Thứ sáu tuần thánh

Giê-su Na-da-rét, Vua dân Do-thái

„Ông Phi-la-tô cho viết một tấm bảng và treo trên thập giá; bảng đó có ghi: "Giê-su Na-da-rét, Vua dân Do-thái." Trong dân Do-thái, có nhiều người đọc được bảng đó, vì nơi Đức Giê-su bị đóng đinh là một địa điểm ở gần thành. Tấm bảng này viết bằng các tiếng: Híp-ri, La-tinh và Hy-lạp.“ (Ga 19, 19-20)

„Từ giờ thứ sáu, bóng tối bao phủ cả mặt đất, mãi đến giờ thứ chín. Vào giờ thứ chín, Đức Giê-su kêu lớn tiếng: "Ê-li, Ê-li, lê-ma xa-bác-tha-ni", nghĩa là "Lạy Thiên Chúa, lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con? " Nghe vậy, một vài người đứng đó liền nói: "Hắn ta gọi ông Ê-li-a! " Lập tức, một người trong bọn chạy đi lấy miếng bọt biển, thấm đầy giấm, buộc vào đầu cây sậy và đưa lên cho Người uống. Còn những người khác lại bảo: "Khoan đã, để xem ông Ê-li-a có đến cứu hắn không! " Đức Giê-su lại kêu một tiếng lớn, rồi trút linh hồn. Thấy động đất và các sự việc xảy ra, viên đại đội trưởng và những người cùng ông canh giữ Đức Giê-su đều rất đỗi sợ hãi và nói: "Quả thật ông này là Con Thiên Chúa."“ (Mt 27, 45-50 und 54)


„Trên thánh giá của Đức Kitô, ngoài tấm bảng được viết bằng hai thứ tiếng của thế giới, - Hy-lạp và La-tinh, còn có ngôn ngữ của dân được tuyển chọn – tiếng Híp-ri. Tấm bảng đó nói về thân phận của Đức Kitô. Ngài là ai vậy? Là Vua dân Do-thái, là người con của Đa-vít đã hứa ban. Phi-la-tô, một quan tòa bất chính, dù chẳng muốn nhưng đã trở thành tiên tri. Trước toàn công chúng trên thế giới, Vương quốc của Giêsu đã được loan báo. Còn Giêsu thì không đồng ý nhận chức vị Me-si-a theo nghĩa sai lầm của loài người, với quyền lực và sự giải phóng. Nhưng bây giờ thì chức vị này được công bố, treo trên thánh giá của Người bị đóng đinh. Như vậy, Giêsu thực là Vua của thế giới.

Bây giờ Ngài đã thực sự được „đưa lên cao“. Trong lúc tự hủy chính mình, thì Ngài lại vươn cao lên. Bây giờ Ngài đã làm cho sứ vụ tình yêu được hoàn tất sung mãn. Giêsu đã tự chối bỏ mình, nhưng chính lúc đó thì Ngài lại xuất hiện là một Thiên Chúa thực sự, Thiên Chúa là tình yêu.

Bây giờ chúng ta biết rằng, Thiên Chúa là ai.

Bây giờ chúng ta nhận ra rằng, Vương Quốc thực sự như thế nào.

Giêsu đã cầu nguyện với thánh vịnh 22, bắt đầu với lời: „Lạy Thiên Chúa, lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con...“ (Tv 22, 2) Ngài đón nhận dân Do-thái đang đau khổ, Ngài đã đón nhận cả nhân loại đang khổ đau, và cả nỗi thống khổ mù tối về Thiên Chúa của họ. Ở tại nơi đó Ngài đã để Thiên Chúa hiện ra, nơi mà Ngài đã thất bại hoàn toàn, và như không còn bóng dáng gì nữa.

Thánh Giá của Đức Kitô là một sự kiện thật là tếu. Thế giới trở nên tối tăm, nơi con Thiên Chúa đầu hàng trước cái chết. Đất đai giao động. Và tại cây Thánh Giá này khởi sự một giáo hội của dân ngoại. Viên đại đội trưởng nhận ra và tuyên xưng Ngài là Con Thiên Chúa.

Từ Thánh Giá Ngài đã chiến thắng – vài chiến thắng mãi mãi. “ (Đàng Thánh Giá của Joseph Ratzinger, ĐTC Biển Đức XVI, tại KOLOSSEUM Roma, thứ sáu tuần thánh, 2005, chặng 12)

Lạy Chúa Giêsu, trong ngày Chúa chết, mặt trời đã bị „nhuộm“ đen. Chúa luôn luôn bị đóng đinh trở lại. Ngay trong giây phút lịch sử này chúng con sống trong sự tối tăm về Thiên Chúa. Vì phải đau khổ tột cùng và phải chịu đựng sự bất nhân của loài người, nên khuôn mặt của Chúa đã bị „bôi“ đen, chẳng còn có thể nhận ra được nữa. Nhưng chính trên Thánh Giá Chúa đã cho mọi người nhận ra Chúa. Vâng, là một người đau khổ, và là một người yêu đang được giơ cao lên. Ngay lúc này Chúa đã chiến thắng.

Xin giúp chúng con, trong giây phút đen tối này và trong lúc lộn xộn,

vẫn nhận ra được khuôn mặt dấu yêu của Chúa.

Xin giúp chúng con luôn biết tin tưởng vào Chúa,

và luôn theo chân Chúa ngay trong giờ phút đen tối và thê thảm nhất.

Xin hãy chỉ cho thế giới thấy khuôn mặt mới mẻ của Chúa.

Xin cho chúng con thấy ơn Chúa cứu độ. Amen