KHÔNG GÌ CÓ THỂ CẢN NGĂN
“Tôi đã thấy nước từ bên phải đền thờ chảy ra”.
Kính thưa Anh Chị em,
Có thể nói, ‘nước dẫy đầy, nước chảy tràn lan’ ướt sủng cả phụng vụ Lời Chúa hôm nay. Hình ảnh ‘nước’ đẹp đẽ, ‘nước’ sinh động, ‘nước’ tái sinh từ bài đọc Êzêkiel, Đáp Ca đến Tin Mừng dẫn chúng ta đến sớm với điệp ca phụng vụ Phép Rửa đêm Vọng Phục Sinh, “Tôi đã thấy nước từ bên phải đền thờ chảy ra”. Cùng lúc, Tin Mừng mời gọi chúng ta ngụp lặn trong dòng nước mang tên Giêsu, Ngài là suối yêu thương, nguồn chữa lành, dòng thanh tẩy; là lưu thuỷ ban sự sống mà ‘không gì có thể cản ngăn’ dòng chảy ấy cứu sống và làm cho sống.
Êzêkiel đã thấy trước dòng nước cứu độ này trào tuôn từ bên phải đền thờ, lênh láng chảy mà ‘không gì có thể cản ngăn’, đến nỗi hoá thành sông và “Nơi nào nước chảy đến, nơi đó sẽ nên trong lành và sự sống được phát triển”. Thánh Vịnh Đáp Ca như mạch nối dòng chảy của Êzêkiel với dòng nước Giêsu, Êzêkiel nhìn dòng chảy này như sự hiện diện của Chúa Thiên Binh đến với dân Người, “Chúa Thiên Binh hằng ở cùng ta, và ta được Chúa Giacóp hằng bảo vệ”.
Tin Mừng hôm nay cũng nói đến dòng nước Bếtsaiđa; ở đó, “Trong các hành lang, có rất nhiều người đau yếu, mù loà, què quặt, bất toại nằm la liệt”; và bất ngờ, Chúa Giêsu có mặt ở đó để kịp cứu lấy một người tê liệt đã 38 năm. 38 năm! Con số mang tính biểu tượng của một người bại liệt hoàn toàn do tội lỗi, bị cùm trói bởi tội lỗi, một con người mất hết tự do. Vậy mà, một ngày bất ngờ, anh không cần lết xuống để dầm mình trong nước nhưng chính ‘Nước’ đã đến bên anh, ôm chầm anh và ‘đắm chìm’ trong anh; dòng Giêsu đã chạm đến anh, rửa sạch anh, chữa lành anh bất chấp ngày Sabbat, vì với Ngài, ‘không gì có thể cản ngăn’ việc cứu sống và làm cho sống bất cứ giá nào.
Sẽ rất thú vị khi chúng ta mục kích một số chi tiết như muốn nói rằng, lòng thương xót vô bờ của dòng nước Giêsu ‘như một dòng suối phải chảy’; và dòng lưu ấy rất mạnh mẽ để ‘không gì có thể cản ngăn’ dù đó là tội cao hơn núi, là vô ơn, vô tâm, và vô tình. Trước hết, không phải người bệnh nhìn thấy Ngài, van xin Ngài nhưng “Ngài thấy người ấy nằm đó và biết anh đã đau từ lâu”. Cũng thế, có lẽ Chúa Giêsu nhìn thấy mỗi người chúng ta lê lết trong tội từ lâu, và có thể chúng ta chạy trốn Ngài, vờ vịt không nhận ra Ngài; vậy mà Ngài nhìn thấy chúng ta “Đã đau từ lâu” và Ngài nhất định cứu sống, chạm đến và rửa sạch; bởi lẽ, ‘không gì có thể cản ngăn’ lòng Ngài xót thương.
