“...HẰNG BAO BỌC NHỮNG AI KÍNH SỢ NGƯỜI !”
16g20, tôi đang đi vắng, thì Sr. Pascale Tríu gọi điện thoại đến văn phòng Mục Vụ của tôi nhắn tin lại rằng: CA chìm nổi đủ loại đang uy hiếp các chị Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn ở 32 Bis Nguyễn Thị Diệu.
16g45, tôi về đến văn phòng, gọi điện thoại trở lại cho Sr. Pascale an tâm là mình sẽ ra hiện trường ngay. Tôi gõ vài chữ thông tin ngắn gọn trên Blog cho các bạn trẻ khắp nơi biết tin, liếc qua phần Quick Comment đã thấy một bạn nhanh nhạy báo tin:
17g00, hiện trường chỉ còn lại rất đông các Nữ Tu đang đọc Kinh Thần Vụ buổi chiều. Cũng có một số chị em Giáo Dân quen biết đến hiệp thông. Giọng kinh vẫn bình thản ung dung lạ lùng, dù chỉ mới đây, ngay tại nơi này vừa xảy ra một cuộc uy hiếp hết sức căng thẳng, CA và các cán bộ ngành Giáo Dục đã lập biên bản đòi trục xuất các Nữ Tu, họ bảo các chị đang chiếm cứ bất hợp pháp tài sản XHCN ! Lại có chuyện một anh thanh niên đến chụp ảnh bị CA chụp bắt lôi lên xe, anh đã la toáng lên cùng với các Nữ Tu, thế là CA đành lui bước...
17g15, tôi vào hẳn bên trong, ngồi xuống nền nhà cùng các chị Nữ Tu hát Thánh Ca Tin Mừng Magnificat: “Linh hồn tôi tung hô Chúa... Lượng từ ái trải qua, từ đời nọ đến đời kia, hằng bao bọc những I kính sợ Người”. Dì Sáu Phong vừa mới đến, ghé vào tai tôi thì thầm: “Cha ơi, những lời Kinh Thánh lúc nào sao mà am hợp thấm thía đến thế...”
17g30, các chị lập xong một biên bản ghi nhận lại toàn bộ diễn tiến buổi chiều hôm nay, các chị bảo: “Người ta cũng lập biên bản nhưng chúng con chẳng đụng đến làm gì, họ để trên ghế, gió bay luôn xuống đất. Được một lúc họ đành chạy vào nhặt tờ biên bản mà chúng con đã dứt khoát không ký vào đấy !” Bây giờ thì từng chị, từng chị trong Dòng ngồi xuống ký vào biên bản của phía mình vừa lập để sẵn sàng làm chứng mọi sự. Tôi hỏi mình có được ký vào không ? Các chị cười gật đầu đồng ý.
17g45, thầy Trần Duy Nhiên, vốn là chỗ rất thân tín với Nhà Dòng Vinh Sơn, nghe tin trên mạng cũng vội vàng chạy đến, cho số điện thoại để phòng khi các chị cần đến một tiếng nói, một chỉ dẫn.
18g00, lại thêm khá đông anh chị em Giáo Dân các xứ Tân Thái Sơn, Sao Mai, đông nhất là người thuộc các Giáo Xứ Xóm Mới, Gò Vấp... kéo đến hõi thăm tình hình. Mọi người kéo ghế ngồi ở lề đường nói chuyện râm ran. Họ bảo đêm nay họ sẽ ở lại sát cánh với các Nữ Tu cùng cầu nguyện và canh gác...
18g15, tôi được một cú điện thoại phải đi xức dầu bệnh nhân tr0 bệnh viện Chợ Rẫy. Tôi chia tay các chị, tưởng mình sẽ phải nói đôi lời nâng đỡ tinh thần các chị, không ngờ các chị lại... động viên ngược bằng những tiếng cười giòn tan đầy chắc tin và hiếu hòa.
21g00, bây giờ tôi đang ngồi viết bài và chuẩn bị gửi cả ảnh lên mạng. Tôi hiểu cục diện đã bắt đầu “nóng” lên rồi đấy. Rồi những ngày tới đây sẽ còn nhiều diễn biến ngày một căng thẳng.
21g30, anh bạn thân trong Nhóm Fiat gọi điện thoại về cho tôi từ hiện trường 32Bis Nguyễn Thị Diệu. Anh bảo mọi người vừa đọc Giờ Kinh Tối xong. Đông lắm, bà con Giáo Dân nghe tin, truyền tai nhau, gọi điện thoại hẹn nhau kéo về bênh vực các chị Nữ Tu chân yếu tay mềm. Anh bảo tôi: “Ở đây vui lắm...” Thật lạ lùng ! Nhớ lại chuyện Hà Nội mới cách đây hơn một tuần, các anh chị em Giáo Dân kéo nhau ra tòa chịu xử án mà vẫn lạc quan hài hước, cứ như đang đi hội chợ, dự festival. Còn ở đây bây giờ, các chị bị uy hiếp khủng bố tinh thần mà lại cứ cười thật tươi. Tôi lẩm nhẩm lời Kinh Magnificat một lần nữa...
“Đời nọ tới đời kia,
Chúa hằng thương xót những ai kính sợ Người.
Chúa giơ tay biểu dương sức mạnh,
Dẹp tan phường lòng trí kiêu căng.
