người được chọn bước qua cổng để được lựa chọn vào ngành Tư pháp bảo thủ.
Như một minh họa nhanh về điểm này, ông Leonard Leo, đồng chủ tịch và cựu phó chủ tịch điều hành của Hiệp hội Liên bang (Federalist Society), là người có công trong việc biên soạn danh sách các ứng cử viên tiềm năng của tòa án năm 2016 của Trump, và là người đi đầu trong việc tái cam kết rộng rãi hơn của Đảng Cộng Hòa đối với ngành Tư pháp liên bang, từ Tòa án tối cao trở xuống. Giống như các nhà lãnh đạo sáng lập khác trong phong trào bảo thủ, chẳng hạn như William F. Buckley và Paul Weyrich, ông cũng là người Công Giáo bảo thủ tích cực.
Sự đi lên nhanh chóng của Hiệp hội Liên bang từ tổ chức sinh viên đến trung tâm của phong trào pháp lý bảo thủ một phần bắt nguồn từ sự hiểu biết của họ về cách thức hoạt động của quyền lực trong thế giới pháp lý. Luật là một nghề tinh hoa duy trì hệ thống phân cấp nội bộ của riêng mình. Không phải ngẫu nhiên mà Tòa án Tối cao bị thống trị bởi những sinh viên tốt nghiệp của Harvard và Yale, và một số ít trường học tạo ra một số lượng không tương xứng trong giới tinh hoa rộng lớn hơn thuộc nghề luật. Trong thế giới luật, chứng chỉ chứng nhận giá trị cấp cao quan trọng.
Trong khi có lịch sử lâu hơn về việc người Công Giáo bị loại khỏi các thể chế cơ sở này, thì cũng có một lịch sử lâu dài của các trường Công Giáo ở tất cả các cấp cung cấp phương tiện cho sinh viên tốt nghiệp của họ tiếp cận với các ngành nghề danh giá. Khi sự phân biệt đối xử chống Công Giáo tại các cơ sở ưu tú của quốc gia suy yếu vào giữa thế kỷ 20, người Công Giáo đã có vị trí tốt để tham dự và tiến triển rất xuất sắc. Cánh cửa của các tổ chức ưu tú đã mở ra cho họ, và họ háo hức tham gia.
Điều tương tự cũng không thể nói về người Tin Lành Evangelical. Lịch sử hiện đại của những người theo đạo Tin lành Evangelical da trắng được đánh dấu bằng sự tách biệt khỏi nền văn hóa chính thống và từ chối các tổ chức ưu tú thuộc chính dòng. Họ nghi ngờ nhiều trường cao đẳng và đại học hiện có, nửa sau của thế kỷ 20 chứng kiến sự ra đời của các trường Thiên Chúa giáo bảo thủ mới trong giáo dục đại học - bao gồm việc thành lập Đại học Oral Roberts năm 1963, Đại học Liberty năm 1971 và Đại học Regent năm 1977— cũng như sự gia tăng của các trường Tin Lành cấp giáo xứ địa phương (evangelical Christian day schools)
Nhưng mặc dù sinh viên có thể ở trong thế giới này cho toàn bộ nền giáo dục của một người, hệ thống giáo dục này không được trang bị để tạo ra các luật sư. Hơn nữa, người ta tin rằng thật khó, nếu không muốn nói là không thể, để trở thành một Kitô hữu tốt và đồng thời là một luật sư. Theo lời của Timothy Floyd, lĩnh vực pháp lý được coi là “quá hư hỏng và trần tục đối với một Kitô hữu để có thể tham gia”. Điều này dẫn đến cảnh báo rằng đức tin hiện có và trong tương lai các luật sư Kitô có thể "bị hủy hoại bởi việc thực hành luật." Sự kết hợp giữa sự nghi ngờ và nguồn lực thưa thớt này đã đi ngược lại việc tạo ra một nguồn dự trữ sâu rộng các luật sư theo đạo Tin lành Evangelical bảo thủ trong các ghế quyền lực của thế giới pháp lý, khiến các lựa chọn cho Tòa án tối cao là ít nhất.
