Sống trên đời ai cũng mong cho mình có được niềm vui dù niềm vui ấy lớn hay niềm vui nhỏ. Người nào có niềm vui và khi niềm vui mà mình có thì niềm vui ấy sẽ nhân đôi, nhân ba và nhân nhiều nhiều thêm nữa.
Niềm vui, ít nhiều gì ai cũng có cả nhưng chuyện quan trọng là có sẻ chia, có phân phát hay không mới là điều quan trọng. Có những người có niềm vui to, niềm vui lớn ấy nhưng lại cứ khư khư giữ cho riêng mình. Và ngược lại, có những người nghèo, có những người nhỏ bé nhưng lại biết cho đi, biết chia sẻ.
Sáng hôm nay, ngày giáp Tết, một chút niềm vui được chia sẻ từ nhiều tấm lòng bé nhỏ. Những tấm lòng ấy là tấm lòng của Hội Compassion - Vietnam, trong đó có bác sĩ Phan Minh Hiển (Paris) - người “khuấy động” chương trình, là tấm lòng của vị sư trụ trì ngôi chùa nhỏ bé Liên Trì nằm ở góc đường Lương Định Của, là tấm lòng của những phật tử quen biết với vị sư trụ trì Chùa … Khuôn viên, diện tích của nhà Chùa nhỏ thật nhưng lòng của nhà Chùa cũng như những vị sư ở đây thật lớn. Dẫu nhỏ bé, dẫu còn nghèo nhưng cảm được niềm vui mà mình có nên hôm nay Thầy trụ trì cùng các thầy trong Chùa và những tấm lòng nhỏ bé, thiện nguyện đã chung chia niềm vui ấy.
Niềm vui của nhà Chùa vẫn thường chia sẻ với những người nghèo, bất hạnh. Hôm nay niềm vui ấy cách riêng được gửi đến những bệnh nhi ung bướu và thương phế binh.
Với những người lành lặn, với những người khá giả thì một con gấu bông, một hộp mứt và một phong thư lì xì chẳng là gì cả nhưng với những mảnh đời mong manh như các em bệnh ung bướu hay của các thương phế binh thì thật là lớn.
Từ sáng sớm, các em nhỏ được cha mẹ dắt díu nhau tự mãi trung tâm Ung Bướu ngược về ngôi chùa nhỏ ở quận 2. Không phải “hành” những mảnh đời tất tưởi nhưng vì hoàn cảnh éo le. Nhà Chùa đã nhiều lần vào tận trung tâm ung bướu chia sẻ niềm vui nhưng rồi phát trong “ấy” nó làm sao ấy để rồi còn giải pháp duy nhất là về Chùa. Giá như mà “người ta” tạo điều kiện thuận lợi cho người chia sẻ thì cả bệnh nhân và người sẻ chia ấy vơi đi phần mệt nhọc. “Người ta” đâu có ở trong nỗi đau, trong sự thiếu thốn nên đâu hiểu sự chia sẻ, sự cho đi là gì.
Nghĩ đến chuyện này cũng buồn cười ! Đi cho mà cũng phải vất vả ! Người ta đa phần muốn đứng ra lãnh lại cái phần cho nhưng thường thì người cho không chịu vì kinh nghiệm cho thấy khi đến tay người nhận còn chẳng được là bao. Thôi thì vất vả một chút nhưng phần quà, phần tiền đến tận tay các cháu là được rồi.
Đồng hồ chỉ con số 9 giờ, như đã “hò hẹn”, hoà thượng Thích Không Tánh bắt đầu chương trình vui Xuân cho các em bệnh nhi. Trẻ con vốn dĩ nhỏ bé nay mang trong mình chứng bệnh ung thư trông tiều tuỵ hơn nữa. Hầu như các em hình như chưa sống ở nhà chùa ngày nào nhưng đầu chẳng còn chút tóc do ảnh hưởng của những đợt thuốc hoá trị trong cơ thể các em. Tội nghiệp nhất là có những em đã bị biến chứng mắt bị kéo lệch một bên. Cũng thương lắm khi chìa tay ra nhận quà mà trên tay của bé còn cả miếng băng keo kẹp ống dẫn để cho y bác sĩ dễ tiêm thuốc !!!
Về phần quà thì những ai đi làm từ thiện chắc cũng chẳng thấy làm lạ. Chuyện xảy ra “thường ngày ở huyện” đó là phần quà chuẩn bị được gói ghém ở mức chưa đến 200 ấy vậy mà khi “xuất đầu lộ diện” chẳng hiểu sao nó lại lên đến 350. Chẳng lẽ để kẻ có người không ra về trong buồn bã, Thầy Không Tánh đã phải “bỏ tiền túi” cũng như tấm lòng đại từ bi hỉ xả của Thầy để chia vui cho các em.
