Tui đọc mấy dòng tìm hiểu về 32bis Nguyễn Thị Diệu, phần nói về chị cựu Giám Tỉnh, Phó Chủ Tịch Ủy Ban Đoàn Kết Công Giáo Yêu Nước Trung Ương mà nghe rụng rời chân tay. Thế là tiêu rồi chị em ơi!
Không có lầm lẫn, thì tui đã biết được đến hai vị Phó cho cái uỷ ban ấy.
Một ngoài bắc ở xứ Thái Hà, giáo dân cốt cán, phó Chủ tịch Uỷ ban nói trên của quận Đống Đa. Ông này là một trong những giáo dân cốt cán được Giám đốc công an thành phố tín nhiệm mời lên làm việc “thay mặt giáo dân” để giải quyết vấn đề đất đai Thái Hà, rồi sau đó thì sao, cướp làm vườn hoa? Thật lẹ làng và đúng sách cộng sản.
Nghe đâu ông còn được lệnh và được thành phố mua vé máy bay cho vô Sài gòn ăn ngủ khách sạn để làm cầu nối - trung gian. Nhưng ai cũng biết ông trung thì ít, mà gian thì nhiều. Hồi trước, ổng còn thường xuyên ngồi cạnh cửa nhà dòng, ngắm, ngẫm và nhớ xem ai đến, ai đi, nói gì và… báo cáo láo.
Hồi vườn hoa khánh thành, ông ta đến mang đầy huy huân chương trên ngực (Không biết thiệt hay dỏm) để dự khánh thành, vui vẻ lắm, hân hoan lắm.
Vậy rồi đến khi Truyền hình Hà Nội muốn có tiếng giáo dân, ông thấy sướng, cởi bỏ huân huy chương trên ngực vào túi áo, rồi nói, rồi trả lời, rồi đại diện giáo dân… đủ cả. Rồi cuối cùng là ký danh sách chắc lãnh thưởng. Vụ đó chắc ông được thưởng khẳm, vì có đủ cả hai suất là khách mời và diễn viên.
Ngược lại ông Chủ tịch cái uỷ ban đó của quận thì kỳ này nghe đâu được đảng và nhà nước cho nghỉ khoẻ vì đã có văn bản đề nghị trả lại đất đó cho nhà thờ Thái Hà. Ông lý luận chắc chắn như… Từ điển rằng “quản lý” chỉ là quản lý thôi, không phải là sở hữu, vì vậy mà chuyện nhà nước cướp đất của Thái Hà là vô lý. (Tất nhiên là ông không nói như cái ông Bộ trưởng nào đó sính chữ mà nói rằng “quản lý là quản … có lý” he he - Bộ trưởng Việt Nam).
Còn cái vụ 32 Bis này, nghe chừng khó. Bà cựu bề trên lại Phó chủ tịt thì hẳn là khó xử rồi! hèn chi chị em dưới trướng không biết đường tiến thoái ra sao. Đảng mà nâng lưng thì còn gì mà phải bàn, đảng có đủ súng, đủ tiền và đủ ghế cho ngồi mà.
Cũng có người trách đến Hồng Y, hàng giáo phẩm đi đâu? Không phải họ trách vì các vị ấy không có ý muốn giúp đỡ và quan tâm đến việc đòi hỏi công lý của các nữ tu. Nhưng họ trách các vị giáo quyền ở đó mà để có cái ổ “uỷ ban đoàn kết” trâng tráo kia ngang nhiên hoạt động mạo danh công giáo mãi mãi để lừa bịp. Cái uỷ ban mất đoàn kết ấy thì đại diện được ai?
Về phía nhà Dòng nữ tử Bác Ái dù nay có thêm cái văn bản giữ nguyên hiện trạng thì đó chỉ là cái cớ để cho các quan quyền hoãn binh tìm mưu khác mà thôi. Nhớ rằng ở Thái Hà có cả đống biên bản kiểu đó, rồi đập giáo dân te tua, rồi xịt hơi cay, đàn áp… rồi làm vườn hoa cái rụp, vậy là xong.
Đến lúc rồi, các vị chủ chăn trong các giáo phận phải lên tiếng đề phòng cho đoàn chiên của mình biết những “tiên tri giả”, “ngôn sứ giả” và những “con sói đội lốt chiên” làm tan tác đàn chiên của mình, bằng không có ngày đàn chiên sẽ bị tiêu diệt không chừng!
