Thằng chó con. Đồ chó đẻ. Không có chó đẻ sao có chó con. Chửi mẹ, thương con. Dùng con diễn tả tình thương; dùng mẹ giải toả nỗi bực dọc. Chuyện 'Chó con' lấy cảm hứng từ đoạn Kinh Thánh thánh Matthew, chương 15 nhưng đây chỉ là giả tưởng, không có mục đích giải thích í nghĩa trong Kinh Thánh. Câu chuyện người phụ nữ thành Cana-an có con gái bị quỉ ám. Bà chạy thuốc khắp nơi, bệnh không khỏi, cuối cùng bà đến gặp Đức Kitô và Ngài nói với bà, không nên lấy bánh dùng nuôi con cái cho chó ăn. Nghe thế, bà đáp trả, nhưng chó con cũng đáng hưởng thức ăn từ bàn rơi xuống'. Đức Kitô đã chữa con bà.

Gia tài có gì bán sạch lấy tiền chạy thuốc. Con gái bà, cháu Ella bị bệnh hơn tuần nay, thầy lang mập trong làng xơi sạch hai con ngỗng và cặp gà trống mà bệnh không thuyên giảm. Thầy lang mập thích món batê gan ngỗng. Biếu thầy món gì cũng không bằng cặp ngỗng. Hai mẹ con đem đến đôi ngỗng biếu thầy. Thầy bảo giết gà trống, mà phải là gà trống vừa biết gáy, chưa biết đạp mái. Lấy máu gà trống vào bốn cái đĩa đất đem đến để thầy chữa bệnh. Thầy luộc máu gà bó vào hai bàn chân tay con bé, còn tay gà thầy đắp bằng máu gà luộc chín. Hai con gà luộc vàng ươm nằm ngửa trên hai cái đĩa lớn, chung quanh diã là đèn cầy đốt sáng trưng. Sức nóng toả ra không con ruồi nào dám bén bảng lại gần. Thầy ngồi dưới hai con gà, chân khoanh tròn, miệng đọc, mắt nhìn đôi gà, thỉnh thoảng thầy cúi gập lưng xuống, rồi lại ngẩng lên đọc tiếp. Tiếng thầy vang to, nhưng ồm ồm không rõ bởi thầy kéo dài giọng, nối chữ này sang chữ kia. Thậy đọc một tràng dài, một tràng ngắn, rồi lại một tràng dài. Con Ella nằm cạnh thầy, nó nghe tiếng thầy ru ngủ thẳng giấc. Thấy thế, bà mẹ yên tâm được chút. Hy vọng con khỏi bệnh. Khi nó tỉnh giấc chứng nào tật ấy, bệnh như cũ, không lay chuyển. Thế là mất toi cặp ngỗng, đôi gà. Thầy dặn hôm nay mới tạm thế thôi. Mai lại cặp gà khác, cũng làm như hôm trước để cầu kinh. Nghe thầy nói phải cầu như thế nửa tháng mới khỏi bệnh. Được hơn tuần, thứ quí trong nhà bán hết, lấy tiền mua gà trống. Bà phải mua gà ở nơi thầy chỉ định. Có đắt giá gấp đôi cũng nên mua ở đó vì thầy cho biết nơi đó là nơi đángtin tưởng. Mua gà nơi khác sợ họ dối gạt nên cầu khẩn không linh. Vì không chạy đâu ra tiền mua gà trống tơ, bà đành bỏ ngang. Bệnh con không khỏi.

