Xem hình ảnh
Cuộc rước được bắt đầu vào lúc 19h15 ngày 29/5 với sự khai mạc trọng thể làm việc kính Đức Mẹ tại Giáo họ trị sở. Tiếp đó là xuất phát về Giáo họ Yên Phú cách đó khoảng hơn một cây số. Thế nhưng, vì lòng yêu mến Đức Mẹ, đoàn rước đã đi hết các chặng đường của hai giáo họ. Điều đó như muốn được kéo dài hơn đoạn đường đồng hành cùng với Mẹ đến “thăm viếng” mỗi gia đình trong giáo xứ. Hàng ngàn con tim với ánh nến lung linh huyền ảo, cùng những ánh điện rực rỡ soi bóng bên dòng nước Sông La đã thắp sáng cả bầu trời Thọ Ninh làm cho bầu không khí thêm sốt sắng, nghiêm trang một cách lạ thường. Bên cạnh đó, với lời kinh, tiếng hát hòa lẫn với nhịp trống trắc ngân vang lại càng làm cho cuộc rước thêm long trọng. Suốt hành trình của đoàn rước, con cái Mẹ được dừng chân chiêm ngắm Mẹ tại những Bái Hạ thật nguy nga lộng lẫy được các tổ Chia sẻ Lời Chúa dựng nên để tỏ lòng tri ân Mẹ. Sau gần ba giờ đồng hồ, đoàn rước cũng đã tiến về tới khuôn viên Thánh đường Giáo họ Yên Phú với tiếng chuông ngân vang hòa reo chào đón Mẹ. Mặt khác tiếng chuông như muốn mời gọi mọi người trong giáo xứ về bên Mẹ để được Mẹ ấp ủ, chở che và cầu bầu cho mọi người. Ai ai cũng thấm mệt, cũng chùn chân nhưng với lòng kính yêu Mẹ, ai cũng muốn được cùng Mẹ đi dài hơn, đi xa hơn thêm những chặng đường. Kết thúc chương trình là những tiết mục dâng hoa của các em thiếu nhi và các anh chị giới trẻ như muốn gói gọn những đóa hoa lòng đầy chân thành và đơn sơ dâng lên Mẹ. Cuối cùng là phép lành của Cha chủ sự như lời đáp trả của Mẹ ban cho con cái.
Cuộc rước đã kết thúc và khép lại với lòng hân hoan của mỗi người. Nhưng sự thăm viếng của Mẹ vẫn đang còn diễn ra mãi mãi. Ước mong rằng sẽ có nhiều cuộc rước long trọng hơn nữa, sốt sắng hơn nữa để rồi nhờ Mẹ, đoàn con Giáo xứ Thọ Ninh được hân hoan mừng rỡ vui đón Mẹ cùng con Chí Ái viếng thăm. Đó là niềm khát khao và niềm mơ ước của toàn thể mọi người. Hơn thế nữa là được cùng với Mẹ hát vang lời ca Manificat:
“Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa
Thần trí tôi hớn hở vui mừng
Vì Thiên Chúa Đấng cứu độ tôi…” (Lc 1, 46-47)