Việt Nam, đất nước luôn tự hào có nền an ninh chính trị ổn định, một đất nước đứng hàng "top 5 quốc gia hạnh phúc nhất thế giới", đất nước của những "rừng vàng -biển bạc", của "đỉnh cao trí tuệ loài người", đất nước có "chân lý sáng ngời"...còn và còn nhiều lắm những ngôn từ mỹ miều nói về cái hay, cái đẹp, cái lấp lánh của đất nước tôi, Việt Nam.

Đất nước với đầy những mỹ từ bay lượn khắp trời là vậy, nhưng sao mỗi lần thốt ra khỏi miệng những cụm từ ấy lại thấy lố bịch thế nào trong nhận thức của chúng tôi hôm nay. Một đất nước mà nhà thơ Nguyễn Duy đã đưa ra một nhận định không còn có thể chính xác hơn là "đói niềm tin, bội thực tự hào"! Nhưng dường như những ngôn từ mỹ miều bay lượn khắp trời đó không thể che đậy được những nghịch lý, mảng tối đang tàn phá dần sức sống của dân tộc này.

Chúng ta đang chứng kiến sự rối loạn ngay từ những người nắm quyền điều hành luật pháp. Người đứng đầu chính phủ liên tục ra những quyết định mà giới trí thức đã chỉ rõ ràng là vi hiến và phạm luật. Điển hình là quyết định về dự án bauxite, gần đây là quyết định 97 về phản biện, ông bộ trưởng tư pháp bị chỉ ra là đã nguy biện trong cách giải thích nội dung của nghị định này. Tòa án tối cao thậm thò thậm thụt trong việc nhận và trả lời đơn thư khiếu nại của một công dân. Các cơ quan công quyền liên tục "nhầm lẫn" về khái niệm về công - tội, yêu nước - phản quốc. Người yêu nước thì bị xem là "vi phạm an ninh quốc gia" và phải chịu hình phạt, tù tội. Kẻ xâm phạm an ninh quốc gia chỉ bị khiển trách, phạt cho có lệ khi không thể tránh né được trước dư luận quần chúng. Kẻ tham nhũng trộm cắp lại được xem là đã có nhiều thành tích cống hiến, có nhân thân - thân nhân tốt để được giảm án, người chống tham nhũng trở thành kẻ vu khống phạm tội...

Một nhà nước tự hào với "chân lý sáng ngời" vẫn mãi loay hoay đối phó với những người yêu nước, giới trí thức hay những người tu hành, những đoàn dân oan! Gần đây nhất với định 97 nhằm giới hạn, hay nói chính xác là xé lẻ để dẹp tan những ý kiến phản biện của giới trí thức. Cách đây vài hôm đến lượt "Tia Sáng" hiếm hoi của giới trí thức trong nước bị dập tắt!

Nguy hiểm hơn, chúng ta đang chứng kiến sự lộng hành của cách hành xử vô luật pháp trong cách giải quyết những xung đột, mâu thuẫn. Những vụ bắt bớ những người bất đồng chính kiến diễn ra một cách thiếu minh bạch, thậm chí tỏ ra lén lút. Những cuộc bố ráp đêm hôm nhằm ép buộc những người dân oan trở về quê... Bất kể bản chất đúng sai từ những đối tượng bị bắt hay bị bố ráp, cách hành xử ấy khiến người ta cảm thấy vô luật pháp, vô trật tự và...loạn.

Gần đây hơn, chúng ta thấy một hiện tượng không bình thường. Một dân tộc với 4000 năm văn hiến vốn được xem là rất hòa hiếu, nhân hậu. Giờ đây thường xuyên xuất hiện những đám "quần chúng tự phát" thể hiện những hành vi côn đồ vô tiền khoán hậu, chúng thay mặt nhà cầm quyền để giải quyết những xung đột mà chúng cho là "chống lại đảng, chống lại nhân dân". Những đám "quần chúng tự phát" này được trao những quyền hành lạ đời, chúng được tự do kéo đến đập phá nhà thờ, tu viện, chùa chiền, tự do hô hào giết người này, chém người nọ. Chúng được tự do hành hung người khác bằng gậy gộc, nắm đấm và cả bằng...phân, bất kể họ là những linh mục, hòa thượng, tăng ni hay giáo dân! Điều lạ đời là việc làm của chúng lại diễn ra ngang nhiên trước sự chứng kiến của lực lượng an ninh.

