Như đã thưa với quý vị, tin tức về vụ 32 Bis Nguyễn Thị Diệu đang “sôi động” thì ngưng ngang. Trong suốt hai ngày thứ Bẩy và Chúa Nhật, chúng tôi nhận được nhiều thư độc giả liên tục hỏi chúng tôi “chuyện gì xảy ra?”
Là người trực tiếp làm việc với Hồng Loan về bài “Nỗi nghẹn ngào của các Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn khi phải rút lui vô điều kiện”, và cũng là người quyết định đưa bài này xuống, cá nhân tôi xin trình bày một vài điểm với quý vị độc giả về vấn đề này.
Trước hết, cần khẳng định ngay những chi tiết mà Hồng Loan tường thuật là đúng sự thật. Chỉ có một chi tiết khác mà cá nhân chúng tôi đã không được biết vào thời điểm đó là nhà cầm quyền địa phương có lập biên bản và cam kết giữ nguyên hiện trạng trước khi các Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn rút về nhà dòng chứ không phải là rút vô điều kiện.
Tuy nhiên, đây là lần thứ ba một cam kết như vậy được thực hiện và rồi có lẽ lại sớm bị vi phạm. Cho nên, nói rút lui vô điều kiện cũng không phải là sai. Khi rút về các chị vừa đi vừa khóc. Điều đó cũng cho thấy đối với các Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn cam kết đó không có nghĩa gì nhiều, có cũng như không có.
Có hai lý do mà cá nhân chúng tôi quyết định đưa xuống. Thứ nhất là cũng sát ngày lễ, thiết tưởng việc phê phán thẳng thắn, nêu đích danh và quyết liệt có thể dời vào một thời điểm khác thuận tiện hơn. Thứ hai là có một số độc giả có lẽ không quen với lối đặt vấn đề thẳng thắn và quyết liệt như vậy nên có bày tỏ những quan ngại mà cá nhân chúng tôi thấy cần phải đả thông vấn đề trước.
Theo thiển ý của cá nhân chúng tôi, Giáo Hội là thánh thiện. Nhưng các thành viên trong Giáo Hội, do tính chất bất toàn của mình, từng nơi, từng lúc cũng có những yếu đuối, sa ngã, lỗi phạm. Những khuyết điểm đó càng chứng minh hoạt động tích cực của Thánh Thần trong lòng Giáo Hội. Thật vậy, nếu không có tác động của Thánh Thần, một Giáo Hội bị bách hại không những bởi những thế lực thù ghét bên ngoài mà cả bởi những thành viên yếu đuối, hay ngây thơ từ bên trong có lẽ đã tiêu tùng từ lâu rồi.
Cho nên, sai lầm và tội lỗi trong Giáo Hội là một điều có thật – không cần phải dấu diếm. Điều quan trọng là Giáo Hội phải thanh tẩy mình qua việc các cá nhân không ngừng cầu nguyện, không ngừng tránh xa những quyến rũ của thế gian để sống mật thiết với Chúa, không ngừng kêu xin lòng thương xót của Ngài. Đồng thời, do tính chất cộng đồng của Giáo Hội, chúng ta cũng phải không ngừng cầu nguyện cho người anh em và sửa lỗi cho họ.
Ngay trên đất Hà Nội chỉ mới vài tháng trước, người ta công khai vu cáo Đức Tổng Giám Mục và xỉ nhục ngài hằng ngày trên các phương tiện truyền thông. Bây giờ một linh mục Đoàn Kết Yêu Nước lại nhăn nhở cười đón nhận lẵng hoa và nói những lời tâng bốc chế độ. Những lời ấy là gì nếu không phải là “lời chứng dối trá công khai” cho chế độ.
Những con người như thế, những hình ảnh như thế là những dấu chỉ phản chứng của niềm tin Kitô. Những hình ảnh đó, những lời nói đó được truyền hình, báo chí tung ra ào ạt. Nếu chúng ta không phê phán thì rõ ràng là giáo huấn tinh tuyền của Giáo Hội giờ đây bị pha lẫn bởi những tạp chất đáng sợ. Đừng nói người chưa biết Chúa, những con cái của Giáo Hội cũng hoang mang trước những tín hiệu, những thông điệp được tùy tiện cắt xén, thêm bớt, bóp méo cho vừa lòng chế độ.
Nhiều độc giả trách chúng tôi “bất thần tấn công cá nhân”. Không phải như vậy. Cuối tháng 12/2006, khi nổ ra vụ Tổng Giám Mục Warsaw Stanislaw Wielgus, các cơ quan truyền thông Công Giáo Việt Nam đã đồng loạt cảnh cáo các vị Đoàn Kết Yêu Nước nên rút ra khỏi những tổ chức ấy bằng những lời lẽ rất cứng rắn.
Một số vị có thể đã gia nhập các tổ chức ngoại vi của cộng sản với "ý ngay lành" muốn “có tiếng nói”. Nhưng thực tế đã chứng minh cho thấy mình cần phải biết mình là ai có dám cất lên tiếng nói nào không? Ngay cả tài sản của cộng đoàn mình bị mất bất công như thế mà cũng chẳng làm gì được thì nhào vô những tổ chức ma quỷ ấy làm gì. Cuối cùng chỉ là bị tha hoá, là bị lợi dụng để làm bung xung cho dối trá, lừa gạt, và áp chế; và quay lưng lại với Giáo Hội và Cộng Đoàn của mình.
Sau gần 24 tháng kiên nhẫn chờ đợi, đáng mừng là một số đông các người đã tham gia trong tổ chức Ủy Ban Đoàn Kết Công Giáo của CSVN đã rút ra, nhưng cũng có những người vẫn bất chấp những lời cảnh cáo, cả những lời cảnh cáo của Thiên Chúa.