Nghe nói ông lang kia giỏi lắm bệnh nào thiên hạ bó tay, đến ông đều được khỏi. Hai mẹ con đến ông lang. Sau khi khám bệnh sơ qua, ông nói bệnh này chữa được nhưng phải trả giá hai con bò. Bà giật nảy mình. Hai con bò to của lắm. Nhờ nó mà hai mẹ con có tiền sống. Nay ông đòi giá hai con bò thì gia đình bà kể như chết đói. Bà cầu cứu ông lang. Xin Ngài bớt cho. Nới tay làm phước cho hai mẹ con. Ông lắc đầu đáp: Bớt bệnh thì có thể, bớt công lương của lão thì không thể. Cả hai dắt nhau ra về. Trên đường về bà lẩm bẩm, lập đi, lập lại câu 'bớt bệnh thì có thể'. Hơn tháng sau con bò nhà bà đẻ con. Bà mừng lắm, có tiền chạy thuốc cho con rồi. Bà yên ủi nó: Đến cuối năm con bò con được mười tháng là hai mẹ con có đôi bò cho thầy lang chữa bệnh cho con. Ráng chịu khổ mấy tháng nữa đi con. Thầy lang chê con bò con non quá. Bà đáp, thưa thầy đến khi cháu khỏi bệnh thì con bò con sẽ thành bò lớn. Nếu thầy đồng í thì trong suốt thời gian thầy chữa bệnh cho cháu, tôi xin nuôi con bò con theo đúng í thầy. Bà đặt hết hy vọng vào lời ông thầy lang hứa. Bớt bệnh thì có thể, bớt công thì không. Gần một năm trời chữa trị, đôi bò lớn hẳn. Thầy lang gọi người đến bán bò. Khi họ dắt bò khỏi nhà thầy lang cũng là lúc thầy cho biết thầy không đủ khả năng giúp con gái bà nữa. Bệnh còn, tật mang, bò mất. Cả hai chỉ biết khóc cho vơi nỗi lòng. Thất vọng, chán nản, tức giận, nhưng làm sao. Thầy lang chỉ hứa 'bớt bệnh thì có thể'. Chữ 'có thể' là nguyên nhân giúp thầy thắng mọi kiện tụng, tranh luận. Bởi thầy chỉ hứa có thể, không hứa chắc chắn. Nếu không thể thì đành chịu. Đang lúc thất vọng ê chề thì Đức Kitô đi đến làng của bà. Để con ở nhà bà chạy theo chân đám đông, đến gần bà réo gọi: 'Lậy Ngài xin cứu con gái tôi, nó khổ sở lắm, bị quỉ ám'. Đức Kitô làm thinh không đáp lại lời bà cầu xin, chữa cho con bà. Đám đông nghe thấy bà nài van xì xèo, bàn tán. Môn đệ Đức Kitô cũng nghe những lời tán ra, bàn vào nên các ông đến xin Đức Kitô chữa cho bà, để bà về cho các ông được yên lành. Đức Kitô bảo các ông Ngài được sai đến với chiên lạc nhà Israel. Từ xa xa nghe thấy Ngài được sai đến với chiên lạc nhà Israel. Hy vọng trong bà vươn lên. Đúng rồi tổ tiên ta thuộc dòng tộc con cháu vua Đavít. Ta thuộc vào đám chiên lạc nhà Israel. Rẽ đám đông đến gần Đức Kitô hơn, quì xuống dưới chân Đức Kitô nài van. Đám đông chỉ trỏ nhau, coi kìa bà ta đến gần Ngài lắm. Bà ta quì dưới chân Ngài. Để xem Ngài xử trí làm sao? Bà này to gan thật, không sợ gì cả. Bà cúi đầu lẩm bẩm 'Lậy Thiên Chúa, xin thương cứu con'. Đức kitô nói với bà không nên lấy bánh dành cho con cái, cho chó ăn. Vẫn qùi gục đầu bà đáp. Thưa Ngài, đúng thế. Nhưng con tin là mảnh vụn từ bàn chủ rơi xuống thì gà chó có thể ăn chứ. Đức Kitô nói với bà. Bà xin sao được vậy. Ra về bằng an.