Mấy lời sơ qua của anh chàng thợ mộc nay đi làm thợ xây, ngôn từ mộc mạc nhưng lòng thành, xin góp ý.
Không có lầm lẫn, thì tui đã biết được đến hai vị Phó cho cái uỷ ban ấy.
Một ngoài bắc ở xứ Thái Hà, giáo dân cốt cán, phó Chủ tịch Uỷ ban nói trên của quận Đống Đa. Ông này là một trong những giáo dân cốt cán được Giám đốc công an thành phố tín nhiệm mời lên làm việc “thay mặt giáo dân” để giải quyết vấn đề đất đai Thái Hà, rồi sau đó thì sao, cướp làm vườn hoa? Thật lẹ làng và đúng sách cộng sản.
Nghe đâu ông còn được lệnh và được thành phố mua vé máy bay cho vô Sài gòn ăn ngủ khách sạn để làm cầu nối - trung gian. Nhưng ai cũng biết ông trung thì ít, mà gian thì nhiều. Hồi trước, ổng còn thường xuyên ngồi cạnh cửa nhà dòng, ngắm, ngẫm và nhớ xem ai đến, ai đi, nói gì và… báo cáo láo.
Hồi vườn hoa khánh thành, ông ta đến mang đầy huy huân chương trên ngực (Không biết thiệt hay dỏm) để dự khánh thành, vui vẻ lắm, hân hoan lắm.
Vậy rồi đến khi Truyền hình Hà Nội muốn có tiếng giáo dân, ông thấy sướng, cởi bỏ huân huy chương trên ngực vào túi áo, rồi nói, rồi trả lời, rồi đại diện giáo dân… đủ cả. Rồi cuối cùng là ký danh sách chắc lãnh thưởng. Vụ đó chắc ông được thưởng khẳm, vì có đủ cả hai suất là khách mời và diễn viên.
Ngược lại ông Chủ tịch cái uỷ ban đó của quận thì kỳ này nghe đâu được đảng và nhà nước cho nghỉ khoẻ vì đã có văn bản đề nghị trả lại đất đó cho nhà thờ Thái Hà. Ông lý luận chắc chắn như… Từ điển rằng “quản lý” chỉ là quản lý thôi, không phải là sở hữu, vì vậy mà chuyện nhà nước cướp đất của Thái Hà là vô lý. (Tất nhiên là ông không nói như cái ông Bộ trưởng nào đó sính chữ mà nói rằng “quản lý là quản … có lý” he he - Bộ trưởng Việt Nam).
Còn cái vụ 32 Bis này, nghe chừng khó. Bà cựu bề trên lại Phó chủ tịt thì hẳn là khó xử rồi! hèn chi chị em dưới trướng không biết đường tiến thoái ra sao. Đảng mà nâng lưng thì còn gì mà phải bàn, đảng có đủ súng, đủ tiền và đủ ghế cho ngồi mà.
Cũng có người trách đến Hồng Y, hàng giáo phẩm đi đâu? Không phải họ trách vì các vị ấy không có ý muốn giúp đỡ và quan tâm đến việc đòi hỏi công lý của các nữ tu. Nhưng họ trách các vị giáo quyền ở đó mà để có cái ổ “uỷ ban đoàn kết” trâng tráo kia ngang nhiên hoạt động mạo danh công giáo mãi mãi để lừa bịp. Cái uỷ ban mất đoàn kết ấy thì đại diện được ai?
Về phía nhà Dòng nữ tử Bác Ái dù nay có thêm cái văn bản giữ nguyên hiện trạng thì đó chỉ là cái cớ để cho các quan quyền hoãn binh tìm mưu khác mà thôi. Nhớ rằng ở Thái Hà có cả đống biên bản kiểu đó, rồi đập giáo dân te tua, rồi xịt hơi cay, đàn áp… rồi làm vườn hoa cái rụp, vậy là xong.
Đến lúc rồi, các vị chủ chăn trong các giáo phận phải lên tiếng đề phòng cho đoàn chiên của mình biết những “tiên tri giả”, “ngôn sứ giả” và những “con sói đội lốt chiên” làm tan tác đàn chiên của mình, bằng không có ngày đàn chiên sẽ bị tiêu diệt không chừng!
Mấy lời sơ qua của anh chàng thợ mộc nay đi làm thợ xây, ngôn từ mộc mạc nhưng lòng thành, xin góp ý.