Chuyện Tiên-Lãng!

Cho tớ mượn điếu cày
Bắn vài bi thuốc lào Tiên-Lãng
Chiêm ngụm trà tươi, tớ kể cho nghe chuyện:
Đời của một gã thuần chất phác nông dân bỗng vướng vào vòng lao tù oan khiên khốn nạn
Ở một thiên đường mù có tên dông dài là: Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam!

Tiên-Lãng thời nay chẳng còn nổi tiếng vì lá thuốc lào thượng hảo hạng
Như Hải-Phòng sẽ chẳng mấy ai biết đến thành phố rợp màu hoa phượng đỏ lãng mạn
Nhưng ở thôn Cống-Rộc hẻo lánh thuộc vùng biển này
Tiên-Lãng đã thể hiện rõ cách lũ cầm quyền côn đồ đối xử với dân oan!
Và toà án Hải Phòng cũng tiêu biểu kiểu công lý mù đui dưới thời Cộng-sản

Tên gã là Đoàn Văn Vươn
Một cái tên chất phác nông dân, nghe vừa quen, vừa lạ, vừa dễ thương
Họ “Đoàn” hơi hiếm, lót chữ “Văn” bình thường, chỉ cái tên “Vươn” hơi khác thường
Chắc ý bố hắn khi đặt tên muốn con “Vươn” lên (có ai ngờ vì “vươn” kiểu này đã đẩy gã vào kiếp tù tội tai ương!)
Than ôi!

Như bao gã thanh niên độ tuổi nghĩa vụ, hắn vào quân đội
Giải ngũ xong, hắn cố phấn đấu có bằng kỹ sư Đại học Nông Nghiệp nhét túi
Nếu chịu đi làm cán bộ, quan quyền, quan tham… chắc hắn cũng có dăm ba cơ hội
Nhưng không - sau giải ngũ - sẵn máu nông dân yêu đất yêu nước đến…dở hơi…
hắn khởi nghiệp bằng vốn ky cóp, vay mượn… tính chuyện…lấp biển che giời!

Với kiến thức của kẻ tốt nghiệp kỹ sư nông nghiệp, hắn muốn thử ý trời
Về quê, đổ đá quai đê chặn sóng, đóng dầm lấn biển để nuôi trồng thủy sản
Biển Tiên-Lãng xưa nay mùa bão lũ về vẫn luôn tàn phá dữ dội
Mấy bận biển san bằng kè đá đổ hôm trước, lúc bình minh ló dạng chỉ còn bầy sóng nham nhở vỗ cười!

Nhưng đất mới gầy dựng dần thành hình,
Đất đẫm đầy nước mắt mồ hôi!
Đứa con gái đầu lòng 8 tuổi, rơi xuống cống chết chìm một bữa theo bố mẹ ra bờ đê chơi,
Đất thêm giá đắt cả mạng người!

Cũng tại…cái tên “Vươn” hắn cứ vươn xuống, vươn lên, vươn lui, vươn tới…
Hơn 10 năm trời Vươn quần quật, loay hoay… chí hắn đã cảm động lòng Trời!

Trên bờ đê mới - giờ ngàn cây sú, vẹt, thẳng vươn xanh đón gió biển lộng phơi phới
Mùa biển động về có đê cao ngăn lũ, có rừng cây vươn chận bão phía biển khơi
Vùng đất mới bây giờ ngát xanh cây trái, có đầm nuôi cá tôm bắt đầu sinh lợi…
Nhưng trớ trêu…Than ôi!
Chính vì đất giờ sinh lợi đã động lòng lũ tham quan tìm cách cướp của hại người!

Bọn quan huyện giờ bỗng dưng đòi thu hồi lại đất mới
Mà ngày xưa còn là biển dữ cứ mỗi mùa bão lũ là nhão đất lở trời
Cả một huyện bao năm vô hình chung nhờ một kẻ vẫy vùng (dở hơi) lấp biển
Bây giờ đây bọn cầm quyền cấu kết với quan tòa để cướp mảnh đất đẫm đầy máu, nước mắt và mồ hôi!

Việc gì tới, rồi phải tới…
Giám đốc công an Hải Phòng, đại tá Đỗ Hữu Ca phối hợp chỉ huy hơn trăm tên công an, quân đội
Trang bị hùng hậu chó nghiệp vụ, chó xanh, chó vàng, dùi cui cùng sống ống…
Chia mấy nhánh thủy bộ trong…“trận đánh đẹp” để đời, chặt chẽ tấn công
Như con thú bị dồn vào chân tường, nạn nhân oan khiên chống trả trong vô vọng
Bằng súng hoa cải, bằng mìn tự tạo, cố đánh thức lương tâm một chế độ cướp của hại người!

Nhưng đám nông dân làm sao sánh bằng lũ cướp chính quy công an, quân đội
Chúng chiếm… “thành” xong liền…giải phóng sạch sẽ nhà cửa ruộng vườn
Nhà đốt không cháy hết thì đập, ruộng vườn chúng gặt gọn rồi chặt san cây cối
Ngay dưới đầm, hồ chúng cũng thả lưới vơ vét, tôm cá trốn cũng hết đường!

Mới hôm nào vườn còn ngát xanh, nhà còn tiếng trẻ vui đùa, đêm thầm thì tiếng cá tôm búng nhảy
Sau khi chúng rút đi chỉ còn cảnh hoang tàn khói lạnh, chung quanh một nền nhà ngút khói thê lương!



Cho tớ mượn điếu cày
Bắn thêm bi thuốc lào Tiên-Lãng…
Tớ sẽ cố thở theo khói lời phẫn uất nguyền rủa bọn cầm quyền…khốn nạn
Rồi ráng nuốt theo ngụm lệ-pha-trà, để kể nốt kết cục bi thảm tình cảnh của một dân oan!

Bầy báo đài xưa nay dù vẫn là cái loa của đảng
Đến mức này cũng phải vài kẻ phản phé xách mé chửi ngang
Đến gã thủ tướng cũng tuyên bố ăn theo: “Phải khởi tố, xét xử nghiêm minh cho hợp lòng dân, ý đảng…”
(Rồi cũng chính hắn chỉ năm sau phong cho lão Ca lên hàm tướng công an!)

Lãnh án oan - 5 năm tù - gã họ Đoàn giờ vẫn nằm trong khám
Gia đình tác tan, vợ con hắn dựng chòi bám trên nền đất hằn dấu tích khổ kham
Anh em hắn cũng tội tù, cũng may hắn vẫn còn ít bạn bè ở Tiên-Lãng
Giúp mấy cô phụ gượng sống nuôi chồng tù, nuôi con khốn khổ dưới sự trù dập của bầy tham quan
trên nước Cộng-hòa-xã-hội-chủ-nghĩa Việt-Nam!
vẫn luôn sống và học tập theo tư tưởng Bác
dưới sự lãnh đạo “sáng suốt” của một đám điên Đảng
than ôi! khốn nạn!

lykhách