Mẹ Phát Diệm ơi, mấy mươi năm rồi,

Lòng thì gần, đường vẫn còn xa xôi

Cuộc đời bồng bềnh, mây nuớc nổi trôi

Quê huơng vời vợi, nhớ quá mẹ ơi;

Nhớ luỹ tre xanh, nhớ cành phượng đỏ

Nhớ con sông nhỏ, cầu Ngói vươn qua

Nhớ chuông “ Tin Mừng '' ngân nga... ngân nga...

Nhớ trống '' Phuc Sinh '': vang xa... vang xa...

Dưới nắng trưa hè, tôi đứng mẩn mê,

Nhìn tháp Big Ben, hoa văn tuyệt thế,

Thầm nhớ phương đình, kiến trúc A' Đông

Mái cuốn cong cong, tâm linh truyền thống:

Mến Chúa yêu người, bác ái vị tha,

Thôn làng`, xóm đạo, anh em một nhà

Tối sớm kinh hạt, du dương như hát

Giờ phụng vụ như thiên đàng đồng ca

Nhớ trong quần thể, có nhà thờ '' Đá '',

Dáng không vĩ đại, huấn dụ sâu xa

Nghìn phiến đá vôi an vị bằng mộng

Tương thân, tương ái, tương kính hài hoà...

Dưới ánh bình minh, chạy dọc sông Thames

Nhớ dòng sông Vạc, mây nước êm đềm

Tôm cá mập ù, phù sa màu mỡ

Như bầu sữa mẹ, nuôi dưỡng Kim Sơn

Nhớ trường Trì Chính, tâm sâu bóng hình

Noel, Phuc Sinh, tiếng hát thiên thần

Vang lên không trung, vọng tới thiên đình

Tung hô vạn tuế: '' Danh Chúa hiển vinh '

Những lúc hoàng hôn, qua cầu Luân Đôn

Nhớ cửa Kim Đài, trời đất mênh mông

Đồng lúa mở đòng, hương thơm gặp gió

Chào mừng du khách, thánh địa hà

nh hương.