Suy niệm Lời Chúa CN 8 TN A
“Có người mẹ nào quên được đứa con yêu? Núi rộng sông dài bao la quá ôi tình mẹ yêu. Dù cho người mẹ ấy có quên con mình, Ta vẫn không quên bao giờ. Khắc tên con trong lòng bàn tay Ta, khắc tên con trong lòng bàn tay Ta”…
Lời Chúa trong sách Is 49,15 của bài đọc 1 hôm nay đã được Sr. Nhạc Sĩ Trầm Hương chuyển thành ca từ đan dệt trong một giai điệu mượt mà tình cảm có sức cuốn người nghe suy niệm về tình thương bao la của Thiên Chúa. Và hơn nữa, có sức thuyết phục người hát người nghe ký thác đường đời của mình trong lòng bàn tay của Thiên Chúa.
Tình thương của Thiên Chúa vượt xa hơn, vượt cao hơn tình thương của một người mẹ trần gian. Đó phải là một xác tín vững chắc của mỗi chúng ta, trên con đường đi tìm hạnh phúc thật. Xác tín ấy đòi hỏi chúng ta phải khiêm tốn đặt mình vào thân phận bé thơ. Một em bé tìm tựa nương trong vòng tay của Mẹ, để được bảo bọc bình an, được ấm nồng hạnh phúc. Bé không có trí khôn, không lý luận, không phân tích, không suy tư…nhưng bé được Chúa Thánh Thần hướng dẫn làm như thế. Chúng ta cũng vậy, bao lâu còn dùng trí khôn người lớn của mình để phân tích, so đo, tính toán, mà không khiêm tốn đặt mình dưới sự hướng dẫn khôn ngoan của Chúa Thánh Thần, thì khó lòng mà chấp nhận ký thác đường đời cho Chúa.
Bài Tin Mừng Mt 6, 24-34, Chúa Giêsu bảo chúng ta hãy xem chim trời, nhìn hoa cỏ mà học bài tin tưởng, ký thác ấy: “Hãy xem chim trời: chúng không gieo, không gặt, không thu tích vào kho; thế mà Cha anh em trên trời vẫn nuôi chúng. Anh em lại chẳng quý giá hơn chúng sao?” “Hãy ngắm xem hoa huệ ngoài đồng mọc lên thế nào mà rút ra bài học: chúng không làm lụng, không kéo sợi; thế mà, Thầy bảo cho anh em biết: ngay cả vua Sa-lô-môn, dù vinh hoa tột bậc, cũng không mặc đẹp bằng một bông hoa ấy”.
Vâng Chúa Thánh Thần của công cuộc sáng tạo vẫn tiếp tục khơi nguồn cho muôn vật cất tiếng ngợi khen vinh danh Thiên Chúa. Chim trời cứ mãi reo hát múa nhảy cho đời vui, cho vui đời. Hoa cỏ cứ dâng hương, khoe sắc cho đẹp đời, cho đời đẹp. Chúng không quá bận tâm chuyện mưu sinh, chuyện tích góp, chuyện phương tiện, chuyện sắc đẹp, chuyện đánh bóng, chuyện danh dự, chuyện tồn tại hay nay còn mai mất…., nhưng chúng chỉ biết mang lại niềm vui bình an thư thái cho mọi người.
Cuộc đời con người cũng ngắn ngủi như cuộc đời hoa cỏ, nhưng chưa chắc tốt và đẹp bằng hoa cỏ, nếu không biết đặt mình trong bàn tay quan phòng của Thiên Chúa, và nếu không biết thiết lập một cuộc sống cho vinh danh Thiên Chúa, và tìm được Nước Thiên Chúa. Có người, nếu một ngày không có hoa tươi trên bàn thờ, nơi bàn làm việc, trong phòng ăn, trong phòng ngủ… sẽ cảm thấy không vui, hoặc mất hẳn mọi nguồn cảm hứng. Hoặc một hôm nào đó, không nghe tiếng con dế rít trong góc bàn thờ, con se sẻ reo trên mái ngói, bỗng dưng giờ viếng Chúa như thiếu vắng một bản hợp xướng tuyệt vời. Có thể, đó là một thói quen tự nhiên, nhưng cũng có thể họ đang được Thánh Thần thúc đẩy chiêm ngưỡng vinh quang Chúa nơi các loài thụ tạo, và học nơi các loài thụ tạo bài học tín thác và sống cho vinh danh Thiên Chúa.
