Từ thôn quê chị dẫn mẹ cùng em về thành phố
Một góc đường ngồi chồm hổm, chẳng đả đảo tung hô
Giữa nắng nóng, bụi xe hình ảnh mẹ là hiện thân cơ khổ
Giơ tấm giấy chữ viết tay ngoằng nghèo “Xin nhà nước cứu xét cho!”

Ở thành thị người ta chỉ bán mua mẹ ạ
Chẳng có gì là “xin-cho” miễn phí cả
Ngay cả nhân đạo cũng phải cần trả giá
Tình nghĩa đồng bào thời bây giờ đã là chuyện rất xa!

Mẹ thấy không bên đường ngợp dòng xe chạy
Kẻ còn chút quan tâm dừng chậm rồi đi ngay
Còn sau cửa kiếng bên kia đường trong cao ốc ấy
Chắc mát máy lạnh ngồi, cán bộ chẳng biết mảy may!

Mà có biết thì cũng như không biết
Bởi lương tâm cùng lỗ tai mù điếc cả rồi
Giữa thời này mà mẹ tìm được một kẻ biết “vì người”
Cũng khó lắm, khó như khốn khổ cảnh đời mẹ muốn thoát!

Tội nghiệp mẹ chỉ còn một mảnh đất
Có to tát gì chút sản nghiệp chiu chắt cần lao
Bây giờ mất rồi đời mẹ sẽ về đâu?
Sống hơn nửa kiếp đến tóc bạc đầu vẫn khổ!

Sáng giờ mẹ đã ăn gì chưa?
Có mang vắt cơm theo đỡ đói giấc trưa?
Ở thị thành cái gì cũng đắt đỏ
Mẹ tiền đâu mà trả nổi dù ba thứ ế thừa?!

Rồi tối nay mẹ sẽ về lại thôn làng
Hay ở thị thành tìm bờ bụi ngủ lang?
Ôi con thương những bà mẹ Việt Nam quá
Phải gánh chịu trường kỳ thời chinh chiến, thời mở mang!

Con thấy mẹ con trong hình ảnh mẹ
Một bà già ngồi giữa góc phố xác xơ
Chân không dép, mắt nhìn xa xăm thế hệ
Đầy ắp lao lung chỉ biết mong ngóng đợi chờ!

Chắc mẹ nhớ sau vườn nhà cây trái
Chút hoa màu cho xanh chút cải, chút rau
Nhớ ruộng đồng những nơi cuốc bẩm cày sâu
Giờ mất hết chẳng còn đâu mà đất cát!

Chị ngồi cạnh mẹ mà hồn như thất lạc
Mắt cũng xa xôi, thân gầy rạc thanh xuân
Chẳng biết đời chị có yêu, hay được ai yêu lấy một lần
Khi tuổi thanh xuân dần dần phụ bạc chị?

Đời của mẹ cũng sẽ là đời của chị?
Cũng sẽ lao lung cũng biết chỉ nhọc nhằn
Có những kiếp đời nhung lụa trải dưới chân
Có những kiếp sống chưa một lần hạnh phúc!

Sẽ về đâu hỡi người chị Việt-Nam thổn thức
Cũng một kiếp người sao cùng cực quá chị ơi
Đôi bàn tay chẳng xây nổi cuộc đời
Khốn khổ quá giữa lòng người trơ đá

Mất ruộng vườn đôi bàn tay gieo mạ
Sẽ làm gì đây để nuôi mẹ nuôi em
Bán vé số chăng, hay đời sẽ nhận chìm
Tội nghiệp lắm một trái tim đầy khắc khoải

Níu tay mẹ em ngồi lâu chắc mỏi
Mặt buồn hiu chắc là đói phải không em?
Ôi tuổi thơ chẳng có chút êm đềm
Theo mẹ, chị xuống đường tìm…công lý

Đáng lẽ ra em phải được đến trường chăm chỉ
Phấn trắng, bảng đen thầy cô giáo, bạn bè
Học trường lớp mới may ra thoát cảnh đời phi lý
Học ở trường đời chỉ đầy rẫy những u mê!

Tuổi thơ của em quá nhọc nhằn
Ngay cả đôi dép cũng rách nát dưới chân
Chắc quà bánh ngon hoặc là áo mới
Từ bé đến nay chưa được thử một lần?

Anh sẽ nói gì với em, anh cũng là người lớn
Người Việt-Nam đầy khốn đốn như em
Tuổi thơ của anh nghe bom đạn nổ quen
Giờ lưu lạc sót còn mấy nỗi niềm biệt xứ!

Cuộc đời khiến tuổi thơ của em đầy tư lự
Những nụ cười nở rất hiếm trên môi
Biết làm sao em, ai cũng chỉ có một cuộc đời
Sống thì sống, thế thôi, nhiều khi phải ráng sống!

Ôi những hình ảnh của những kiếp đời vô vọng
Làm chùng hồn một kẻ sống lưu vong
Đất nước tôi là hình ảnh muôn lạc lõng
Của trống vắng tình người, của bất hạnh, bất công!

Mấy ngàn năm văn minh chỉ có thế
Máu chưa kịp khô đã nghe lệ theo chân
Trí thức ươn hèn, chủ nghĩa bất nhân
Vẫn không đổi, tận cùng dân đen vẫn đầy cơ khổ!

Đồng bào ơi hãy để lòng xuống đường
Ta đi gọi dậy mấy niềm thương
Đã ngủ suốt miên trường quên độ lượng
Chỉ còn nghe hồ hỡi những bất lương!

Hãy thức giấc hỡi Việt-Nam thức giấc
Khơi lại nụ cười mất mác những tuổi thơ
Gửi trả lại chị thơm tho chút yêu dấu đợi chờ
Trả cho mẹ mảnh đất nương nhờ từ ông bà tiên tổ!

XUỐNG ĐƯỜNG!
Xuống đường có nghĩa là lên đường
Là hô hào một nghĩa sống yêu thương
Là đạp đổ bất công, là réo gào công lý
Là kêu gọi sống người vì người,
là người cùng người gìn giữ trọn vẹn mảnh đất quê hương!
Đồng bào ơi hãy LÊN ĐƯỜNG - XUỐNG ĐƯỜNG!