Ngày 21 tháng 9 năm 1897, tờ báo The New York Sun đã đăng một câu hỏi cuả một cô bé gái 8 tuổi tên là Virginia O'Hanlon cư ngụ ở Manhattan (NY city), hỏi rằng có Santa Claus không (Ông Già Noel)? và câu trả lời cuả tờ báo đã tức thì tạo nên một 'Cuộc Chiến Giáng Sinh' sôi nổi giữa nhiều tờ báo cuả trên 20 quốc gia trên thế giới. Câu truyện được phổ nhạc, làm kịch, làm phim, và được nhắc nhở mãi trong những muà Giáng Sinh.
Báo chí đã theo dõi nhân vật Virginia lớn lên, ra trường, làm cô giáo, về hưu và qua đời năm 1971, lúc 82 tuổi.
Còn tác giả cuả câu trả lời thì được giữ kín mãi cho đến khi ông chết vào năm 1906, hưởng thọ 67 tuổi.
Ông tên là Francis Pharcellus Church, một phóng viên kỳ cựu của báo Sun, người ta kể rằng ông đã 'nhăn mặt miễn cưỡng' với vị chủ bút tên là Edward P. Mitchell khi bị phân chia công tác phải trả lời câu hỏi. Nhưng chỉ với dưới 500 chữ viết vội vàng, câu trả lời cuả ông đã trở thành một đoạn văn bất hủ gắn liền với sự tích Giáng Sinh.
Phân tích sự thành công cuả câu trả lời, ông William David Sloan, giáo sư báo chí Đại học Arkansas, viết: 'Nếu ông ta (ông Church) phủ nhận không có Santa Claus, ông ta có thể đã phá vỡ sự huyền ảo lãng mạn cuả tuổi thơ đối với hàng triệu con trẻ, đồng thời gây chiến với những giá trị truyền thống vẫn còn rất quan trọng đối với nhiều người. Nhưng nếu ông ta quyết đóan là có Santa Claus thật, như là một chuyện hiển nhiên, thì đoạn văn cuả ông sẽ trở thành tầm thường, không có một giá trị lâu bền. Điều ông Church đã làm là nuôi dưỡng cái hy vọng của tuổi trẻ nhưng đồng thời cũng củng cố những lý tưởng quan trọng cuả người lớn. Ông ta không những chỉ đơn giản kéo dài một huyền thoại. Ông đã đưa ra một lý lẽ để mà tin. ''
Nhà sử học Stephen Nissenbaum còn cho rằng câu trả lời ' Có đấy, Virginia à' không chỉ liên quan tới niềm tin vào một Santa Claus mà thôi, nhưng còn liên quan tới một vấn đề lớn hơn là 'sự tin tưởng vào đức tin.' '' Những năm cuối cuả thế kỷ 19 là một thời gian mà người ta nghi ngờ mọi tôn giáo, '' ông Nissenbaum viết, ''Cuộc Chiến Giáng Sinh đã đưa đến một giải pháp cho rằng Thiên Chúa phải tồn tại vì đơn giản là người ta cần tới Ngài.'' Và như thế, ông Nissenbaum kết luận "Khi ông Church đề cập đến 'sự hoài nghi của một thời đại hoài nghi,' là rõ ràng ông ta có ý viết cho những người trưởng thành."
Chúng ta biết 'Santa Claus' là có thật, đó là thánh Nicholas thành Myra (thuộc đế quốc đông phương Byzantine, nay thuộc Thổ Nhĩ Kỳ.) Sống ở thế ký thứ 4, ngài làm giám mục và nổi tiếng về nhân đức bác ái đối vơí người nghèo, có nhiều huyền thoại về ngài, như ngài đã từng bỏ tiền ra để cung cấp 'cuả hồi môn' cho 3 cô gái bần cùng để cứu họ khỏi bị xa lầy vào cuộc sống mãi dâm. Ngài được tôn sùng đến nỗi nhiều thành phần trong xã hội đã tôn vinh ngài làm đấng quan thầy cho mình. Tuỳ theo địa phương, ngài là thánh quan thầy cuả những thủy thủ, cuả giới thương gia, người xạ thủ, thợ cất rượu, chủ cầm đồ, giới sinh viên, trẻ em và...cả những tên trộm cướp hoàn lương.