Khi đã ký thác đường đời cho Chúa, lòng con người nghe nhẹ nhàng khoan khoái, thanh thản đến mức độ cứ như một em bé đang đi, đứng, ngủ, nghỉ, ăn uống, vui đùa trong và trên bàn tay vĩ đại của Ngài. Sẽ không còn chỉ bận tâm đến chuyện lo ăn, lo mặc, lo kiếm tiền cất để, lo những chuyện đời, nhưng vẫn có chủ định, có thời gian dành cho Thiên Chúa, cho việc làm đạo đức, việc lành. Ấy là đã thực hiện lời Chúa “Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho” vậy.
Cô M với tiệm cơm của mình giữa phố, vừa là chủ tiệm vừa là chủ bếp, tất bật từ sớm đến tối, nhưng có người vẫn thấy cô viếng nhà thờ đều đặn vào 3 giờ chiều, tham dự thánh lễ, tập hát, và hằng tháng lại thấy cô xuất hiện ở trường khuyết tật, nhà mồ côi, và nhà mấy ông bà già neo đơn trong xóm nghèo bên kia phố.
Nhiều tín hữu đã có những phút nhìn lại cuộc đời mình, mới nghiệm ra bàn tay Chúa thật kỳ diệu. Có người không dám nhận mình giỏi giang làm kinh tế, nhà cửa đơn sơ, cuộc sống tầm thường đạm bạc, không hơn ai cũng không kém lắm, mà con cái đứa nào cũng tốt nghiệp đại học, nên gia nên thất đàng hoàng, biết anh biết em biết ông bà cha mẹ, biết làng xóm thân thương và nhất là biết thờ phượng Chúa. Ôi còn nỗi vui nào bằng? Giàu có, tiền của dư đầy, nhà cao cửa rộng, điều kiện phương tiện thừa thải mới vui sao? Không có gì chắc chắn vui bằng việc ký thác đường đời cho Chúa.
Khi đã ký thác đường đời cho Chúa, Chúa còn muốn bảo chúng ta đừng bận tâm chuyện kiếm cho có, nhưng hãy bận tâm chuyện cho đi. Có người bảo không có thì lấy gì mà cho. Nhưng thiết tưởng, Chúa muốn chúng ta hiểu rằng chúng ta đang có tất cả, vì chúng ta đang có Chúa, đang có tình yêu thương của Chúa. Nghĩ rằng mình không có, là vì mình không nhận ra, hoặc là vì vẫn cho rằng cái có những thứ ở đời nầy là quan trọng, là cần thiết hơn cả. Có người tin Chúa thì vẫn tin, nhưng bị cuốn vào dòng xoáy của những quyến rủ phù du tiền bạc, nhan sắc, danh vọng, dần dần đi vào cõi mê cung của những ảo vọng.
Đáng mừng thay, một số tín hữu thời nay đang sống tinh thần phó thác theo linh đạo Phanxicô, Đaminh, hay Têrêxa Hài Đồng… có thể nói, linh đạo nào cũng triển khai lời dạy của Chúa Giêsu hôm nay: “đừng làm tôi hai chủ, không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi tiền bạc” và “Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho” Đã có nhiều người tin tưởng chọn Chúa là tất cả, vừa làm việc kiếm sống, vừa tạ ơn Chúa và làm việc lành, không quá lệ thuộc ái ăn cái mặc, chỉ phụng sự một mình Chúa mà thôi, tất cả cho vinh danh Chúa và như thế là họ đã tìm được Nước Thiên Chúa ngay trên trần gian này.