Chi tiết thú vị thứ hai là khi Chúa Giêsu đưa ra một câu hỏi sống chết, “Anh muốn được lành bệnh không?”, người ấy không trả lời ‘Muốn’ hay ‘Không’ nhưng anh ta càu nhàu, “Tôi không được ai đem xuống hồ mỗi khi nước động”. Cũng thế, bao lần chúng ta không muốn được sạch, không muốn lành; chúng ta dễ chịu khi đã quen sống trong tội và đổ lỗi cho điều này điều kia. Vậy mà bất chấp sự loanh quanh, không nóng, không lạnh của người bệnh, Chúa Giêsu vẫn quyết đoán, “Anh hãy đứng dậy vác chõng mà về!” vì dòng nước phải làm sạch những gì nó chảy qua. Một chi tiết vô cùng thú vị khác, là sau 38 năm liệt lào, 38 năm, giờ đây được chữa khỏi, người ấy không buồn thốt lên một lời cám ơn nhưng chỉ biết nghênh ngang vác chõng ra về. Và ‘kinh hoàng hơn!’ anh cũng ‘không thèm biết người ấy’ là ai, một người phải lánh vào đám đông vì hôm ấy là ngày Sabbat. Thật không tin nổi! Ấy thế, không ít lần, chúng ta còn tệ hơn người ấy sau khi được sạch; vạy mà Chúa Giêsu vẫn yêu chúng ta vì ‘không gì có thể cản ngăn’ lòng Ngài xót thương.
Anh Chị em,
Đức Giêsu, dòng ‘Nước’ cứu độ chảy ra từ “Đền Thờ” chính là cung lòng Thiên Chúa Ba Ngôi; dòng ấy âm thầm chảy vào lòng người dẫu được đón nhận hay bị chối từ, trân trọng hay bất kính. Dòng ‘Nước’ ấy đã từng bị một ngọn giáo đâm thủng để chảy cho cạn kiệt; thế nhưng, kỳ diệu thay, nó đã tuôn trào nhiều hơn ân sủng thiên linh cho nhân thế bao đời. Vì vậy, sẽ không ngạc nhiên khi vào đêm Vọng Phục Sinh, Hội Thánh hân hoan hát lên bài ca, “Tôi đã thấy nước từ bên phải đền thờ chảy ra, và nước ấy chảy đến những ai thì tất cả đều được cứu rỗi và reo lên, ‘Halléluia’”. Dòng nước Giêsu đang chảy vào lòng chúng ta, chảy vào gia đình, cộng đoàn chúng ta, Ngài chờ chúng ta để Ngài đụng đến, ôm lấy, và nhất là để cho Ngài thanh tẩy và chữa lành. Mùa Chay, Hội Thánh mời gọi chúng ta khơi lên niềm vui được xót thương để mỗi người có thể chạy đến với nguồn ơn cứu độ và tiếp tục là dòng chảy thương xót cho tha nhân mà ‘không gì có thể cản ngăn’.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, Chúa chính là dòng chảy xót thương và ân sủng đang đổ xuống đời con, xin đừng để con làm tắc nghẽn dòng chảy vì tội lỗi, vì vô tâm, vô ơn và vô tình; nhưng xin cho con tiếp tục làm cho dòng nước ‘không gì có thể cản ngăn’ này không ngừng trào tuôn đến anh chị em con”, Amen.
(Tgp. Huế)
“Tôi đã thấy nước từ bên phải đền thờ chảy ra”.
Kính thưa Anh Chị em,
Êzêkiel đã thấy trước dòng nước cứu độ này trào tuôn từ bên phải đền thờ, lênh láng chảy mà ‘không gì có thể cản ngăn’, đến nỗi hoá thành sông và “Nơi nào nước chảy đến, nơi đó sẽ nên trong lành và sự sống được phát triển”. Thánh Vịnh Đáp Ca như mạch nối dòng chảy của Êzêkiel với dòng nước Giêsu, Êzêkiel nhìn dòng chảy này như sự hiện diện của Chúa Thiên Binh đến với dân Người, “Chúa Thiên Binh hằng ở cùng ta, và ta được Chúa Giacóp hằng bảo vệ”.
Tin Mừng hôm nay cũng nói đến dòng nước Bếtsaiđa; ở đó, “Trong các hành lang, có rất nhiều người đau yếu, mù loà, què quặt, bất toại nằm la liệt”; và bất ngờ, Chúa Giêsu có mặt ở đó để kịp cứu lấy một người tê liệt đã 38 năm. 38 năm! Con số mang tính biểu tượng của một người bại liệt hoàn toàn do tội lỗi, bị cùm trói bởi tội lỗi, một con người mất hết tự do. Vậy mà, một ngày bất ngờ, anh không cần lết xuống để dầm mình trong nước nhưng chính ‘Nước’ đã đến bên anh, ôm chầm anh và ‘đắm chìm’ trong anh; dòng Giêsu đã chạm đến anh, rửa sạch anh, chữa lành anh bất chấp ngày Sabbat, vì với Ngài, ‘không gì có thể cản ngăn’ việc cứu sống và làm cho sống bất cứ giá nào.