“Những tiên tri nào nói những điều ta không truyền cho nó nói, thì nó phải chết.”
Quý vị đó nên suy nghĩ kỹ và rút ra đi. Nếu không cộng đoàn dân Chúa hết kiên nhẫn với quý vị và cũng không thể tiếp tục nói chung chung như thế này.
Là người trực tiếp làm việc với Hồng Loan về bài “Nỗi nghẹn ngào của các Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn khi phải rút lui vô điều kiện”, và cũng là người quyết định đưa bài này xuống, cá nhân tôi xin trình bày một vài điểm với quý vị độc giả về vấn đề này.
Trước hết, cần khẳng định ngay những chi tiết mà Hồng Loan tường thuật là đúng sự thật. Chỉ có một chi tiết khác mà cá nhân chúng tôi đã không được biết vào thời điểm đó là nhà cầm quyền địa phương có lập biên bản và cam kết giữ nguyên hiện trạng trước khi các Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn rút về nhà dòng chứ không phải là rút vô điều kiện.
Tuy nhiên, đây là lần thứ ba một cam kết như vậy được thực hiện và rồi có lẽ lại sớm bị vi phạm. Cho nên, nói rút lui vô điều kiện cũng không phải là sai. Khi rút về các chị vừa đi vừa khóc. Điều đó cũng cho thấy đối với các Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn cam kết đó không có nghĩa gì nhiều, có cũng như không có.
Có hai lý do mà cá nhân chúng tôi quyết định đưa xuống. Thứ nhất là cũng sát ngày lễ, thiết tưởng việc phê phán thẳng thắn, nêu đích danh và quyết liệt có thể dời vào một thời điểm khác thuận tiện hơn. Thứ hai là có một số độc giả có lẽ không quen với lối đặt vấn đề thẳng thắn và quyết liệt như vậy nên có bày tỏ những quan ngại mà cá nhân chúng tôi thấy cần phải đả thông vấn đề trước.
Theo thiển ý của cá nhân chúng tôi, Giáo Hội là thánh thiện. Nhưng các thành viên trong Giáo Hội, do tính chất bất toàn của mình, từng nơi, từng lúc cũng có những yếu đuối, sa ngã, lỗi phạm. Những khuyết điểm đó càng chứng minh hoạt động tích cực của Thánh Thần trong lòng Giáo Hội. Thật vậy, nếu không có tác động của Thánh Thần, một Giáo Hội bị bách hại không những bởi những thế lực thù ghét bên ngoài mà cả bởi những thành viên yếu đuối, hay ngây thơ từ bên trong có lẽ đã tiêu tùng từ lâu rồi.
Cho nên, sai lầm và tội lỗi trong Giáo Hội là một điều có thật – không cần phải dấu diếm. Điều quan trọng là Giáo Hội phải thanh tẩy mình qua việc các cá nhân không ngừng cầu nguyện, không ngừng tránh xa những quyến rũ của thế gian để sống mật thiết với Chúa, không ngừng kêu xin lòng thương xót của Ngài. Đồng thời, do tính chất cộng đồng của Giáo Hội, chúng ta cũng phải không ngừng cầu nguyện cho người anh em và sửa lỗi cho họ.
LM Danh nhận hoa từ MTTQVN (Photo: Lao Động 20.12.2008) |
Những con người như thế, những hình ảnh như thế là những dấu chỉ phản chứng của niềm tin Kitô. Những hình ảnh đó, những lời nói đó được truyền hình, báo chí tung ra ào ạt. Nếu chúng ta không phê phán thì rõ ràng là giáo huấn tinh tuyền của Giáo Hội giờ đây bị pha lẫn bởi những tạp chất đáng sợ. Đừng nói người chưa biết Chúa, những con cái của Giáo Hội cũng hoang mang trước những tín hiệu, những thông điệp được tùy tiện cắt xén, thêm bớt, bóp méo cho vừa lòng chế độ.
Nhiều độc giả trách chúng tôi “bất thần tấn công cá nhân”. Không phải như vậy. Cuối tháng 12/2006, khi nổ ra vụ Tổng Giám Mục Warsaw Stanislaw Wielgus, các cơ quan truyền thông Công Giáo Việt Nam đã đồng loạt cảnh cáo các vị Đoàn Kết Yêu Nước nên rút ra khỏi những tổ chức ấy bằng những lời lẽ rất cứng rắn.
Một số vị có thể đã gia nhập các tổ chức ngoại vi của cộng sản với "ý ngay lành" muốn “có tiếng nói”. Nhưng thực tế đã chứng minh cho thấy mình cần phải biết mình là ai có dám cất lên tiếng nói nào không? Ngay cả tài sản của cộng đoàn mình bị mất bất công như thế mà cũng chẳng làm gì được thì nhào vô những tổ chức ma quỷ ấy làm gì. Cuối cùng chỉ là bị tha hoá, là bị lợi dụng để làm bung xung cho dối trá, lừa gạt, và áp chế; và quay lưng lại với Giáo Hội và Cộng Đoàn của mình.
Sau gần 24 tháng kiên nhẫn chờ đợi, đáng mừng là một số đông các người đã tham gia trong tổ chức Ủy Ban Đoàn Kết Công Giáo của CSVN đã rút ra, nhưng cũng có những người vẫn bất chấp những lời cảnh cáo, cả những lời cảnh cáo của Thiên Chúa.
“Những tiên tri nào nói những điều ta không truyền cho nó nói, thì nó phải chết.”
Quý vị đó nên suy nghĩ kỹ và rút ra đi. Nếu không cộng đoàn dân Chúa hết kiên nhẫn với quý vị và cũng không thể tiếp tục nói chung chung như thế này.