Nhưng đáng tiếc, cũng còn quá nhiều người phải dành trọn thời gian cho việc làm ăn kinh tế mà không có được một phút tĩnh lặng tạ ơn Chúa và phó thác trong tay Ngài. Đáng tiếc hơn nữa khi có vài người đáng ra phải làm gương sống ký thác đường đời cho Chúa thì lại lao mình vào những chuyện kinh tế thêm rắc rối cuộc đời.
Một Cha giáo chủng viện xưa của tôi đã nói: làm linh mục, tu sĩ là ký thác trọn vẹn đời mình cho Chúa, để Chúa lo Chúa liệu, mà chuyên làm việc cho Nước Chúa, không nên vướng vào chuyện làm kinh tế, không nên làm kinh tế, vì sẽ đến một lúc ăn không ngon, ngủ không yên. Làm sao bán nhà thờ nhà xứ mà trả nợ. May ra thì chỉ bán được những gì mình sắm sửa do lợi nhuận kinh tế của mình tạo nên. Ấy vậy, mới xảy ra chuyện có người đang lo việc Chúa mà phải bán biệt thự, bán khách sạn, bán ghe, bán đất…. trả nợ và cuối cùng là bán xe đi bộ, mà vẫn chưa được bình an.
Tinh thần phó thác không kể là của thành phần nào người giàu hay của người nghèo, học thức hay thất học, nhưng là của Đức tin.
Cô BH ở tiểu bang Virgina có lần tâm sự: “Em đọc kinh phú dâng mỗi tối, sau đó, hôn chân Đức Mẹ Mổ Tim rồi ngủ. (Gọi là Đức Mẹ Mổ tim và bức tượng nầy em mua của Cha Trịnh Tuấn Hoàng trong bữa tiệc gây quỹ mổ tim). Một hôm đi làm về, không nhớ để lạc mất tiền trả lương cho thợ, 3000 USD, ở đâu. Tìm hoài không được. Em nói với Chúa: “Nhà mình không có ai, chỉ có con với Chúa. Chúa có lấy của con không? Con nghi lắm. Nhưng mà nếu Chúa cần, thì Chúa cũng phải cho con tìm được mà đưa cho Chúa xài chứ”. Rồi em hôn chân Đức Mẹ, đi ngủ, thật ngon. Tự nhiên 3g sáng, em bật dậy. Mang áo lạnh vào, đội mũ vào, cầm đèn pin, mở cửa, ra thùng rác trước nhà. Có ai thấy em giờ nầy lục lọi thùng rác, họ sẽ nghĩ là bà điên. Vâng, bà điên đã tìm lại được số tiền trong bịch rác gom ở phòng ngủ. Vào nhà tạ ơn Chúa. Ngủ lại. Sáng hôm sau, trên đường đi làm, bà điên ghé chỗ chuyển tiền, và chuyển về cho cha xứ của bà điên đang xây dựng một nhà nguyện cho người dân tộc ở gần GX. Bà điên em vui mừng trong lòng lắm. Chuyện nầy em chưa kể cho ai. Chúa biết em mà!”
Vâng, Ký thác đường đời cho Chúa và làm việc lành không vì vinh danh mình, nhưng vì vinh danh Chúa, hẳn là đức công chính, là phần thưởng và niềm vui cho mỗi tín hữu.