Một cụ già ở cái độ tuổi “thất thập cổ lai hy” như thầy Thích Không Tánh đóng vai trò MC thì đủ hiểu cái mệt, cái nhọc nó lên đến mức nào. Chánh điện thật nhỏ bé nhưng lại “ôm trọn” mấy trăm con người đã tăng thêm phần mệt mỏi. Ai cũng thương cho thầy già nhưng ngược lại, thầy già lại lo cho các em. Hình như hôm nay thầy không biết mệt thì phải. Thầy đã quên đi cái mệt khi nhìn thấy các em được vui.
Quà hết mà tiền cũng chẳng còn. Sau khi nhận lời chúc Xuân của Thầy trụ trì chùa, cha mẹ và các em lại lục tục kéo nhau về “tổ ấm” nơi góc phòng chật hẹp ở trung tâm Ung Bướu. Niềm vui của phần quà nho nhỏ nhưng cũng một chút gì đó mang lại niềm vui cho những mảnh đời bất hạnh. Chỉ có ai ở trong hoàn cảnh bệnh tật của các em thì mới hiểu nỗi đau do chứng bệnh ung thư hành hạ là dường nào.
Những ai có người thân, người quen mắc phải chứng bệnh ung thư thì mới hiểu nỗi đau là gì. Với chứng bệnh quái ác này có chăng kéo dài được đôi ba tháng hoặc dăm ba năm chứ không được hơn nữa. Và, trong đôi ba tháng dăm ba năm ấy bệnh nhân phải gánh chịu biết bao nhiêu đau đớn hành hạ do chứng bệnh cay nghiệt này. Vì vậy, với những bệnh nhân ung thư thôi thì ngày nào vui được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu thôi.
Cuộc vui nào rồi cũng phải đến lúc chia tay. Sau những giờ phút vất vả để chia sẻ thì hầu như kẻ nhận cũng như người phát cũng mệt nhưng hình như cái mệt ấy được bù đắp bằng nụ cười sẻ chia. Nụ cười ấy hôm nay nở rạng hơn vì ít là Tết năm nay vui với con gấu bông trên tay với hộp mức và một khoảng tiền nho nhỏ để bù lại những gì là thiệt thòi, là mất mát nơi những phận đời nghiệt ngã.
Ước gì có nhiều và nhiều tấm lòng của Hội Compassion - Vietnam cứ tiếp tục, cứ tiếp tục góp một chút gì đó để làm vơi đi nỗi đau của chứng bệnh ung thư nơi trẻ thơ. Ước gì, ước gì có nhiều và nhiều tấm lòng nữa góp phần nhỏ để lan toả tình Chúa – tình Phật – tình người nơi những mảnh đời nhỏ bé mong manh.
Niềm vui, ít nhiều gì ai cũng có cả nhưng chuyện quan trọng là có sẻ chia, có phân phát hay không mới là điều quan trọng. Có những người có niềm vui to, niềm vui lớn ấy nhưng lại cứ khư khư giữ cho riêng mình. Và ngược lại, có những người nghèo, có những người nhỏ bé nhưng lại biết cho đi, biết chia sẻ.
Sáng hôm nay, ngày giáp Tết, một chút niềm vui được chia sẻ từ nhiều tấm lòng bé nhỏ. Những tấm lòng ấy là tấm lòng của Hội Compassion - Vietnam, trong đó có bác sĩ Phan Minh Hiển (Paris) - người “khuấy động” chương trình, là tấm lòng của vị sư trụ trì ngôi chùa nhỏ bé Liên Trì nằm ở góc đường Lương Định Của, là tấm lòng của những phật tử quen biết với vị sư trụ trì Chùa … Khuôn viên, diện tích của nhà Chùa nhỏ thật nhưng lòng của nhà Chùa cũng như những vị sư ở đây thật lớn. Dẫu nhỏ bé, dẫu còn nghèo nhưng cảm được niềm vui mà mình có nên hôm nay Thầy trụ trì cùng các thầy trong Chùa và những tấm lòng nhỏ bé, thiện nguyện đã chung chia niềm vui ấy.
Niềm vui của nhà Chùa vẫn thường chia sẻ với những người nghèo, bất hạnh. Hôm nay niềm vui ấy cách riêng được gửi đến những bệnh nhi ung bướu và thương phế binh.
Với những người lành lặn, với những người khá giả thì một con gấu bông, một hộp mứt và một phong thư lì xì chẳng là gì cả nhưng với những mảnh đời mong manh như các em bệnh ung bướu hay của các thương phế binh thì thật là lớn.
Từ sáng sớm, các em nhỏ được cha mẹ dắt díu nhau tự mãi trung tâm Ung Bướu ngược về ngôi chùa nhỏ ở quận 2. Không phải “hành” những mảnh đời tất tưởi nhưng vì hoàn cảnh éo le. Nhà Chùa đã nhiều lần vào tận trung tâm ung bướu chia sẻ niềm vui nhưng rồi phát trong “ấy” nó làm sao ấy để rồi còn giải pháp duy nhất là về Chùa. Giá như mà “người ta” tạo điều kiện thuận lợi cho người chia sẻ thì cả bệnh nhân và người sẻ chia ấy vơi đi phần mệt nhọc. “Người ta” đâu có ở trong nỗi đau, trong sự thiếu thốn nên đâu hiểu sự chia sẻ, sự cho đi là gì.