Chúa hạ bệ những ai quyền thế,
Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường...” ( Lc 1, 50 tt )
Lm. LÊ QUANG UY, DCCT, 21g47 đêm thứ sáu 19.12.2008
16g20, tôi đang đi vắng, thì Sr. Pascale Tríu gọi điện thoại đến văn phòng Mục Vụ của tôi nhắn tin lại rằng: CA chìm nổi đủ loại đang uy hiếp các chị Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn ở 32 Bis Nguyễn Thị Diệu.
16g45, tôi về đến văn phòng, gọi điện thoại trở lại cho Sr. Pascale an tâm là mình sẽ ra hiện trường ngay. Tôi gõ vài chữ thông tin ngắn gọn trên Blog cho các bạn trẻ khắp nơi biết tin, liếc qua phần Quick Comment đã thấy một bạn nhanh nhạy báo tin:
17g00, hiện trường chỉ còn lại rất đông các Nữ Tu đang đọc Kinh Thần Vụ buổi chiều. Cũng có một số chị em Giáo Dân quen biết đến hiệp thông. Giọng kinh vẫn bình thản ung dung lạ lùng, dù chỉ mới đây, ngay tại nơi này vừa xảy ra một cuộc uy hiếp hết sức căng thẳng, CA và các cán bộ ngành Giáo Dục đã lập biên bản đòi trục xuất các Nữ Tu, họ bảo các chị đang chiếm cứ bất hợp pháp tài sản XHCN ! Lại có chuyện một anh thanh niên đến chụp ảnh bị CA chụp bắt lôi lên xe, anh đã la toáng lên cùng với các Nữ Tu, thế là CA đành lui bước...
17g15, tôi vào hẳn bên trong, ngồi xuống nền nhà cùng các chị Nữ Tu hát Thánh Ca Tin Mừng Magnificat: “Linh hồn tôi tung hô Chúa... Lượng từ ái trải qua, từ đời nọ đến đời kia, hằng bao bọc những I kính sợ Người”. Dì Sáu Phong vừa mới đến, ghé vào tai tôi thì thầm: “Cha ơi, những lời Kinh Thánh lúc nào sao mà am hợp thấm thía đến thế...”
17g30, các chị lập xong một biên bản ghi nhận lại toàn bộ diễn tiến buổi chiều hôm nay, các chị bảo: “Người ta cũng lập biên bản nhưng chúng con chẳng đụng đến làm gì, họ để trên ghế, gió bay luôn xuống đất. Được một lúc họ đành chạy vào nhặt tờ biên bản mà chúng con đã dứt khoát không ký vào đấy !” Bây giờ thì từng chị, từng chị trong Dòng ngồi xuống ký vào biên bản của phía mình vừa lập để sẵn sàng làm chứng mọi sự. Tôi hỏi mình có được ký vào không ? Các chị cười gật đầu đồng ý.
17g45, thầy Trần Duy Nhiên, vốn là chỗ rất thân tín với Nhà Dòng Vinh Sơn, nghe tin trên mạng cũng vội vàng chạy đến, cho số điện thoại để phòng khi các chị cần đến một tiếng nói, một chỉ dẫn.
18g00, lại thêm khá đông anh chị em Giáo Dân các xứ Tân Thái Sơn, Sao Mai, đông nhất là người thuộc các Giáo Xứ Xóm Mới, Gò Vấp... kéo đến hõi thăm tình hình. Mọi người kéo ghế ngồi ở lề đường nói chuyện râm ran. Họ bảo đêm nay họ sẽ ở lại sát cánh với các Nữ Tu cùng cầu nguyện và canh gác...
18g15, tôi được một cú điện thoại phải đi xức dầu bệnh nhân tr0 bệnh viện Chợ Rẫy. Tôi chia tay các chị, tưởng mình sẽ phải nói đôi lời nâng đỡ tinh thần các chị, không ngờ các chị lại... động viên ngược bằng những tiếng cười giòn tan đầy chắc tin và hiếu hòa.
21g00, bây giờ tôi đang ngồi viết bài và chuẩn bị gửi cả ảnh lên mạng. Tôi hiểu cục diện đã bắt đầu “nóng” lên rồi đấy. Rồi những ngày tới đây sẽ còn nhiều diễn biến ngày một căng thẳng.
21g30, anh bạn thân trong Nhóm Fiat gọi điện thoại về cho tôi từ hiện trường 32Bis Nguyễn Thị Diệu. Anh bảo mọi người vừa đọc Giờ Kinh Tối xong. Đông lắm, bà con Giáo Dân nghe tin, truyền tai nhau, gọi điện thoại hẹn nhau kéo về bênh vực các chị Nữ Tu chân yếu tay mềm. Anh bảo tôi: “Ở đây vui lắm...” Thật lạ lùng ! Nhớ lại chuyện Hà Nội mới cách đây hơn một tuần, các anh chị em Giáo Dân kéo nhau ra tòa chịu xử án mà vẫn lạc quan hài hước, cứ như đang đi hội chợ, dự festival. Còn ở đây bây giờ, các chị bị uy hiếp khủng bố tinh thần mà lại cứ cười thật tươi. Tôi lẩm nhẩm lời Kinh Magnificat một lần nữa...
“Đời nọ tới đời kia,
Chúa hằng thương xót những ai kính sợ Người.
Chúa giơ tay biểu dương sức mạnh,
Dẹp tan phường lòng trí kiêu căng.
Chúa hạ bệ những ai quyền thế,
Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường...” ( Lc 1, 50 tt )
Lm. LÊ QUANG UY, DCCT, 21g47 đêm thứ sáu 19.12.2008