Thánh Phaolô nói “Chính Người sẽ đưa ra ánh sáng những gì ẩn khuất trong bóng tối, và phơi bày những ý định trong thâm tâm con người. Bấy giờ, mỗi người sẽ được Thiên Chúa khen thưởng đích đáng”(1Cor 4, 5)
Ai tín thác vào Chúa? Có thể người đời không nhận ra. Nhưng Chúa thấu suốt tấm lòng mỗi người, và ban thưởng cho mỗi người tùy theo mức độ tin tưởng và ký thác
Để kết, tôi xin trưng dẫn câu chuyện Bà cụ Anna Nguyễn 82 tuổi ở GX tôi: Bà bịnh ung thư, nhà thương trả về, mê man mấy ngày rồi. Các con ở xa đã về để chuẩn bị chia tay Mẹ. Rất buồn vì mẹ không tỉnh. Bỗng đêm ấy, sau giờ kinh, bà tỉnh lại, muốn nói chuyện với con cái. Bà kêu con trai cả lại. Sẵn micro của ban trợ liệt và cộng đoàn vừa đọc kinh xong, tôi để micro lại sát miệng bà. Bà thều thào:
“Mẹ không chăm sóc các con suốt đời được đâu. Nhưng hãy an tâm vì có Chúa luôn bảo bọc các con. Hãy giữ Chúa trong lòng. Đừng xua đuổi Chúa ra khỏi đời mình, để phải chuốc lấy những ngày đời đau khổ. Phải lo làm việc để có nhà ở, cơm ăn, áo mặc, nhưng trước tiên phải siêng năng xưng tội, rước lễ, làm việc lành, lánh việc dữ, thờ phượng Chúa trên hết, tìm Nước Chúa trước tiên. Mẹ không bỏ các con, nhưng việc gì đến phải đến. Xin Chúa chúc lành cho các con”.
Các con òa khóc. Cả cộng đoàn cũng khóc theo. Khóc vì cảm động tình thương yêu của một người Mẹ, nhưng còn hơn thế nữa, cảm động vì những lời trăn trối đầy niềm tin vào Chúa: “Hãy ký thác đường đời cho Chúa, làm lành lánh dữ, thờ phượng Chúa trên hết, tìm Nước Chúa trước tiên”.
Lạy Chúa, đồng tiền, chức quyền, danh vọng, thú vui…đang cuốn hút chúng con vào chỗ tôn thờ những thực tại chóng qua mà quên đi niềm hạnh phúc duy nhất của chúng con là được ký thác trọn vẹn đời mình trong bàn tay yêu thương quan phòng của Chúa. Nhờ Lời Chúa hôm nay, xin cho chúng con tin tưởng và xác tín rằng: “Duy nơi Thiên Chúa, linh hồn tôi được an vui”. (Tv 61, 6a)
“Có người mẹ nào quên được đứa con yêu? Núi rộng sông dài bao la quá ôi tình mẹ yêu. Dù cho người mẹ ấy có quên con mình, Ta vẫn không quên bao giờ. Khắc tên con trong lòng bàn tay Ta, khắc tên con trong lòng bàn tay Ta”…
Lời Chúa trong sách Is 49,15 của bài đọc 1 hôm nay đã được Sr. Nhạc Sĩ Trầm Hương chuyển thành ca từ đan dệt trong một giai điệu mượt mà tình cảm có sức cuốn người nghe suy niệm về tình thương bao la của Thiên Chúa. Và hơn nữa, có sức thuyết phục người hát người nghe ký thác đường đời của mình trong lòng bàn tay của Thiên Chúa.
Tình thương của Thiên Chúa vượt xa hơn, vượt cao hơn tình thương của một người mẹ trần gian. Đó phải là một xác tín vững chắc của mỗi chúng ta, trên con đường đi tìm hạnh phúc thật. Xác tín ấy đòi hỏi chúng ta phải khiêm tốn đặt mình vào thân phận bé thơ. Một em bé tìm tựa nương trong vòng tay của Mẹ, để được bảo bọc bình an, được ấm nồng hạnh phúc. Bé không có trí khôn, không lý luận, không phân tích, không suy tư…nhưng bé được Chúa Thánh Thần hướng dẫn làm như thế. Chúng ta cũng vậy, bao lâu còn dùng trí khôn người lớn của mình để phân tích, so đo, tính toán, mà không khiêm tốn đặt mình dưới sự hướng dẫn khôn ngoan của Chúa Thánh Thần, thì khó lòng mà chấp nhận ký thác đường đời cho Chúa.