Các nhà lãnh Tin lành Evangelical bảo thủ từ lâu đã nhận ra nhu cầu đào tạo luật sư. Họ đã làm việc để điều chỉnh hoạt động pháp lý như là một ơn gọi tôn giáo, và đã tạo ra các chương trình và trường luật bảo thủ mới của Thiên Chúa giáo. Để minh họa cho cả hai, tài liệu quảng cáo của Trường Luật Đại học Regent được sử dụng để giới thiệu phương châm của trường: “Luật không chỉ là một nghề. Đó là một ơn gọi. "
Nhưng với sự phụ thuộc của nghề luật vào tín chỉ chứng nhận, những trường luật mới này không có vị trí tốt, như cố lãnh đạo Evangelical, là Mục sư Jerry Falwell đã muốn, ngài nói: “sản sinh ra một thế hệ luật sư Thiên Chúa giáo có thể thâm nhập vào nghề luật, với một cam kết mạnh mẽ đối với đạo đức truyền thống Judeo-Christian (theo ảnh hưởng của Do thái giáo và Thiên Chúa giáo)” Tuy nhiên, các chương trình đào tạo và kết nối bổ sung như trường Blackstone Legal Fellowship tuyển sinh các sinh viên tôn giáo bảo thủ từ các trường luật ưu tú.
Mặc dù các chương trình như vậy có thể cung cấp một phương tiện để đại diện Tin lành Evangelical trong tương lai vào Tòa án tối cao của quốc gia — Bà Amy Coney Barrett, mặc dù không phải là cựu sinh viên Blackstone, đã phục vụ trong tư cách là giáo sư của Blackstone — những người Công Giáo bảo thủ đã có được những vị trí trong các cấp cao nhất của cơ sở Pháp lý. Sự kết hợp của những yếu tố này đòi hỏi những người theo đạo Tin lành Evangelical bảo thủ phải dựa vào các đồng minh chính trị Công Giáo của họ để đại diện cho những lợi ích chung của họ trong hiện tại và cung cấp một hình mẫu cho những người theo đạo Tin lành Evangelical để họ có thể đảm nhận những chiếc ghế dự bị trong tương lai. Hiện tại, các thẩm phán Công Giáo bảo thủ có uy tín là phương tiện tốt nhất để các nhà Tin lành Evangelical bảo thủ thấy lợi ích chính trị của họ được đại diện trong ngành Tư pháp.
Tuy nhiên, tương lai của Tòa án Tối cao nói riêng và cơ quan tư pháp liên bang nói chung, không chỉ là việc sản xuất ra các luật sư có trình độ, được chứng nhận theo truyền thống. Nhân sự cho băng ghế dự bị cũng phụ thuộc vào việc những người theo đạo Tin lành Evangelical da trắng vẫn có thể bầu ra tổng thống và thượng nghị sĩ có chung nguyện vọng của họ. Những người bảo thủ từ lâu đã hiểu rằng bầu cử quan trọng, tòa án quan trọng và bầu cử quan trọng đối với tòa án, nhưng chính quyền Trump đã là một khóa học phá lối để Đảng Dân Chủ thực sự nắm bắt và nhìn vào bản thân mình những bài học tương tự.
Tương lai sẽ không chỉ được xác định bởi ai có các luật sư phù hợp để được chọn, mà còn là người có quyền lực chính trị được đắc cử để chọn họ.
(Nguồn: https://www.politico.com/news/magazine/2020/10/03/supreme-court-evangelicals-catholics-social-conservatives-coney-barrett-421932) -- Joshua C. Wilson là giáo sư khoa học chính trị tại Đại học Denver. Ông là đồng tác giả của cuốn sách sắp ra mắt: Separate But Faithful: The Christian Right's Radical Struggle to Transform Law & Legal Culture (Chia cách nhưng Trung thành: Cuộc đấu tranh cấp tiến của Cánh hữu Thiên Chúa giáo để chuyển đổi Luật pháp và Văn hóa Pháp lý).