Đất nước tươi đẹp, con người thân thiện giờ đây được "điểm tô" bởi hình ảnh của những hòa thượng, những linh mục với thân thể bầm dập đầy máu, hàng trăm tăng ni bị xô đẩy, lôi kéo, bị tống khứ ra khỏi nơi tu hành và bước đi dải dầu ngay trong mưa bão như những kẻ tội đồ! Những kẻ ngông cuồng như đang lên đồng tập thể bằng những lời nói và hành động không thể chấp nhận được nơi chốn tu hành.

Một đất nước sáng ngời chân lý, tôn trọng pháp quyền lại đang chứng kiến cảnh từng đoàn người công giáo, trong đó không ít những người ngoại đạo nghẹn ngào cất cao lời kinh nguyện cầu một cách kiên nhẫn cho công lý và hòa bình sớm đến trên quê hương. Những tăng ni trẻ sẵng sàng ký vào huyết thư tử vì đạo pháp. Hàng đoàn người dân dãi dầu sương gió, nằm đường ngủ bụi kêu oan từ năm này sang năm khác mà chẳng nhận được hồi âm.

Tôi đang sống trong một đất nước được dẫn dắt bởi những kẻ dám đại ngôn tự xưng là " đỉnh cao trí tuệ loài người", hay tự nhận lấy vai trò " canh giữ hòa bình cho thế giới". Nhưng hỡi ôi, tử thần vẫn đang rình rập cướp đi sinh mạng của bao người dân quê tôi bởi lối điều hành quốc gia hết sức thiển cận và vô trách nhiệm của họ. Dường như ông trời đang muốn phơi bày tất cả những yếu kém của những kẻ đại ngôn này bằng liên tiếp những thiên tai vừa qua. Bão tố là thiên tai, nhưng đất nước này không phải dạo gần đây mới đối diện với thiên tai. Nhưng có vẻ như mức độ tàn phá của nó thì ngàng càng kinh khiếp! "Bão không chỉ đến từ trời", có ai đó đã nói rất đúng như vậy.

Đảng là giai cấp tiên phong, là đội quân tiên phong trong mọi mặt trận, lãnh đạo - xây dựng - bảo vệ tốt quốc. Tuy nhiên giờ đây, ngư dân quê tôi sẽ được khoát lên mình chiến y để chuẩn bị...nhuộm máu và bọc xác của họ. Bởi giờ đây, trong những ngày lênh đênh trên biển, họ phải tìm kiếm mưu sinh cho cuộc sống của người thân bằng tay lưới và bảo vệ. ..quân đội, bảo vệ đảng dưới danh nghĩa bảo vệ lãnh thổ cha ông bằng tay súng còn lại!

Xót xa, cả dân tộc Việt Nam đang oằn mình sống trong một đất nước đầy nghịch lý, tối tăm. Những chân giá trị cơ bản của nhân loại như nhân quyền - tự do - ấm no - hạnh phúc - công bình - bác ái... đang bị xô lệch đến mức khó nhận ra. Một đất nước mà cuộc sống người dân luôn chìm ngập trong lo âu, sợ sệch, toan tính, con người ta phải nói những điều không phải từ con tim của chính mình, giới trí thức bị ép buộc phải câm lặng. Nơi mà những nhà tu hành bị ngược đãi đánh đập đến đổ máu, bị xua đuổi ra khỏi nơi tu hành, chùa chiền - nhà thờ bị đập phá... những hiện tượng đó phải chăng đang báo hiệu một điều gì?