TÒA GIÁM MỤC KONTUM
Office of the Bishop - Diocese of Kontum
146 Trần Hưng Đạo - Kontum - Việt Nam


Số 48/VT/12/tgmkt

Kon Tum, ngày 28 tháng 05 năm 2012.

Kính gửi
Ông NGUYỄN VĂN HÙNG,
Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân - Tỉnh Kontum.

Kính thưa Ông Chủ Tịch,

Nhiều nguồn tin cho biết ngành giáo dục Tỉnh sắp đập khu nhà Trung Tâm Tình Thương của Tòa Giám Mục Kontum tọa lạc ở 12, Nguyễn Huệ, P. Thống Nhất, TP Kontum, để xây Trường đào tạo sư phạm mẫu giáo! Thực hư sao? Cơ sở này, chính quyền mượn sau 1975, Tòa Giám Mục đã gửi giấy xin lại cơ sở này nhiều lần, nhưng chính quyền cứ lần lữa. Đây không chỉ là vấn đề tài sản nhà cửa của một tập thể mà còn có tính tiêu biểu cho cả đường lối chính sách của một chế độ. Chấp nhận hay im lặng để một cơ quan phi tang một cơ sở "mượn" mà không trả cũng đồng nghĩa với tội ác! Vì thế, chúng tôi xin báo động để Ông Chủ Tịch kịp thời ngăn chặn việc làm phi pháp của một ban ngành mô phạm cùng giải quyết nguyện vọng chính đáng của Giáo hội chúng tôi.

Kinh nghiệm sống của Nhà thơ Van Goeth đáng cho những ai tha thiết tới tiền đồ đất nước cùng suy gẫm, “Mất tiền mất bạc mất ít! Mất danh mất giá mất nhiều! Mất lòng tin, mất hết!”

Vâng luật tự nhiên dạy: của ai, trả người ấy! Luật Nhà Nước XHCNVN dạy sao? Các cán bố vẫn nói: "Chế độ ta không lấy của dân dù một sợi chỉ!" Còn của dùng súng đạn mà lấy thì là của gì? Trong thực tế, chính quyền địa phương vẫn “làm ngơ” và hành xử trái với những gì đã quả quyết, đã qui định. Cụ thể như Tu viện Nữ Tử Bác Ái ở số 11 Nguyễn Huệ, Kontum, đã có từ 1936, chính quyền vẫn đập phá để xây trường chuyên Nguyễn Tất Thành, trong khi các nữ tu vẫn phải đi ở đợ Nhà hưu dưỡng của các linh mục ở số 19, Nguyễn Trãi, Kontum. Còn các nữ tu Dòng Chúa Quan Phòng lại bị đuổi ra khỏi Tu viện của mình để sang ở nhờ Tòa Giám Mục suốt ba mươi mấy năm nay, nghĩa là thế nào? Còn cái Trung Tâm Tình Thương chính quyền “mượn từ 1978 tới nay” chẳng lẽ nay lại chấp nhận để cho cơ quan giáo dục đập phá một cách "phản giáo dục!" sao? Dân có tai, có mắt, có đầu óc suy nghĩ. Dân vạn đại, quan nhất thời thôi! Mai kia hết chức hết quyền qu‎ý vị sẽ thấm những chân l‎ý này!

Nhân gian kể: Có một ông nhà giàu cuối năm sai viên quản lý ra chợ sắm sửa những gì còn thiếu. Được biết viên quản l‎ý ra chợ hô tha hết nợ cho mọi người! Ông chủ hỏi: "Sao lại làm thế?" Viên quản lý thưa: "Thưa Ông, nhà mình có đủ mọi thứ rồi! Vàng bạc, lụa là, cơm gạo có dư giả! Chỉ còn thiếu CÁI NGHĨA! Nên tôi đã nhân danh Ông mà tha nợ cho hết mọi người!”. Sau một thời gian, ông nhà giàu bị sạt nghiệp, đi tới đâu Ông cũng được có người đón tiếp! Đây mới là kế lâu dài "hy sinh đời bố, cũng cố đời con"! Đây mới là tấm gương sáng cho các viên chức chính quyền suy gẫm và hành xử cho "ích quốc lợi dân" để khi "về nghỉ" "lòng vẫn an"!