Việc Tổng thống Donald Trump liên tục ve vuốt những người Thiên Chúa giáo bảo thủ cho các ghế của Tòa án Tối cao tuân theo một logic chính trị đơn giản: Các cử tri theo đạo Tin lành Evangelical da trắng là những người ủng hộ trung thành nhất của Trump và họ quan tâm sâu sắc đến việc bổ nhiệm các thẩm phán bảo thủ, những người sẽ lật đổ Roe kiện Wade và cấm phá thai. Do đó, Trump đã bổ nhiệm Thẩm phán Neil Gorsuch và Brett Kavanaugh vào Tòa án tối cao, và hiện đang đề cử bà Amy Coney Barrett để thay chỗ trống của bà thẩm phán Ruth Bader Ginsburg sau khi bà quan đời.
Tuy nhiên, điều có vẻ đáng chú ý về những lựa chọn này là trong khi những người theo đạo Tin lành Evangelical da trắng là những người ủng hộ trung thành nhất của Trump và thường trích dẫn việc lựa chọn các thẩm phán sẽ lật đổ Roe là ưu tiên hàng đầu của họ, khi đến thời điểm đưa ra các đề cử cho Tòa án Tối cao thì lại là -- những người Công Giáo bảo thủ -- mà không phải những người theo đạo Tin lành Evangelical, và cuối cùng người Tin Lành họ cũng đồng ý chấp thuận.
Trên thực tế, trong số đa số Thẩm phám bảo thủ hiện tại của Tòa án Tối cao, chỉ có ông Gorsuch có danh tính Công Giáo hơi không rõ ràng -- ông ta lớn lên theo đạo Công Giáo -- nhưng đã đi lễ tại các nhà thờ Tin lành Episcopalian kể từ khi kết hôn với vợ mình, một người Anh, và những người thân cận coi danh tính là Công Giáo hay Tin lành của ông ta đều không rõ ràng.
Thật công bằng khi đặt câu hỏi tại sao ảnh hưởng lớn của Tin Lành Evangelical đối với chính trị không dẫn đến bất kỳ Thẩm phán Tin Lành Evangelical nào trên Tòa án cao nhất của quốc gia. Ngoại trừ bà Harriet Miers, người được Tổng thống George W. Bush rút đề cử vào Tòa án Tối cao chưa đầy một tháng sau khi tuyên bố. Lịch sử gần đây của các ứng cử viên Thẩm phán tối cao không có những người theo đạo Tin lành. Trên thực tế, trong khi đề cử bà Miers bị xáo trộn vì các câu hỏi về trình độ của bà, tín ngưỡng tôn giáo của bà đã gây tranh cãi khi chính quyền cố gắng sử dụng nó để giải đáp những lo ngại của những người bảo thủ về hồ sơ của bà.
Ngoài việc đề cử bà Miers không thành, có hai lý do khiến Tin Lành Evangelical không thành đạt: vì vấn đề “cung và cầu”. Nhóm các luật sư và thẩm phán bảo thủ theo Tin Lành Evangelical có tín chỉ khả năng được chứng nhận thích hợp thì ít hơn nhiều so với nhóm Công Giáo bảo thủ sâu sắc. Vì những người Mỹ theo đạo Tin lành Evangelical đã cố tình tách mình ra khỏi nền văn hóa chính thống, thiết lập các trường học và cao đẳng riêng thay thế, vì thế họ phần lớn đã loại bỏ mình khỏi các tổ chức ưu tú sản sinh ra các thẩm phán và luật sư cấp cao nhất của Mỹ. Có một số trường luật Tin lành Evangelical, nhưng không có trường nào tương đương với Harvard hoặc Yale — hoặc so sánh được với các học viện Công Giáo ưu tú như Notre Dame hoặc Đại học Georgetown.
