Ngôn Sứ

Người người thấy, mấy ai nào lên tiếng
Ngôn sứ thời này mới quý hiếm làm sao
Sự thật réo gào nơi kẻ thấp cổ bé miệng
Đời ba chìm bảy nổi nghẹn ngào!

Im lặng thời nay là vàng…mạ
Bóng bẩy bên ngoài dối trá bên trong
Vàng sợ lửa vì là vàng giả
Tâm địa bất an, vâng dạ phập phồng

Một nửa sự thật vẫn là dối trá
Một nửa con người, một nửa gỗ đá
Một nửa lương tâm, một nửa hèn hạ
Sống thiện trần thân giữa cõi người ta!

Chế độ dối trá đã quen mồm
Tai người nghe mãi cũng quen luôn
Nhưng cảnh khổ hằng ngày trước mắt thị kiến
Bốn nghìn năm văn hiến ngậm miệng buồn!

Ngôn sứ thời nay hay sợ uy quyền
Lấn cấn lương tâm giữa quyền lợi, tình và tiền
Nên mở miệng cũng chỉ lời môi miệng
Thời thế thế thời mãi thế đảo điên!

Hay chẳng có chi đáng nói sao?
Bao thân gái Việt bày bán rêu rao
Chữ trinh thời này mất giá thảm não
Nhà nước buôn ra thế giới đại trào!

Quảng cáo bán lao động sức thanh niên
Đem con bỏ chợ để kiếm tiền
Đảng viên cán bộ như bầy kiến
Đục khoét tìm mồi trên thân thể tổ tiên!

Hay có quá nhiều điều để nói
Mà sự thật nào cũng sợ bị kết tội
Nên giữ im lặng, mặc kệ gian dối
Miễn yên phận ta, mắc chi chuyện người!

Đụng đến Tầu cũng chả phải chuyện ta
Nghĩ xem nhà nước còn…hèn hạ
Hết chiếm đất rồi đến cướp biển cả, tầu cá
Đảng trước sau cũng chỉ dám… “khẳng định” thôi mà!

Nhìn năm châu có thấy chế độ nào hèn như thế?
Chỉ biết cướp của dân, làm tình tội nhân dân
Không tiện ra mặt thì thuê côn đồ, đầu gấu
Đối mặt ngoại xâm thì đội quần luồn trôn!

Không nói cũng buồn, nói càng rõ buồn
Thấy thương con người, xót nước non
Nếu ngôn sứ là kẻ chỉ cần nói lên sự thật
Thì ngôn sứ ngày nay chính là những ai sống cảnh đoạn trường:
Kiếp đầy đọa tai ương
Sống mất ruộng vườn lê la về phố phường
xó chợ, đầu đường
Sống vất vưởng thiếu tình thương
Sống lạc loài thê lương!

Nếu như ngôn sứ
Vẫn thường bị coi rẻ trên chính quê hương!
Thì những kiếp sống đoạn trường
Chính là những đời ngôn sứ làm chứng cho lương tâm thời đại
Giữa phố, giữa phường!