Hai anh em chúng con được phân chia vào nhóm sàng lọc bệnh nhân, với nhiệm vụ chính là đo thân nhiệt và Sp02 cho các bệnh nhân. Mặc dù đã được các bác sỹ và anh chị điều dưỡng nhắc rằng mặc đồ bảo hộ sẽ rất nóng và mồ hôi sẽ ra nhiều nhưng khi mặc vào để làm việc quả là một trải nghiệm không thể nào quên!
Những lần đầu mang trên mình bộ đồ bảo hộ, có lẽ vì chưa quen nên còn cảm thấy choáng váng và ngột ngạt; đầu nôn nao như muốn ói! Đứng đo nhiệt độ và Sp02 cho bệnh nhân chẳng mấy chốc hai bàn tay đã ướt sũng mồ hôi. Thỉnh thoảng chị nhóm trưởng nhóm sàng lọc lại nhắc nhở giữ khoảng cách cần thiết với bệnh nhân. Khâu tiếp nhận liên tục phải liên lạc với phòng kế hoạch tổng hợp để xin ý kiến về các bệnh nhân khi họ thiếu giấy tờ hoặc chưa đăng ký trước...nên đôi khi giờ làm sẽ bị kéo dài thêm hàng giờ. Ngoài công việc chính bên nhóm sàng lọc, chúng con cũng phụ giúp anh em trong việc thu gom rác bệnh viện.
Những phút giây thư giãn
Sáng nào khu bệnh viện dã chiến chúng con cũng phát bài "Hôm nay bạn như thế nào?" của Minh Khang để động viên tinh thần bệnh nhân. Thầy Hậu vốn sẵn có máu nghệ sỹ cũng ngân nga theo nhưng chế thêm vào để anh em trong phòng được thư giãn: "Hôm nay Hoàng như thế nào? Hoàng có còn ho nhiều không? Cảm giác có khó thở không? Đừng lo lắng vì chúng tôi đang ở bên cạnh."
Cùng với việc cập nhật về tình hình dịch, ngày nào anh em chúng con cũng chia sẻ cho nhau những câu chuyện đẹp đầy tình người đang diễn ra: chuyện anh "Minh Râu" dễ thương tặng rau miễn phí cho người nghèo; chuyện về chuỗi siêu thị 0 đồng của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam; chuyện về nhiều cha, thầy, sơ trở thành "shipper" trao từng ổ bánh mì, bố rau cho người nghèo; chuyện về người cha bất đắc dĩ vi phạm chỉ thị 16 đi lấy bình oxy về cho con thở, chuyện những ông bà cụ già ở quê gom từng củ cải, quả bí... để gởi vào cho saigon... Tất cả những câu chuyện đó vừa phảng phất trong tâm trí chúng con về một Việt Nam vẫn dạt dào tình nghĩa ruột thịt từ bao đời; lại vừa khơi lên trong chúng tôi một ước mơ về một nước Việt tươi sáng hơn trong nay mai...
Những lúc được nghỉ ngơi trong phòng anh em lại lấy điện thoại để lưu lại những hình ảnh, những đoạn video nho nhỏ để gửi cho nhà dòng, cho anh em và người thân. Mặc dù công việc có mệt và nguy hiểm nhưng mỗi ngày trong phòng riêng của anh chị em tu sĩ đều có những phút giây thư giãn, hài hước nhẹ nhàng. Hạnh phúc vẫn hiện diện mỗi ngày trong cuộc sống của anh chị em tu sĩ chúng con.
Khi màn đêm buông xuống...
Mỗi khi màn đêm buông xuống, không gian trở nên tĩnh lặng hơn, tiếng xe cứu thương cũng trở nên “đanh” hơn! Những giây phút nhói lòng bởi cảnh gia đình ly tán do dịch bệnh (mà tận mắt chúng tôi chứng kiến) lại càng hiện lên rõ nét hơn...Có lẽ, chưa bao giờ chúng con cảm nhận được sự thiêng liêng của sự sống và của nghĩa tình gia đình nhiều đến như thế!
Đâu đó trong các phòng của anh chị em tu sĩ những lời kinh thì thầm : "Lạy Chúa, lúc chúng con còn thức xin Ngài cứu giúp cho. Khi chúng con đã ngủ xin Chúa cũng giữ gìn. Để cùng thức tỉnh với Đức Kitô và được nghỉ ngơi an bình..."
Ngoài hành lang một vài tu sĩ khác đang đi đi lại lại với tràng chuỗi nhỏ trên tay. Cùng với toàn thể Giáo hội hoàn vũ, chúng con luôn nhớ để cầu nguyện cho các bệnh nhân, các nhân viên y tế, những nhà hữu trách trong xã hội để với ơn Chúa chúng ta sớm vượt qua cơn đại dịch này.
Được nhận lại nhiều hơn là cho đi
Trước khi lên đường chúng con đã được cha Giám tỉnh, quý cha trong Ban Giám Đốc chúc lành và căn dặn nếu cần gì thì cứ liên lạc về các cha sẽ hỗ trợ. Ngày nào chúng con cũng được quý cha và anh em trong cộng đoàn cầu nguyện, nhắn tin, gọi điện thăm hỏi. Chúng con cũng được cộng đoàn và quý ân nhân gửi tặng những món đồ cần thiết như cà phê, trà, sữa...
Ngoài ra chúng con cũng nhận được những lời động viên, thăm hỏi kịp thời từ Đức tổng Giuse, Đức cha Luy... Chúng con còn được cha đại diện Hội Đồng Giám Mục và cha trưởng Ban Tu sĩ Giáo phận nhắn tin, gửi quà. Đó thực sự là nguồn động viên khích lệ tinh thần quý giá cho chúng con.
Bên cạnh đó, chúng con còn được nhận những nhu yếu phẩm và những lời chúc thân thương từ các cá nhân và tổ chức thiện nguyện. Một trong những lời chúc siêu dễ thương và ngọt ngào đó là: "Thương gửi người tiền tuyến. Từ tận đáy lòng cảm ơn bạn nhiều lắm. Hãy cho mình 'ôm bạn' một cái. Thương lắm!"
Quả là ngay khi chúng con chưa làm được gì, thì chúng con đã nhận được nhận lại nhiều hơn gấp bội rồi!
Một tâm tình nho nhỏ
Chúng con ý thức rằng mình chỉ là "5 chiếc bánh và 2 con cá" bé nhỏ của Chúa. Nhưng chúng con xác tín rằng còn vô số những anh chị em khác nữa cũng đang trao dâng những chiếc bánh và những con cá của mình. Với tất cả số lương thực đó, Chúa sẽ làm lan tỏa tình yêu thương đến mọi người. Xin cho tất cả mọi thành phần trong xã hội được liên đới và đùm bọc nhau trong thời khắc khó khăn nhưng rất đỗi ý nghĩa này. Sau cùng dịch bệnh sẽ qua đi và chúng ta sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, nghĩa tình hơn. Yêu thương và cầu nguyện cho mọi người.