Đồng thời, một làn sóng quyền lực hướng theo luật pháp bảo thủ về mặt xã hội đã xuất hiện, phần lớn được thúc đẩy bởi sự thành lập và trỗi dậy của Hiệp hội Liên bang (Federalist Society), sản sinh ra các luật sư và thẩm phán có niềm tin bảo thủ, và họ tốt nghiệp và giảng dạy tại các trường luật hàng đầu của đất nước hoặc phục vụ trong các công ty ưu tú nhất của Hoa Kỳ.
Điều này gần như trùng hợp với sự lên ngôi của những người Tin lành Evangelical da trắng chống phá thai, có lẽ là lực lượng thống trị nhất trong chính trị bầu cử của Đảng Cộng hòa. Những người Tin lành Evangelical da trắng chỉ trở thành khối bầu cử quan trọng được nhận diện trong Đảng Cộng Hòa lần lượt từ những thập niên 1970 đến thập niên 1980. Đang khi họ coi mình là thành phần thiết yếu cho nhiệm kỳ tổng thống của Tổng thống Ronald Reagan, nhưng có thể ban đầu họ đã đánh giá quá cao ảnh hưởng của chính họ.
Sự đồng thuận của giới học giả và các nhà hoạt động là mặc dù tổng thống Reagan công khai ve vãn những người theo Thiên Chúa giáo bảo thủ trong cuộc tranh cử tổng thống năm 1980, như Kimberly Conger đã viết, “cam kết của Reagan đối với các nguyên nhân và các vấn đề của Quyền Thiên Chúa giáo chỉ là ngoài môi miệng mà thôi”. Reagan đã không sử dụng ảnh hưởng chính trị của mình để trực tiếp theo đuổi các vấn đề liên quan tới chiến tranh văn hóa, ngoại trừ thẩm phán Antonin Scalia, các đề cử thẩm phán của ông vào Tòa án Tối cao không có liên quan đến các nguyên nhân bảo thủ xã hội. Trên thực tế, thẩm phán Sandra Day O’Connor và Thẩm phán Anthony Kennedy, đều là những người được Reagan bổ nhiệm, được cho là đã giúp cứu Roe.
Tuy nhiên, địa vị chính trị của Tin lành Evangelical đã thay đổi đáng kể trong suốt thập kỷ tiếp theo. Các đảng phái chính trị cần tình nguyện viên và cử tri, và những người Tin lành Evangelical da trắng đã đáp ứng một cách đáng tin cậy. Bắt đầu từ những năm 1990, những người theo đạo Tin lành Evangelical da trắng thống trị trong các vai trò lãnh đạo thuộc Đảng Cộng Hòa địa phương và họ tiếp tục áp đảo các khu vực bầu cử khác trong hàng ngũ các nhà hoạt động Đảng. Điều này có nghĩa là họ đã thực hiện ảnh hưởng lớn quá tầm mức trong chính sách của Đảng Cộng Hòa.
Mặc dù sự kiện trên có vạch ra con đường dẫn đến các thành quả trong các cuộc bầu chọn lãnh đạo trong ngành Lập pháp và Chính quyền, nhưng nó không thành công trong việc tìm kiếm đại diện trực tiếp của họ trong ngành Tư pháp.
Như tác phẩm của Steven Teles và Amanda Hollis-Brusky đều cho thấy, những người bảo thủ thế tục bắt đầu nỗ lực phối hợp để gây ảnh hưởng đến tòa án vào những năm 1980. Những động thái này được nhìn thấy rõ nhất trong sự thành lập và trỗi dậy của Hiệp hội Liên bang (Federalist Society), được thành lập bởi các sinh viên luật tại Đại học Chicago, Yale và Harvard, nhưng sau đó Hiệp hội này đã trở thành tổ chức chứng thực cho các luật sư bảo thủ và những người được chọn bước qua cổng để được lựa chọn vào ngành Tư pháp bảo thủ.