Tối đến, khi đám đông giải tán các môn đệ bàn với nhau. Anh giải thích sao lúc đầu Thầy không giúp bà kia ngay mà để cho bà chờ, cho bà năn nỉ hết nước Thầy mới giúp. Thầy không đáp lời bà bởi Thầy không phải là lớp người bà ta tưởng. Sao? Anh nói sao? Này nhá, lúc đầu bà ta đặt hết tin tưởng vào bác sĩ, rồi thì kẻ trị bùa, người trừ ngải. Không ai chữa trị con bà khỏi bệnh. Gặp Đức Kitô bà ta kêu xin là lậy Ngài, con vua Đavit, xin cứu con gái tôi bị quỉ ám. Phong tục lúc đó khi đau yếu trước tiên chạy đến thầy bùa ngải. Nếu thầy bùa ngải chữa không được thì đến người có danh, có phận trong dân xin trị giúp. Bà này sống lâu với dân ngoại nên nhiễm phong tục của họ. Khi con bà bị bệnh, bà đi chữ trị nơi thầy bùa ngải. Con bà không hết bệnh. hay tin Đức Kitô đến làng, bà đến xin Đức Kitô chữa bệnh con bà vì Ngài thuộc về hoàng tộc, con vua Đavít. Vì thế bà đến thưa cùng Đức Kitô, con vua Đavít, xin thương con gái tôi, nó bị quỉ ám. Đức Kitô lấy danh nghĩa Con Thiên Chúa để trừ quỉ. Ngài không lấy danh nghĩa con vua Đavít để trừ quỉ. Vì lí do đó mà Đức Kitô không đáp lại lời bà cầu xin. Tuy nhiên Thầy không để bà ra về tay không. Thầy nhắc cho bà biết là Ngài đến để tìm chiên lạc nhà Israel. Chính điểm này mà bà mạnh dạn hơn, bởi bà biết là mấy đời trước đó, cha ông bà là dòng dõi con Đavít, thuộc về nhà Israel. Vì thế bà đến quì dưi chân Đức Kitô nài van. Lậy Thiên Chúa, xin cứu chữa con'. Đến lúc này Thầy đáp lời bà. Điều Thầy làm xác quyết một điều là ngoài Thiên Chúa ra không người nào có thể khử được ma, trừ được quỉ. Thiên Chúa là Đấng duy nhất có thể diệt trừ ma quỉ. Thầy nói là Thầy chỉ được sai đến với chiên lạc nhà Israel thôi. Vậy tại sao Thầy lại chữa bệnh cho con bà. Rất có thể, tôi chỉ nói là rất có thể gốc gác bà ta thuộc dòng tộc vua Đavít. Thầy nhắc cho bà biết gốc tích của bà. Anh thấy rõ, khi Thầy nói Thầy được sai đến các chiên lạc, bà lại gần Ngài, phủ phục dưới chân Ngài. Tuy miệng bà không nói ra nhưng việc bà làm xác định bà có hơi hó, họ hàng xa gần gì đó với dòng tộc vua Đavít. Nếu suy luận trên là đúng thì bà là chiên lạc Thầy đang đi tìm kiếm. Vì thế bà thú tội ở câu nói sau cùng là chó con đáng hưởng mảnh vụn từ bàn chủ rơi xuống. Nếu là dân ngoại trăm phần trăm thì bà không thể tự nhận là chó con trong nhà. Tự nhận là chó con trong nhà là tự thú bà từng là con cái trong nhà, nhưng vì đi hoang, bỏ nhà ra đi, sống cuộc đời lang bang như loài cầm thú, không còn xứng danh với danh con cái trong nhà, nên chỉ dám xin làm chó con trong nhà. Ít ra cũng thuộc về gia đình, dù là thuộc về hàng chó con. Vì thế bà nhận phần ăn thừa rơi rớt từ bàn chủ rơi xuống. Đức Kitô đi ngang làng bà trú ngụ là cơ hội để bà gặp Ngài. Bà đến thú tội và xin trở về và Thầy có thêm một con chó con. Anh có nhớ chuyện 'Người Con Hoang Đàng trong phúc âm thánh Luca chương 15 không. Người này đòi chia gia tài, thu góp hết thảy ra đi. Sau một thời gian, đói kém, anh hết tiền phải đi chăn heo. Anh muốn ăn thực phẩm của heo nhưng không ai cho. Phong tục Do Thái, heo là loài thú dơ bẩn. Anh mong được ăn thực phẩm loài thú dơ bẩn, mà không được. Như thế anh tự coi mình là loài thú, loài heo dơ bẩn. Có thể phong tục nhận mình là loài thú là cách nhìn nhận tội lỗi, sai trái khủng khiếp của minh. Chỉ những người khiêm nhường chân thành mới dám nhận mình là loài thú hoang khi họ phạm tội tầy trời. Loài thú hoang không biết phải trái, đúng sai, sống thoả mãn thú tính. Tự nhận mình là loài thú hoang là nhận mình sai lầm, tội lỗi, không sống kiếp người. Đức Kitô nhìn rõ tâm tình bà thành Cana-an, Ngài tha thứ cho bà và đón nhận bà vào nhà Cha, trở thành con Thiên Chúa.

TiengChuong.org