Ngày nay di hài cuả ngài bị chia đôi, một phần được tôn kính tại 2 Vương Cung Thánh Đường ở thành phố Bari cuả Ý (một nhà thờ Công Giáo và một nhà thờ Chính Thống Giáo nằm chung trong một khu thánh địa) và phần khác trong đền thờ Thánh Nicolas ở Venice, cũng nước Ý. Lý do là khi đế quốc đông phương Byzantine bị đe doạ bởi quân Hồi Giáo (1087), các thuỷ thủ cuả thành Bari đã tổ chức một cuộc viễn chinh qua Myra để đưa di hài cuả Ngài về Ý, nhưng các tu sĩ Chính Thống Giáo ở đó phản đối nên họ chỉ 'cướp' được một nửa. Sau khi Myra bị thôn tính, các thuỷ thủ thành Venice tham gia cuộc Thập Tự Chinh Thứ Nhất đã đưa về phần còn lại (1100). Những cuộc thí nghiệm khoa học ngày nay xác nhận xương ở cả hai nơi thực sự thuộc về một người. Nhưng ngoài hai nơi đó ra, thì còn nhiều thánh đường ở bên Âu Châu, ở bên Nga và cả ở bên Mỹ cũng tự nhận là có di hài cuả thánh Nicolas (một đốt ngón tay, một chiếc răng...)
Ngoài Công Giáo và Chính Thống Giáo, ngài cũng được nhiều giáo phái Tin Lành tôn kính và đặt tên cho các nhà thờ cuả họ như các giáo phái Baptist, Methodist, Presbyterian và phái Tin Lành Cải Cách (Calvin, bên Pháp)
Còn 'Santa Claus' ngày nay là một biến chế xuất phát ra từ bài hát "Santa Claus Is Coming to Town" (1934) và được giới thương mại cổ võ để bán hàng. Đó là một ông già râu trắng, có khi được mô tả là có vợ nữa, sống ở Bắc Cực, là chủ xưởng làm đồ chơi và nửa đêm Noel sẽ dùng xe tuyết kéo bởi những con hươu, bay trên trời, chui qua các ống khói để chui vào nhà mà tặng quà cho các em nhỏ đang ngủ say. Ông tặng những món quà tuỳ theo hành vi cuả chúng như nghịch ngợm hoặc ngoan hiền. Ông thường cười với một giọng độc đáo "hô, hô, hô".
Câu truyện "Có đấy, Virginia à" xảy ra trong thời gian mà hình ảnh cuả Santa Claus còn giữ được nhiều tích chất Kitô giáo, biểu hiệu cho những đức tính trong sáng như Tình Yêu, Hy Vọng và lòng Bác ái. Ứớc gì trong tương lai hình ảnh truyền thống này sẽ được cổ động mạnh mẽ hơn, hơn là những hình ảnh cuả loại Santa Claus bị thương mại hoá và tiêu khiển hoá một cách bừa bãi như ngày nay.
Dưới đây là toàn văn bức thư và câu trả lời trên báo The New York Sun.
Thư của Virginia:
Thưa ông chủ bút, cháu 8 tuổi.
Một số bạn nhỏ của cháu nói rằng không có Santa Claus (ông già Noel.)
Nhưng bố cháu thì nói, "Nếu con tìm thấy câu trả lời ở trên báo Sun, thì đúng là như thế."
Vậy xin ông vui lòng cho cháu biết sự thật, có Santa Claus không?
Virginia O'Hanlon
115 W. 95 St.
Câu trả lời cuả báo Sun:
Gửi em Virginia O'Hanlon, một em bé chân thật, viết một lá thư chân thật.