Như một minh họa nhanh về điểm này, ông Leonard Leo, đồng chủ tịch và cựu phó chủ tịch điều hành của Hiệp hội Liên bang (Federalist Society), là người có công trong việc biên soạn danh sách các ứng cử viên tiềm năng của tòa án năm 2016 của Trump, và là người đi đầu trong việc tái cam kết rộng rãi hơn của Đảng Cộng Hòa đối với ngành Tư pháp liên bang, từ Tòa án tối cao trở xuống. Giống như các nhà lãnh đạo sáng lập khác trong phong trào bảo thủ, chẳng hạn như William F. Buckley và Paul Weyrich, ông cũng là người Công Giáo bảo thủ tích cực.
Sự đi lên nhanh chóng của Hiệp hội Liên bang từ tổ chức sinh viên đến trung tâm của phong trào pháp lý bảo thủ một phần bắt nguồn từ sự hiểu biết của họ về cách thức hoạt động của quyền lực trong thế giới pháp lý. Luật là một nghề tinh hoa duy trì hệ thống phân cấp nội bộ của riêng mình. Không phải ngẫu nhiên mà Tòa án Tối cao bị thống trị bởi những sinh viên tốt nghiệp của Harvard và Yale, và một số ít trường học tạo ra một số lượng không tương xứng trong giới tinh hoa rộng lớn hơn thuộc nghề luật. Trong thế giới luật, chứng chỉ chứng nhận giá trị cấp cao quan trọng.
Trong khi có lịch sử lâu hơn về việc người Công Giáo bị loại khỏi các thể chế cơ sở này, thì cũng có một lịch sử lâu dài của các trường Công Giáo ở tất cả các cấp cung cấp phương tiện cho sinh viên tốt nghiệp của họ tiếp cận với các ngành nghề danh giá. Khi sự phân biệt đối xử chống Công Giáo tại các cơ sở ưu tú của quốc gia suy yếu vào giữa thế kỷ 20, người Công Giáo đã có vị trí tốt để tham dự và tiến triển rất xuất sắc. Cánh cửa của các tổ chức ưu tú đã mở ra cho họ, và họ háo hức tham gia.
Điều tương tự cũng không thể nói về người Tin Lành Evangelical. Lịch sử hiện đại của những người theo đạo Tin lành Evangelical da trắng được đánh dấu bằng sự tách biệt khỏi nền văn hóa chính thống và từ chối các tổ chức ưu tú thuộc chính dòng. Họ nghi ngờ nhiều trường cao đẳng và đại học hiện có, nửa sau của thế kỷ 20 chứng kiến sự ra đời của các trường Thiên Chúa giáo bảo thủ mới trong giáo dục đại học - bao gồm việc thành lập Đại học Oral Roberts năm 1963, Đại học Liberty năm 1971 và Đại học Regent năm 1977— cũng như sự gia tăng của các trường Tin Lành cấp giáo xứ địa phương (evangelical Christian day schools)
Nhưng mặc dù sinh viên có thể ở trong thế giới này cho toàn bộ nền giáo dục của một người, hệ thống giáo dục này không được trang bị để tạo ra các luật sư. Hơn nữa, người ta tin rằng thật khó, nếu không muốn nói là không thể, để trở thành một Kitô hữu tốt và đồng thời là một luật sư. Theo lời của Timothy Floyd, lĩnh vực pháp lý được coi là “quá hư hỏng và trần tục đối với một Kitô hữu để có thể tham gia”. Điều này dẫn đến cảnh báo rằng đức tin hiện có và trong tương lai các luật sư Kitô có thể "bị hủy hoại bởi việc thực hành luật." Sự kết hợp giữa sự nghi ngờ và nguồn lực thưa thớt này đã đi ngược lại việc tạo ra một nguồn dự trữ sâu rộng các luật sư theo đạo Tin lành Evangelical bảo thủ trong các ghế quyền lực của thế giới pháp lý, khiến các lựa chọn cho Tòa án tối cao là ít nhất.