Nghĩ đến chuyện này cũng buồn cười ! Đi cho mà cũng phải vất vả ! Người ta đa phần muốn đứng ra lãnh lại cái phần cho nhưng thường thì người cho không chịu vì kinh nghiệm cho thấy khi đến tay người nhận còn chẳng được là bao. Thôi thì vất vả một chút nhưng phần quà, phần tiền đến tận tay các cháu là được rồi.
Đồng hồ chỉ con số 9 giờ, như đã “hò hẹn”, hoà thượng Thích Không Tánh bắt đầu chương trình vui Xuân cho các em bệnh nhi. Trẻ con vốn dĩ nhỏ bé nay mang trong mình chứng bệnh ung thư trông tiều tuỵ hơn nữa. Hầu như các em hình như chưa sống ở nhà chùa ngày nào nhưng đầu chẳng còn chút tóc do ảnh hưởng của những đợt thuốc hoá trị trong cơ thể các em. Tội nghiệp nhất là có những em đã bị biến chứng mắt bị kéo lệch một bên. Cũng thương lắm khi chìa tay ra nhận quà mà trên tay của bé còn cả miếng băng keo kẹp ống dẫn để cho y bác sĩ dễ tiêm thuốc !!!
Về phần quà thì những ai đi làm từ thiện chắc cũng chẳng thấy làm lạ. Chuyện xảy ra “thường ngày ở huyện” đó là phần quà chuẩn bị được gói ghém ở mức chưa đến 200 ấy vậy mà khi “xuất đầu lộ diện” chẳng hiểu sao nó lại lên đến 350. Chẳng lẽ để kẻ có người không ra về trong buồn bã, Thầy Không Tánh đã phải “bỏ tiền túi” cũng như tấm lòng đại từ bi hỉ xả của Thầy để chia vui cho các em.
Một cụ già ở cái độ tuổi “thất thập cổ lai hy” như thầy Thích Không Tánh đóng vai trò MC thì đủ hiểu cái mệt, cái nhọc nó lên đến mức nào. Chánh điện thật nhỏ bé nhưng lại “ôm trọn” mấy trăm con người đã tăng thêm phần mệt mỏi. Ai cũng thương cho thầy già nhưng ngược lại, thầy già lại lo cho các em. Hình như hôm nay thầy không biết mệt thì phải. Thầy đã quên đi cái mệt khi nhìn thấy các em được vui.
Quà hết mà tiền cũng chẳng còn. Sau khi nhận lời chúc Xuân của Thầy trụ trì chùa, cha mẹ và các em lại lục tục kéo nhau về “tổ ấm” nơi góc phòng chật hẹp ở trung tâm Ung Bướu. Niềm vui của phần quà nho nhỏ nhưng cũng một chút gì đó mang lại niềm vui cho những mảnh đời bất hạnh. Chỉ có ai ở trong hoàn cảnh bệnh tật của các em thì mới hiểu nỗi đau do chứng bệnh ung thư hành hạ là dường nào.
Những ai có người thân, người quen mắc phải chứng bệnh ung thư thì mới hiểu nỗi đau là gì. Với chứng bệnh quái ác này có chăng kéo dài được đôi ba tháng hoặc dăm ba năm chứ không được hơn nữa. Và, trong đôi ba tháng dăm ba năm ấy bệnh nhân phải gánh chịu biết bao nhiêu đau đớn hành hạ do chứng bệnh cay nghiệt này. Vì vậy, với những bệnh nhân ung thư thôi thì ngày nào vui được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu thôi.
Cuộc vui nào rồi cũng phải đến lúc chia tay. Sau những giờ phút vất vả để chia sẻ thì hầu như kẻ nhận cũng như người phát cũng mệt nhưng hình như cái mệt ấy được bù đắp bằng nụ cười sẻ chia. Nụ cười ấy hôm nay nở rạng hơn vì ít là Tết năm nay vui với con gấu bông trên tay với hộp mức và một khoảng tiền nho nhỏ để bù lại những gì là thiệt thòi, là mất mát nơi những phận đời nghiệt ngã.
Ước gì có nhiều và nhiều tấm lòng của Hội Compassion - Vietnam cứ tiếp tục, cứ tiếp tục góp một chút gì đó để làm vơi đi nỗi đau của chứng bệnh ung thư nơi trẻ thơ. Ước gì, ước gì có nhiều và nhiều tấm lòng nữa góp phần nhỏ để lan toả tình Chúa – tình Phật – tình người nơi những mảnh đời nhỏ bé mong manh.