Bài Tin Mừng Mt 6, 24-34, Chúa Giêsu bảo chúng ta hãy xem chim trời, nhìn hoa cỏ mà học bài tin tưởng, ký thác ấy: “Hãy xem chim trời: chúng không gieo, không gặt, không thu tích vào kho; thế mà Cha anh em trên trời vẫn nuôi chúng. Anh em lại chẳng quý giá hơn chúng sao?” “Hãy ngắm xem hoa huệ ngoài đồng mọc lên thế nào mà rút ra bài học: chúng không làm lụng, không kéo sợi; thế mà, Thầy bảo cho anh em biết: ngay cả vua Sa-lô-môn, dù vinh hoa tột bậc, cũng không mặc đẹp bằng một bông hoa ấy”.
Vâng Chúa Thánh Thần của công cuộc sáng tạo vẫn tiếp tục khơi nguồn cho muôn vật cất tiếng ngợi khen vinh danh Thiên Chúa. Chim trời cứ mãi reo hát múa nhảy cho đời vui, cho vui đời. Hoa cỏ cứ dâng hương, khoe sắc cho đẹp đời, cho đời đẹp. Chúng không quá bận tâm chuyện mưu sinh, chuyện tích góp, chuyện phương tiện, chuyện sắc đẹp, chuyện đánh bóng, chuyện danh dự, chuyện tồn tại hay nay còn mai mất…., nhưng chúng chỉ biết mang lại niềm vui bình an thư thái cho mọi người.
Cuộc đời con người cũng ngắn ngủi như cuộc đời hoa cỏ, nhưng chưa chắc tốt và đẹp bằng hoa cỏ, nếu không biết đặt mình trong bàn tay quan phòng của Thiên Chúa, và nếu không biết thiết lập một cuộc sống cho vinh danh Thiên Chúa, và tìm được Nước Thiên Chúa. Có người, nếu một ngày không có hoa tươi trên bàn thờ, nơi bàn làm việc, trong phòng ăn, trong phòng ngủ… sẽ cảm thấy không vui, hoặc mất hẳn mọi nguồn cảm hứng. Hoặc một hôm nào đó, không nghe tiếng con dế rít trong góc bàn thờ, con se sẻ reo trên mái ngói, bỗng dưng giờ viếng Chúa như thiếu vắng một bản hợp xướng tuyệt vời. Có thể, đó là một thói quen tự nhiên, nhưng cũng có thể họ đang được Thánh Thần thúc đẩy chiêm ngưỡng vinh quang Chúa nơi các loài thụ tạo, và học nơi các loài thụ tạo bài học tín thác và sống cho vinh danh Thiên Chúa.
Khi đã ký thác đường đời cho Chúa, lòng con người nghe nhẹ nhàng khoan khoái, thanh thản đến mức độ cứ như một em bé đang đi, đứng, ngủ, nghỉ, ăn uống, vui đùa trong và trên bàn tay vĩ đại của Ngài. Sẽ không còn chỉ bận tâm đến chuyện lo ăn, lo mặc, lo kiếm tiền cất để, lo những chuyện đời, nhưng vẫn có chủ định, có thời gian dành cho Thiên Chúa, cho việc làm đạo đức, việc lành. Ấy là đã thực hiện lời Chúa “Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho” vậy.
Cô M với tiệm cơm của mình giữa phố, vừa là chủ tiệm vừa là chủ bếp, tất bật từ sớm đến tối, nhưng có người vẫn thấy cô viếng nhà thờ đều đặn vào 3 giờ chiều, tham dự thánh lễ, tập hát, và hằng tháng lại thấy cô xuất hiện ở trường khuyết tật, nhà mồ côi, và nhà mấy ông bà già neo đơn trong xóm nghèo bên kia phố.
Nhiều tín hữu đã có những phút nhìn lại cuộc đời mình, mới nghiệm ra bàn tay Chúa thật kỳ diệu. Có người không dám nhận mình giỏi giang làm kinh tế, nhà cửa đơn sơ, cuộc sống tầm thường đạm bạc, không hơn ai cũng không kém lắm, mà con cái đứa nào cũng tốt nghiệp đại học, nên gia nên thất đàng hoàng, biết anh biết em biết ông bà cha mẹ, biết làng xóm thân thương và nhất là biết thờ phượng Chúa. Ôi còn nỗi vui nào bằng? Giàu có, tiền của dư đầy, nhà cao cửa rộng, điều kiện phương tiện thừa thải mới vui sao? Không có gì chắc chắn vui bằng việc ký thác đường đời cho Chúa.