Virginia à, những người bạn nhỏ của em sai rồi. Họ bị ảnh hưởng bởi sự hoài nghi của một thời đại hoài nghi. Họ không thể tin trừ phi họ thấy được. Họ nghĩ rằng không có cái gì có thể có được, nếu tâm trí nhỏ bé cuả họ không thể hiểu được. Nhưng tất cả trí óc con người, em Virginia à, cho dù là cuả người lớn hoặc cuả trẻ em, thì đều bé nhỏ cả. Trong vũ trụ vĩ đại này, con người đơn thuần chỉ là một con sâu, con kiến, khi so sánh với thế giới vô biên chung quanh nó, khi đo lường khả năng hiểu biết cuả nó với toàn thể những sự thật và kiến thức.
Có đấy, Virginia à, có Santa đấy. Ông ta chắc chắn là có, giống như là tình yêu và lòng quảng đại, mà em đã biết rằng chúng tràn trề mang đến cho cuộc sống của em những cái đẹp và những niềm vui to lớn nhất. Than ôi! Thế giới sẽ thê lương biết bao nếu không có Santa Claus! Nó sẽ thê lương biết bao nếu như không có những em gái tên là Virginia? Sẽ không có những niềm tin tuổi ấu thơ, không có thi ca, không có sự lãng mạn để giúp con người vượt qua được những khốn khó trên cõi đời này. Chúng ta sẽ không có hạnh phúc, ngoại trừ xúc giác và thị giác mà thôi. Cái ánh sáng vĩnh cửu chan hoà mà tuổi thơ đem lại cho thế giới sẽ bị dập tắt.
Không tin Santa Claus! Em rất có thể cũng sẽ không tin vào những chuyện thần tiên cổ tích! Dù em có xin bố em thuê rất nhiều người để trông chừng tất cả các ống khói vào đêm Giáng sinh mà bắt cho được Santa Claus, và ngay cả khi họ không hề nhìn thấy có một Santa Claus nào đi xuống cả, thì điều đó chứng minh được gì đâu? Chưa có ai đã từng nhìn thấy Santa Claus cả, nhưng điều đó cũng không có nghiã là không có Santa Claus. Vì nhiều điều thật nhất trên thế giới đã là những gì mà cả trẻ em cũng như người lớn đều không thể nhìn thấy. Em có bao giờ nhìn thấy thần tiên nhẩy múa trên sân cỏ chưa nhỉ? Tất nhiên là chưa, nhưng điều đó không thể chứng minh rằng họ không có ở đó. Vì chưa có ai đã có thể suy nghĩ ra hoặc tưởng tượng ra tất cả những điều kỳ diệu vô hình không thể thấy được trên thế giới.
Em có thể phá cái trống bỏi cuả một em bé để tìm hiểu xem cái gì đã gây ra những tiếng rào rạt ở bên trong, nhưng với thế giới vô hình thì có một bức màn che phủ mà tất cả mọi nhãn quan tập trung lại, của những người mạnh mẽ nhất đã từng sống trên thế gian này, cũng không thể nhìn thấu qua được. Chỉ có đức tin, trí tưởng tượng, thơ phú, tình yêu, và tâm tình mới có thể vén bức màn đó lên để mà thấy và để thưởng thức những vẻ đẹp siêu nhiên và những vinh quang ở phiá bên đó. Có phải hết những điều đó là thật cả không? A, Virginia à, trong tất cả mọi sự ở trên thế gian này, thì có gì mà thực hơn và vĩnh cửu hơn là những điều đó được chứ.
Không có Santa Claus (,hừm )! (Nhưng) Cảm ơn Chúa, ông ta vẫn sống và sống mãi mãi. Dù là một ngàn năm kể từ bây giờ, em Virginia à, dù cho là 10 lần 10 ngàn năm sau, ông ta vẫn tiếp tục sưởi ấm những trái tim cuả tuổi ấu thơ.