Các nhà lãnh Tin lành Evangelical bảo thủ từ lâu đã nhận ra nhu cầu đào tạo luật sư. Họ đã làm việc để điều chỉnh hoạt động pháp lý như là một ơn gọi tôn giáo, và đã tạo ra các chương trình và trường luật bảo thủ mới của Thiên Chúa giáo. Để minh họa cho cả hai, tài liệu quảng cáo của Trường Luật Đại học Regent được sử dụng để giới thiệu phương châm của trường: “Luật không chỉ là một nghề. Đó là một ơn gọi. "
Nhưng với sự phụ thuộc của nghề luật vào tín chỉ chứng nhận, những trường luật mới này không có vị trí tốt, như cố lãnh đạo Evangelical, là Mục sư Jerry Falwell đã muốn, ngài nói: “sản sinh ra một thế hệ luật sư Thiên Chúa giáo có thể thâm nhập vào nghề luật, với một cam kết mạnh mẽ đối với đạo đức truyền thống Judeo-Christian (theo ảnh hưởng của Do thái giáo và Thiên Chúa giáo)” Tuy nhiên, các chương trình đào tạo và kết nối bổ sung như trường Blackstone Legal Fellowship tuyển sinh các sinh viên tôn giáo bảo thủ từ các trường luật ưu tú.
Mặc dù các chương trình như vậy có thể cung cấp một phương tiện để đại diện Tin lành Evangelical trong tương lai vào Tòa án tối cao của quốc gia — Bà Amy Coney Barrett, mặc dù không phải là cựu sinh viên Blackstone, đã phục vụ trong tư cách là giáo sư của Blackstone — những người Công Giáo bảo thủ đã có được những vị trí trong các cấp cao nhất của cơ sở Pháp lý. Sự kết hợp của những yếu tố này đòi hỏi những người theo đạo Tin lành Evangelical bảo thủ phải dựa vào các đồng minh chính trị Công Giáo của họ để đại diện cho những lợi ích chung của họ trong hiện tại và cung cấp một hình mẫu cho những người theo đạo Tin lành Evangelical để họ có thể đảm nhận những chiếc ghế dự bị trong tương lai. Hiện tại, các thẩm phán Công Giáo bảo thủ có uy tín là phương tiện tốt nhất để các nhà Tin lành Evangelical bảo thủ thấy lợi ích chính trị của họ được đại diện trong ngành Tư pháp.
Tuy nhiên, tương lai của Tòa án Tối cao nói riêng và cơ quan tư pháp liên bang nói chung, không chỉ là việc sản xuất ra các luật sư có trình độ, được chứng nhận theo truyền thống. Nhân sự cho băng ghế dự bị cũng phụ thuộc vào việc những người theo đạo Tin lành Evangelical da trắng vẫn có thể bầu ra tổng thống và thượng nghị sĩ có chung nguyện vọng của họ. Những người bảo thủ từ lâu đã hiểu rằng bầu cử quan trọng, tòa án quan trọng và bầu cử quan trọng đối với tòa án, nhưng chính quyền Trump đã là một khóa học phá lối để Đảng Dân Chủ thực sự nắm bắt và nhìn vào bản thân mình những bài học tương tự.
Tương lai sẽ không chỉ được xác định bởi ai có các luật sư phù hợp để được chọn, mà còn là người có quyền lực chính trị được đắc cử để chọn họ.
(Nguồn: https://www.politico.com/news/magazine/2020/10/03/supreme-court-evangelicals-catholics-social-conservatives-coney-barrett-421932) -- Joshua C. Wilson là giáo sư khoa học chính trị tại Đại học Denver. Ông là đồng tác giả của cuốn sách sắp ra mắt: Separate But Faithful: The Christian Right's Radical Struggle to Transform Law & Legal Culture (Chia cách nhưng Trung thành: Cuộc đấu tranh cấp tiến của Cánh hữu Thiên Chúa giáo để chuyển đổi Luật pháp và Văn hóa Pháp lý).