Khi đã ký thác đường đời cho Chúa, Chúa còn muốn bảo chúng ta đừng bận tâm chuyện kiếm cho có, nhưng hãy bận tâm chuyện cho đi. Có người bảo không có thì lấy gì mà cho. Nhưng thiết tưởng, Chúa muốn chúng ta hiểu rằng chúng ta đang có tất cả, vì chúng ta đang có Chúa, đang có tình yêu thương của Chúa. Nghĩ rằng mình không có, là vì mình không nhận ra, hoặc là vì vẫn cho rằng cái có những thứ ở đời nầy là quan trọng, là cần thiết hơn cả. Có người tin Chúa thì vẫn tin, nhưng bị cuốn vào dòng xoáy của những quyến rủ phù du tiền bạc, nhan sắc, danh vọng, dần dần đi vào cõi mê cung của những ảo vọng.
Đáng mừng thay, một số tín hữu thời nay đang sống tinh thần phó thác theo linh đạo Phanxicô, Đaminh, hay Têrêxa Hài Đồng… có thể nói, linh đạo nào cũng triển khai lời dạy của Chúa Giêsu hôm nay: “đừng làm tôi hai chủ, không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi tiền bạc” và “Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho” Đã có nhiều người tin tưởng chọn Chúa là tất cả, vừa làm việc kiếm sống, vừa tạ ơn Chúa và làm việc lành, không quá lệ thuộc ái ăn cái mặc, chỉ phụng sự một mình Chúa mà thôi, tất cả cho vinh danh Chúa và như thế là họ đã tìm được Nước Thiên Chúa ngay trên trần gian này.
Nhưng đáng tiếc, cũng còn quá nhiều người phải dành trọn thời gian cho việc làm ăn kinh tế mà không có được một phút tĩnh lặng tạ ơn Chúa và phó thác trong tay Ngài. Đáng tiếc hơn nữa khi có vài người đáng ra phải làm gương sống ký thác đường đời cho Chúa thì lại lao mình vào những chuyện kinh tế thêm rắc rối cuộc đời.
Một Cha giáo chủng viện xưa của tôi đã nói: làm linh mục, tu sĩ là ký thác trọn vẹn đời mình cho Chúa, để Chúa lo Chúa liệu, mà chuyên làm việc cho Nước Chúa, không nên vướng vào chuyện làm kinh tế, không nên làm kinh tế, vì sẽ đến một lúc ăn không ngon, ngủ không yên. Làm sao bán nhà thờ nhà xứ mà trả nợ. May ra thì chỉ bán được những gì mình sắm sửa do lợi nhuận kinh tế của mình tạo nên. Ấy vậy, mới xảy ra chuyện có người đang lo việc Chúa mà phải bán biệt thự, bán khách sạn, bán ghe, bán đất…. trả nợ và cuối cùng là bán xe đi bộ, mà vẫn chưa được bình an.
Tinh thần phó thác không kể là của thành phần nào người giàu hay của người nghèo, học thức hay thất học, nhưng là của Đức tin.
