93. CÓ KHÔNG CÓ BỐ MẸ

Có đứa con nọ, mỗi khi ông bố ra khỏi nhà thì để hắn ta ở nhà giữ cửa tiệm.

Không lâu sau thì có người đến mua hàng, hỏi:

- “Tôn ông có không ?

Đứa con nọ trả lời:

- “Không có”.

- “Tôn đường có không ?”

- “Không có”.


Buổi tối, ông bố về nhà thì biết được chuyện này bèn nói với con:

- “Tôn ông chính là ba đây, tôn đường chính là má con đấy, sao con lại nói là không có chứ ?”

Đứa con nọ nghe lời trách mắng thì rất phiền não, nói:

- “Ai mà biết được bố mẹ hai người đều có thể bán chứ ?”

(Tiếu phủ)

Suy tư 93:

Người mua hỏi trỏng trỏng, người bán là thằng nhỏ ngu ngơ thì làm sao mà hiểu được ý tứ, cho nên không nên trách đứa con ngờ nghệch của mình.

Có những người lớn ỷ mình giỏi giáo lý nên đem chuyện giáo lý “cao siêu mầu nhiệm” ra hỏi trẻ em, trẻ em không trả lời được thì chê là dốt giáo lý, chê cha mẹ không dạy dỗ và có khi trách mắng chúng nó.

Với trẻ em thì đừng đem cái hiểu biết cao siêu của mình ra mà khoe khoang, với người “trình độ kém” thì nên đem cái biết của mình ra thực hành mới mong họ hiểu, với người chậm hiểu thì đừng nói lóng nói quanh co, nhưng nên dùng câu cách bình dị, như thế mới đúng là người học nhiều hiểu rộng.

Cần phải khiêm tốn với tất cả mọi hạng người thì mới trở nên người của mọi người.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)


----------

http://www.vietcatholic.org

https://www.facebook.com/jmtaiby

http://nhantai.info