Thêm một chuyện giữa Ông cán bộ Tôn Giáo và chúng tôi tại một cơ quan. Hôm đó, có cả Linh mục Tổng Đại Diện và Linh Mục Giám đốc chủng viện cũng có mặt. Vấn đề đặt ra là tài xế hay chiếc ôtô cán chết người phải trách nhiệm bồi thường và ở tù? Ông cán bộ bảo thì bảo “Tài xế, chứ cái xe nó biết gì mà bắt nó ở tù!”; còn “chúng tôi” thì cứ nói ngang "cái xe nó tông và đè chết người, cái xe phải bồi thường và ở tù, chứ tài xế đâu có đè chết người; không thể bắt tài xế bồi thường và ở tù được (!) Cuối cùng chúng tôi “đành chịu thua" (!) và "phải khiêm tốn thừa nhận là Ông cán bộ Tôn Giáo nói có lý"(!). Có thế, chúng tôi mới nhờ ngài cán bộ đó về thưa với các cấp chính quyền trả lại cho giáo hội Nhà thờ Hiếu Đạo, Nhà Yao phu Cuenot, Tu viện nữ tử bác ái, Tu viện Kim Phước và các tài sản khác! Tội nghiệp các cơ sở đó "chúng có biết gì đâu" mà phải ròng rã suốt bao năm tháng tù tội! Còn giáo dân và các nữ tu, hơn 30 năm rồi", tới giờ này, vẫn phải đi lễ ké, vẫn phải ở nhờ ở đợ. Chưa an cư, làm sao lạc nghiệp nổi?!

Kính thưa Ông Chủ Tịch,

Sống trong một xã hội còn bao việc to lớn phải làm mà cứ nói tới vấn đề tài sản là một bất đắc dĩ! Chúng tôi xác tín: "Của đời chóng qua, con người chóng chết!; “Mất tiền mất của mất ít! Mất danh mất giá mất nhiều! Mất lòng tin, mất hết!”. Nhưng, ở đây không chỉ là vấn đề tài sản của cải mà là công bằng và công lý, là lòng dân và quyền lợi của dân, là luật pháp và hạnh phúc của con người! Khi lòng dân chưa yên, thì bao việc lớn cũng vẫn hóa nhỏ!? Nói vì dân, do dân, bởi dân mà không sống và hành xử đúng như thế là phản bội. Đồng loã hoặc im lặng không lên tiếng phản đối những việc làm sai trái của cán bộ là góp phần vào việc làm hại xã hội. Kể lại 2 câu chuyện trên đây, để Ông Chủ Tịch hiểu cho nỗi khổ của dân có đạo bấy lâu nay, hiểu cho nỗi lòng của những người được đặt lên phục vụ dân, có nhiệm vụ bảo vệ quyền lợi chính đáng của dân. Chúng tôi không xin ân huệ, chỉ mong được đối xử công bằng của một người dân "có quyền sống đàng hoàng" trong xã hội có pháp luật đàng hoàng! Và cũng chỉ mong mọi sự việc được giải quyết trong tinh thần tôn trọng sự thật, công bằng và yêu thương.
Trân trọng,

+ Micae Hoàng Đức Oanh
Giám Mục Giáo Phận Kontum

* Bản sao đồng kính gửi:
UBMTTQVN Tỉnh Kontum.
Sở Công An Tỉnh Kontum.
Sở Nội Vụ (Ban Tôn Giáo).
Sở Giáo Dục & Đào Tạo Tỉnh Kontum.
UBND P.Thống Nhất.
Lưu VP/TGM.