Cô BH ở tiểu bang Virgina có lần tâm sự: “Em đọc kinh phú dâng mỗi tối, sau đó, hôn chân Đức Mẹ Mổ Tim rồi ngủ. (Gọi là Đức Mẹ Mổ tim và bức tượng nầy em mua của Cha Trịnh Tuấn Hoàng trong bữa tiệc gây quỹ mổ tim). Một hôm đi làm về, không nhớ để lạc mất tiền trả lương cho thợ, 3000 USD, ở đâu. Tìm hoài không được. Em nói với Chúa: “Nhà mình không có ai, chỉ có con với Chúa. Chúa có lấy của con không? Con nghi lắm. Nhưng mà nếu Chúa cần, thì Chúa cũng phải cho con tìm được mà đưa cho Chúa xài chứ”. Rồi em hôn chân Đức Mẹ, đi ngủ, thật ngon. Tự nhiên 3g sáng, em bật dậy. Mang áo lạnh vào, đội mũ vào, cầm đèn pin, mở cửa, ra thùng rác trước nhà. Có ai thấy em giờ nầy lục lọi thùng rác, họ sẽ nghĩ là bà điên. Vâng, bà điên đã tìm lại được số tiền trong bịch rác gom ở phòng ngủ. Vào nhà tạ ơn Chúa. Ngủ lại. Sáng hôm sau, trên đường đi làm, bà điên ghé chỗ chuyển tiền, và chuyển về cho cha xứ của bà điên đang xây dựng một nhà nguyện cho người dân tộc ở gần GX. Bà điên em vui mừng trong lòng lắm. Chuyện nầy em chưa kể cho ai. Chúa biết em mà!”
Vâng, Ký thác đường đời cho Chúa và làm việc lành không vì vinh danh mình, nhưng vì vinh danh Chúa, hẳn là đức công chính, là phần thưởng và niềm vui cho mỗi tín hữu.
Thánh Phaolô nói “Chính Người sẽ đưa ra ánh sáng những gì ẩn khuất trong bóng tối, và phơi bày những ý định trong thâm tâm con người. Bấy giờ, mỗi người sẽ được Thiên Chúa khen thưởng đích đáng”(1Cor 4, 5)
Ai tín thác vào Chúa? Có thể người đời không nhận ra. Nhưng Chúa thấu suốt tấm lòng mỗi người, và ban thưởng cho mỗi người tùy theo mức độ tin tưởng và ký thác
Để kết, tôi xin trưng dẫn câu chuyện Bà cụ Anna Nguyễn 82 tuổi ở GX tôi: Bà bịnh ung thư, nhà thương trả về, mê man mấy ngày rồi. Các con ở xa đã về để chuẩn bị chia tay Mẹ. Rất buồn vì mẹ không tỉnh. Bỗng đêm ấy, sau giờ kinh, bà tỉnh lại, muốn nói chuyện với con cái. Bà kêu con trai cả lại. Sẵn micro của ban trợ liệt và cộng đoàn vừa đọc kinh xong, tôi để micro lại sát miệng bà. Bà thều thào:
“Mẹ không chăm sóc các con suốt đời được đâu. Nhưng hãy an tâm vì có Chúa luôn bảo bọc các con. Hãy giữ Chúa trong lòng. Đừng xua đuổi Chúa ra khỏi đời mình, để phải chuốc lấy những ngày đời đau khổ. Phải lo làm việc để có nhà ở, cơm ăn, áo mặc, nhưng trước tiên phải siêng năng xưng tội, rước lễ, làm việc lành, lánh việc dữ, thờ phượng Chúa trên hết, tìm Nước Chúa trước tiên. Mẹ không bỏ các con, nhưng việc gì đến phải đến. Xin Chúa chúc lành cho các con”.
Các con òa khóc. Cả cộng đoàn cũng khóc theo. Khóc vì cảm động tình thương yêu của một người Mẹ, nhưng còn hơn thế nữa, cảm động vì những lời trăn trối đầy niềm tin vào Chúa: “Hãy ký thác đường đời cho Chúa, làm lành lánh dữ, thờ phượng Chúa trên hết, tìm Nước Chúa trước tiên”.
Lạy Chúa, đồng tiền, chức quyền, danh vọng, thú vui…đang cuốn hút chúng con vào chỗ tôn thờ những thực tại chóng qua mà quên đi niềm hạnh phúc duy nhất của chúng con là được ký thác trọn vẹn đời mình trong bàn tay yêu thương quan phòng của Chúa. Nhờ Lời Chúa hôm nay, xin cho chúng con tin tưởng và xác tín rằng: “Duy nơi Thiên Chúa, linh hồn tôi được an vui”. (Tv 61, 6a)