Sẽ rất thú vị khi chúng ta mục kích một số chi tiết như muốn nói rằng, lòng thương xót vô bờ của dòng nước Giêsu ‘như một dòng suối phải chảy’; và dòng lưu ấy rất mạnh mẽ để ‘không gì có thể cản ngăn’ dù đó là tội cao hơn núi, là vô ơn, vô tâm, và vô tình. Trước hết, không phải người bệnh nhìn thấy Ngài, van xin Ngài nhưng “Ngài thấy người ấy nằm đó và biết anh đã đau từ lâu”. Cũng thế, có lẽ Chúa Giêsu nhìn thấy mỗi người chúng ta lê lết trong tội từ lâu, và có thể chúng ta chạy trốn Ngài, vờ vịt không nhận ra Ngài; vậy mà Ngài nhìn thấy chúng ta “Đã đau từ lâu” và Ngài nhất định cứu sống, chạm đến và rửa sạch; bởi lẽ, ‘không gì có thể cản ngăn’ lòng Ngài xót thương.
Chi tiết thú vị thứ hai là khi Chúa Giêsu đưa ra một câu hỏi sống chết, “Anh muốn được lành bệnh không?”, người ấy không trả lời ‘Muốn’ hay ‘Không’ nhưng anh ta càu nhàu, “Tôi không được ai đem xuống hồ mỗi khi nước động”. Cũng thế, bao lần chúng ta không muốn được sạch, không muốn lành; chúng ta dễ chịu khi đã quen sống trong tội và đổ lỗi cho điều này điều kia. Vậy mà bất chấp sự loanh quanh, không nóng, không lạnh của người bệnh, Chúa Giêsu vẫn quyết đoán, “Anh hãy đứng dậy vác chõng mà về!” vì dòng nước phải làm sạch những gì nó chảy qua. Một chi tiết vô cùng thú vị khác, là sau 38 năm liệt lào, 38 năm, giờ đây được chữa khỏi, người ấy không buồn thốt lên một lời cám ơn nhưng chỉ biết nghênh ngang vác chõng ra về. Và ‘kinh hoàng hơn!’ anh cũng ‘không thèm biết người ấy’ là ai, một người phải lánh vào đám đông vì hôm ấy là ngày Sabbat. Thật không tin nổi! Ấy thế, không ít lần, chúng ta còn tệ hơn người ấy sau khi được sạch; vạy mà Chúa Giêsu vẫn yêu chúng ta vì ‘không gì có thể cản ngăn’ lòng Ngài xót thương.
Anh Chị em,
Đức Giêsu, dòng ‘Nước’ cứu độ chảy ra từ “Đền Thờ” chính là cung lòng Thiên Chúa Ba Ngôi; dòng ấy âm thầm chảy vào lòng người dẫu được đón nhận hay bị chối từ, trân trọng hay bất kính. Dòng ‘Nước’ ấy đã từng bị một ngọn giáo đâm thủng để chảy cho cạn kiệt; thế nhưng, kỳ diệu thay, nó đã tuôn trào nhiều hơn ân sủng thiên linh cho nhân thế bao đời. Vì vậy, sẽ không ngạc nhiên khi vào đêm Vọng Phục Sinh, Hội Thánh hân hoan hát lên bài ca, “Tôi đã thấy nước từ bên phải đền thờ chảy ra, và nước ấy chảy đến những ai thì tất cả đều được cứu rỗi và reo lên, ‘Halléluia’”. Dòng nước Giêsu đang chảy vào lòng chúng ta, chảy vào gia đình, cộng đoàn chúng ta, Ngài chờ chúng ta để Ngài đụng đến, ôm lấy, và nhất là để cho Ngài thanh tẩy và chữa lành. Mùa Chay, Hội Thánh mời gọi chúng ta khơi lên niềm vui được xót thương để mỗi người có thể chạy đến với nguồn ơn cứu độ và tiếp tục là dòng chảy thương xót cho tha nhân mà ‘không gì có thể cản ngăn’.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, Chúa chính là dòng chảy xót thương và ân sủng đang đổ xuống đời con, xin đừng để con làm tắc nghẽn dòng chảy vì tội lỗi, vì vô tâm, vô ơn và vô tình; nhưng xin cho con tiếp tục làm cho dòng nước ‘không gì có thể cản ngăn’ này không ngừng trào tuôn đến anh chị em con”, Amen.
(Tgp. Huế)